Dưới tình cảnh này Lư Hiểu Khê liền ngập ngừng dở cuốn menu mà chọn món.Cô không hay ăn ở bên ngoài nên không biết con trai hay ăn những thứ gì.
Dứt khoác vứt của nợ cho Mễ Ái.Nào ngờ cuốn menu vất đến chỗ của Lưu Tôn Hạo.Vẫn là anh ấy vui vẻ mà chọn món,như thể hai cặp mắt đang bừng sát khí kia nhìn chằm chằm cũng không hay.
Suốt bữa ăn ngoài tiếng trò chuyện liên hồi của Chư Đình cùng Lưu Tôn Hạo thì cô cùng Mễ Ái cũng nói vài câu.Quý Trạch Viễn vốn trầm tĩnh lại ít nói,anh chỉ yên lặng ngồi tại chỗ mà ăn phần của mình.
Nói là ăn nhưng chỉ vài đũa còn lại là gắp hết vào bát của Lư Hiểu Khê.Cô ăn đến độ chướng cả bụng thì mới dừng lại.
Một màn như thế thu hết vào mắt của Chư Đình.Vẻ ngoài hoạt bát lắm lời là vậy nhưng anh không phải người không biết nhìn đời.Hành động đấy mà là anh trai em gái thì ai mà tin nổi.
Một người cao lãnh như Quý Trạch Viễn lại hạ mình hầu hạ một cô gái sao.Chỉ có đối với người mình yêu thương mới có dáng vẻ như vậy.Quả nhiên là nuôi vợ từ bé nên mới lạnh nhạt với đám nữ sinh kia.
- Lớp trưởng cậu nhìn bọn họ làm gì.Đừng ghen tỵ nhé,tớ mà có em gái như Hiểu Hiểu thì cũng sẽ yêu thương như vậy đó.
“……”
Mễ Ái tiện tay nhét chân gà nướng vào miệng Lưu Tôn Hạo.Không ai bắt anh đi khắp nơi phân giải quan hệ của bọn họ đâu.Không quan tâm Lưu Tôn Hạo nữa,cô quay sang bắt chuyện cùng Chư Đình.
- Anh trai đầu húi cua này,ở lớp anh đứng hạng mấy.
- Hạng 3.
- Wow….từ dưới đếm lên sao?
- Không phải,là từ trên đếm xuống.
“……”
Lư Hiểu Khê cũng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.Đồng thời giương mặt mắt ngạc nhiên nhìn Chư Đình.Không phải cô nhìn bề ngoài mà phán xét người khác nhưng phần lớn những học sinh tụ tập hút thuốc,đánh nhau với học sinh ngoài trường thì thành tích rất kém.
Người này vậy mà là top 3 sao còn là ở lớp trọng điểm.Chức lớp trưởng kia cũng không phải làm bừa a.
Bên này Mễ Ái gật gù rồi lại đưa tay chỉ về phía Quý Trạch Viễn mà cất giọng.
- Đây là top 1.
Ngón tay thon dài trắng nõn lại hướng đến tên ngốc Lưu Tôn Hạo.
- Đây là top 4.
Cuối cùng là dừng trên người Chư Đình.
- Còn đây là top 3.Vậy top 2 là ai vậy?
Đũa trên tay của Lư Hiểu Khê khẽ dừng lại.Không ngoài đáp án cô đặt sẵn trong đầu.Lưu Tôn Hạo cất giọng.
- Là Hà Nhược Đan,lớp phó của lớp bọn anh.
Quả nhiên tài sắc vẹn toàn,cô đây từ nhỏ không được thông minh.Cố gắng học tập mỗi ngày mới leo lên được hạng 10 trong lớp.Lư Hiểu Khê kìm nén nỗi buồn mà lỡ cắn cái rộp vào đôi đũa.
- Aaaaa.
- Mau há miệng ra anh xem.
Quý Trạch Viễn lo lắng mà đưa tay nâng khuôn mặt mềm mại của cô lên,ngó qua ngó lại bên trong răng miệng.Không có bị gãy răng liền thả lỏng cơ mặt.
