Dụ Trúc Mã

Chương 58



Ngôn Thừa Hi mãi đến khi về lớp cũng không thôi nghĩ đến chuyện ban nãy.Nhiều lần cậu liếc mắt sang nhìn Lư Hiểu Khê.Rốt cuộc tình cảm này của cậu có đúng hay sai nhỉ?Tự bản thân cậu chê cười chính mình nhụt trí.Chỉ vì một câu nói của Quý Trạch Viễn liền lung lay.

Sau khi tan học về nhà Lư Hiểu Khê vẫn ngồi xe của Ngôn Thừa Hi.Ngày hôm qua đã nói trước với cậu về việc này,cô tạm thời đi xe của cậu vài hôm.Đợi chiếc xe đạp mới giao tới cô sẽ tự đi riêng.

Trên đường về nhà cô không hề nhận thấy được trạng thái bất ổn của Ngôn Thừa Hi.Chỉ là tâm tư của cô đang đặt trên người thiếu niên đạp xe ở phía sau.Lư Hiểu Khê một mặt thì trò chuyện cùng Ngôn Thừa Hi nhưng đầu óc lại để trên người khác.

Khi về đến trước cổng nhà cô mới thôi để ý đến Quý Trạch Viễn,mà giữ lấy yên xe rồi cất tiếng.

- Cậu ở đây đợi tớ một chút.

Nói xong cô liền chạy vào bên trong nhà, rất nhanh đã cầm theo một chiếc hộp màu xám trắng chạy ra.Lư Hiểu Khê đưa chiếc hộp cho Ngôn Thừa Hi.

- Cái này tặng cậu.

- Tặng tớ á???

Đột nhiên lại được crush tặng quà nên cậu nhất thời bị đơ ra.Chớp mắt liên tục nhìn cô gái trước mắt mình.Không thể tiêu hoá hết được niềm vui nhỏ này.

Lư Hiểu Khê có chút ngượng ngùng,vì chiếc áo khoác trước đó cậu cho cô mượn lại bị người kia vô tình ném vào thùng rác.Nên bây giờ cô mới mua một cái áo mới để trả lại cậu.Sợ cậu không nhận nên mới nói là tặng.Cô bèn nhét vào lòng của Ngôn Thừa Hi rồi nói vội.

- Cậu nhận đi nhé,tớ về nhà đây.

- Hiểu….



Còn chưa dứt câu thì cô đã chạy mất hút.Ngôn Thừa Hi nắm chặt lấy hộp quà trong tay.Nhìn qua thương hiệu thì biết là món đồ gì.Hãng này chỉ thiết kế áo khoác cho nam cùng hãng với cái áo trước kia.Suy nghĩ kĩ lại thì cậu mới ngờ ngợ ra là chuyện gì.

Cảnh tượng áo khoác của cậu bị ném vào thùng rác thì cậu cũng tận mắt nhìn thấy.Ngỡ tưởng chuyện vậy rồi thôi không nghĩ đến cô lại mua cái mới trả cho cậu.Bởi vì trôi qua cũng khá lâu rồi.

“……”

Nghĩ đến đây Ngôn Thừa Hi lại tự đưa tay gõ đầu mình.Sao cậu lại ngốc thế nhỉ,thương hiệu này không hề rẻ.Chắc hẳn cô đã phải tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua nó.Một cô gái tinh tế hiểu chuyện như thế thì hỏi làm sao cậu lại không để mắt đến.Cứ luôn dằn vặt không dứt được.

Một màn âu yếm món quà kia của Ngôn Thừa Hi liền thu gọn vào mắt của Quý Trạch Viễn.Nhìn thấy cậu ta nâng niu chiếc hộp rồi dắt bộ xe về nhà thì biết yêu thương cỡ nào.

Quý Trạch Viễn hờ hững liếc nhìn chiếc hộp kia rồi lại quan sát vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc của Ngôn Thừa Hi thì càng thấy trướng mắt.Anh hoàn toàn quên đi việc tốt mình làm trước đó mà chỉ biết cô gái nhỏ nhà anh bây giờ đi tặng quà cho thằng con trai khác.

Nỗi tức giận chồng chất lên nhau không thể phát tiết.Cảm xúc của anh vốn đã không thể kiềm chế tốt,luôn bộc phát đến mất kiểm soát.Dù rằng vẻ bên ngoài vẫn không thay đổi nhưng sâu trong tâm can lại gặm nhấm đến khó thở.

Quý Trạch Viễn không quay về nhà mà đi thẳng đến ngôi nhà bên cạnh.Là nơi anh luôn tự do ra vào luôn cảm thấy thoải mãi khi đến.Nhưng lúc này lại cảm thấy khó khăn khi mở cánh cửa chính kia.

Tiểu Khải vừa lúc đi học về trông thấy anh Tiểu Trạch đứng thình lình ngoài cửa thì khó hiểu.Cậu vốn yêu thích Quý Trạch Viễn còn cực kì hâm hộ anh.Một người tài sắc vẹn toàn và đặc biệt là anh rể tương lai của cậu nữa chứ.

Ngay tức khắc Tiểu Khải bổ nhào đến mà ôm lấy chân của Quý Trạch Viễn.

- Anh Tiểu Trạch đứng đây làm gì thế?

Quý Trạch Viễn hơi đơ người một lúc,vẫn may là anh chưa hung hăng đá cậu nhóc ra.Bởi vì anh không thích người khác đụng vào mình nhưng nếu là người thân của cô thì đều được.



- Tiểu Khải vẫn chưa được nghỉ tết sao?

- Hết tuần này mới nghỉ ạ,anh cũng giống em ạ?

- Ừm,giống.

- Vào nhà đi anh,anh đến tìm chị của em đúng không?

Tiểu Khải miệng liên tục nói,tay thì sớm đã kéo theo Quý Trạch Viễn đi vào bên trong nhà.Dì Thẩm vẫn ở trong bếp làm cơm tối chỉ tiện nói vọng ra ngoài.

- Tiểu Khải về đấy à,lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé.Tối nay cha của cháu về đấy.

- Dạ.

Cha về ăn tối thì cậu nhóc biết tỏng rồi.Hôm qua cha đã call video nói trước với cậu kia mà,Tiểu Khải lại tiếp tục dùng sức nhỏ như kiến mà lôi Quý Trạch Viễn lên lầu.

Một đường liền đến trước cửa phòng ngủ của Lư Hiểu Khê.Ra dáng chủ nhà mà cất giọng.

- Anh Tiểu Trạch cứ tự nhiên nhé,anh gõ cửa đi chị gái sẽ xuất hiện.Mà anh nhớ nhắm mắt lại 5 giây khi cửa mở nhé,em sợ chị thay đồ ngủ ở nhà nếu vậy chị còn kịp thời đóng lại cửa để thay đồ.Anh Tiểu Trạch mà nhìn là đỏ mặt đấy mà chị em cũng ngại nữa.

“……”

Nói xong cậu liền lon ton chạy về phòng của mình.Ai chứ cậu rất yên tâm về anh Tiểu Trạch.Đem chị gái bán cho anh ấy cậu cũng bằng lòng.Hai người đó mà đẻ con thì cháu của cậu chắc chắn sẽ đẹp hơn con nhóc hoa khôi trường cậu.