Cô không cảm thấy bất tiện với câu hỏi này của anh,đường hoàng mà thản nhiên trả lời lại.
- Em không đến mức vừa chia tay anh lại chạy đến với người mới.
Cô biết anh đang suy nghĩ điều gì,anh vẫn như vậy,vẫn là tính chiếm hữu lớn đến thế.Dù cả hai chia tay hay cô có quyết tâm không quay lại với anh thì anh vẫn luôn ở thế ràng buộc như vậy.Dù rằng cô mong anh sẽ từ bỏ cô nhưng cô cũng sẽ không tự bịa chuyện mình đã có người mới để lừa anh.
Ở đầu dây bên kia nghe được đáp án như mong muốn Quý Trạch Viễn hơi kéo dãn chân mài.Biết rằng mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc nên anh không hỏi thêm gì cả.Cứ như vậy đoạn trò chuyện nhạt nhắt kết thúc.
Quý Trạch Viễn có khí chất cao lãnh,tính tình lại cực kì kiệm lời.Anh dường như không biết làm thế nào để bày tỏ những cảm xúc thật của mình với cô.Tuy rằng anh không thể nói những câu sến sẩm nhưng anh chưa bao giờ keo kiệt lời khen dành cho cô.Tuy cách dùng từ khen ngợi của anh có hơi lạt nhắt đi.
Nhưng anh biết cô hiểu hết thẩy những điều này.Tất cả những sự dịu dàng nuông chiều của anh đều chỉ dành hết cho cô mà thôi.Trong lòng anh,Lư Hiểu Khê chính là hoàn mỹ nhất.Cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ có đủ niềm tin rằng mình sẽ rời bỏ được cô.
Chiếc siêu xe sang trọng tiến thẳng vào bên trong hầm xe.Quý Trạch Viễn một thân đồ màu đen bước xuống xe,thân ảnh cao lớn nổi bật dù ở đâu cũng thu hút ánh nhìn.Ngược lại anh lại chẳng có hứng thú với những ánh mắt săn đón kia.Gương mặt không gợn một tia cảm xúc mà bước thẳng đến thang máy.
Đi lên đến tầng 10,anh theo lối quen đi vào văn phòng riêng của bác sĩ điều trị.Quả thật bác sĩ lần này rất vừa ý của anh.Từ thái độ cho đến tác phong làm việc đều tốt.Cả hai dường như nói chuyện cũng rất ăn ý,là lần đầu tiên anh có thái độ tốt với bác sĩ riêng của mình.
Sau vài tiếng gõ cửa thì giọng nói có chút ồ ồ từ bên trong phát ra.
- Vào đi.
Quý Trạch Viễn mở cửa bước vào bên trong văn phòng,không gian không quá lớn nhưng lại cực kì sạch sẽ gọn gàng.Một căn phòng chỉ chứa một bàn làm việc mà thôi,không hề giống với những căn phòng riêng khác sẽ có thêm bộ sofa hay là phòng nghỉ riêng.
Trông thấy anh thì ông liền chậc chậc vài tiếng.Bàn tay với những nếp nhăn khẽ nâng gọng kính quan sát biểu cảm như tảng đá kia.Cuộc đời ông điều trị cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý,chỉ sợ nhất là gặp những người như anh.Ngay cả cảm xúc trên gương mặt không thể quan sát thì ông lấy gì mà điều trị đây.May sao cả hai đều là người một nước,vấn đề ngôn ngữ sẽ thuận tiện đi rất nhiều.Coi như ở cái nước đủ loại ngôn ngữ này gặp được đồng hương là may mắn đi.
Ông đẩy ly cafe vừa pha đến trước mặt của anh rồi cất giọng.
- Cậu vẫn hút thuốc nhiều đến vậy ha,cái bệnh tâm lý điều trị hết thì lại lòi thêm bệnh phổi.Tôi nói cậu bỏ mà cậu vẫn lì ghê gớm nhỉ.