- Để anh đút em ăn.
“……”
- Không…không cần,em tự ăn được.Ban nãy em hoa mắt nên nhìn lầm cái đũa thành chân gà.
- Phụttt…
Lưu Tôn Hạo còn chưa kịp cười thì liền ăn gọn cái lườm kia của Quý Trạch Viễn.Ngay lập tức đưa tay che kín miệng.
——————
Cuối tuần Cha Lư Dực sẽ về nhà,lần này ông còn dặn dò sẽ có khách đến nhà.Lư Hiểu Khê rảnh rỗi liền cùng cô Thẩm dọn dẹp nhà cửa sau đó là đi chợ.
Lư Hiểu Khê liền nhận nhiệm vụ đi mua thức ăn,muốn mua đồ ăn tươi thì phải đi đến khu chợ cách nhà cô 10km.Ngồi xe buýt một trạm là tới nơi không cần tốn nhiều công sức.
Sau một lúc dạo quanh khu chợ thì trên tay cô đã chất đầy túi to túi nhỏ.Nếu có anh Tiểu Trạch ở bên cạnh thì cô sẽ không vất vả như này.Vừa nghĩ đến đây cô liền lắc đầu nguẩy nguậy,không được ỷ lại vào anh Tiểu Trạch như thế được.Được anh nuông chiều quá mức cô mới có tính ỷ lại đây mà.
Ngồi trên xe buýt mà sắc mặt cô thay đổi liên tục.Lúc thì nhăn nhó vì mùi hương hỗn tạp trên xe,lúc thì cười ngu ngơ khi nghĩ đến dáng vẻ của Quý Trạch Viễn,khi thì buồn tủi khi nhớ đến phải qua 3 ngày nữa mới được gặp anh.
Bây giờ hẳn là anh đang ở thành phố S,là quê nhà của mẹ anh.Lần này về là thăm phần mộ cha mẹ.Sau đó là làm giấy tờ đứng tên tài sản cha mẹ anh để lại.Thêm một năm nữa thì anh đã đủ 18 tuổi rồi liền đủ tuổi thừa kế tài sản.
Bên này xe buýt phanh nhanh lại,mọi người trên xe ồ ạt lao xuống.Cô cúi người túm gọn lại túi thức ăn,loay hoay một hồi liền khiêng đầy cả hai tay.Lần này về có khi cô lên cơ tay luôn chứ đùa.
Quả nhiên đi ra khỏi xe thì liền cảm thấy dễ chịu,Lư Hiểu Khê đứng bên đường vẫy tay gọi một chiếc taxi.Còn chưa ngồi vào thì bả vai liền bị người khác vỗ.
- Đợi đã…cậu…cậu làm rơi ví tiền.
Cậu chàng thiếu niên hơi khom lưng thở dốc,hẳn là đã đuổi theo cô đến đây.Cô vội đưa tay nhận lấy,khẽ gập người ra hiệu cảm ơn.
- Cảm ơn cậu,may quá đi.Tớ không biết nó biến mất lúc nào luôn đó.
- Không sao,cậu đang bắt taxi sao.Tớ đi chung luôn được không,ở đây khó bắt xe.
- Được chứ.
Nói xong cô liền ngồi vào xe,đưa tay kéo gọn lại túi đồ của mình.Lúc này Lư Hiểu Khê mới quan sát được dáng vẻ của người kia.
Là một nam sinh có vẻ ngoài thanh tú,nho nhã.Mặt mày sáng sủa đem lại cho người khác có cảm giác dễ gần.Như nhận thấy ánh mắt của cô,nam sinh nọ liền nhìn sang.
Cô không ngượng ngùng mà tự nhiên hỏi.
- Cậu là người ở phía nam sao?
- Đúng vậy,sao cậu lại biết nơi đó.
- Quê nội của tớ ở phía nam nên nghe giọng tớ đoán ra được.