‘…’
Nói đến độ độc miệng thì anh sẽ chẳng so được với lão già này,Quý Trạch Viễn nâng mi mắt nhìn ông rồi tiện tay móc lấy bao thuốc lá trong túi.Một đường chuẩn xác ném vào thùng rác gần đó.
Ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau.Ông khó hiểu mà nhìn lấy anh,thằng nhóc này hôm nay dễ nói chuyện như thế sao.Không giữ nói tính tò mò liền xác nhận lại.
- Ý cậu là sao?nghe lời tôi bỏ thuốc lá?
- Ừm,tạm thời bỏ.
‘…’
Tạm thời cái rắm,bỏ là bỏ chứ không có tạm thời.Quý Trạch Viễn nhìn vẻ mặt tức giận của lão thì liền tiếp thêm câu.
- Lão già,không khám bệnh sao?
‘…’
Nếu không phải vì tình nghĩa với Lão Quý thì ông đây còn lâu mới tiếp bệnh nhân xấc xược như anh.Nghĩ đi nghĩ lại suốt nhiều năm làm ở cái bệnh viện nhàm chán này,nhưng bây giờ gặp được tên thần kinh miệng lưỡi giảo hoạt này cũng thú vị đi.Ông chỉ thở dài rồi chỉnh lại gọng kính vàng của mình.Bắt đầu tiến vào những bước điều trị của mình.
[Tớ không rành về những việc điều trị bệnh tâm lý nên sẽ không đi sâu vào nhé mọi người,chúc mọi người đọc truyện vui vẻ]
Sau khi kết thúc Quý Trạch Viễn vẫn chưa có ý định rời đi,anh vân vê chiếc bật lửa trong tay một lúc rồi lại cất giọng.
- Tôi muốn về nước một chuyến,lịch khám bệnh dời lại có được hay không?
- 1 tuần khám 1 lần thì cậu về kiểu gì,chưa gì nhớ nhà rồi sao?
- Bỏ trống một tuần đi,tôi chỉ về 1 tuần sẽ quay lại.
- Chưa nói đến việc đến đây khám cậu còn việc học,việc tiếp quản công ty bên đây,cậu để ai làm?
‘…’
Quả thật ông có vài phần khâm phục anh,chỉ là một thiếu niên 18 tuổi nhưng lại trưởng thành quá mức cho phép.Một thân một mình ở đất nước xa lạ học tập còn tiếp quản chi nhánh bên này.Không phải là quá tài giỏi rồi hay không,nếu không có nhược điểm bệnh tâm lý thì cậu thiếu niên này chính là toàn diện về mọi mặt.
Quý Trạch Viễn đóng nắp bật lửa vang lên một tiếng *cạch*.Anh không phải người không làm việc thích đáng,tất nhiên mọi việc anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cả.Chỉ còn vấn đề ở chỗ lão già này mà thôi,nếu anh cứ nhất quyết về nước thì thể nào lão cũng cằn nhằn ở chỗ ông bà nội.Mà anh lại không muốn ông bà phải lo lắng cho mình,anh đã nhận rất nhiều thứ rồi không thể khiến ông bà thất vọng được.
- Ông không cần lo,tôi đều sắp xếp ổn cả.
- Nhưng thời gian này cậu vẫn không thể về được,đợi một chút tôi xem lại tài liệu.
…
Sau một lúc lật đống giấy trên bàn thì ông lại hướng mắt về phía anh cất giọng.
- Bây giờ là tháng 6 thì đầu năm sau tháng 2 cậu có thể quay về nhưng chỉ một tuần.
- Không thể sớm hơn?
- Không thể,cậu tự mình suy nghĩ, thời gian điều trị tận gốc chỉ có 3 năm mà thôi,cậu không thể chờ hết 3 năm rồi về hay sao?
Tất nhiên là không thể rồi,anh nhớ cô đến phát điên mất.Nhưng đều đã ở thế bất đắc dĩ thế này thì anh phải cam chịu.Không muốn nói sâu về chuyện của mình anh chỉ gật đầu đáp ứng rồi rời đi.