Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 93





Biên giới Chính Ngô Châu tuy không có linh lực nồng đậm, nhưng cây cối rậm rạp sông ngòi chằng chịt, không khí ẩm ướt, hơi nước tràn ngập.

Các đệ tử còn lại vội vàng từ trong bụng tiên thú bước ra, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ lẳng lặng đi theo một vị tu sĩ rời khỏi nơi nàg.

Dưới rễ cây Giới Bích Khoan Thụ, có mấy cái cái hang hình tròn màu trắng.

Hang này ước chừng cao nửa người, không rộng lắm, chỉ đủ cho một tu sĩ tiến vào.

Tu sĩ sớm đã ngồi xổm trước cửa động chờ hai người, vừa thấy bọn họ lại đây, tu sĩ nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo theo mình bò vào trong động.

Tu sĩ bình thường hơn phân nửa sẽ không bò lên như vậy bởi vì cảm thấy thật tổn hại mặt mũi, ở độ cao thế này bọn họ thường sẽ lựa chọn ngự kiếm phi hành.

Nhưng mà Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ không hề kiêng kỵ, thấy khuỷu tay tu sĩ bò lên, vội vàng quỳ rạp lên mặt đất, theo sát phía sau.

Tu sĩ trong lòng không khỏi khen ngợi hai người tuổi trẻ phía sau.

Hắn biết rõ địa hình, bò đầu tiên.

Lâm Tử Sơ tu vi cao, bò cuối cùng, Thiên Tình được bảo hộ ở giữa.

Mới vừa bò một chút, Thiên Tình liền nhìn thấy trong động này có vô số thông đạo, hiện ra màu trắng như vôi.

Thông đạo rất chỉnh tề, không giống như được hình thành bởi thiên nhiên, vô số thông đạo như tơ vò, rắc rối phức tạp.

Khi leo lên, có thể nghe được tiếng thú kêu ở từ xa nhỏ dần, tựa thủy triều rút đi.

Tu sĩ phía trước nhẹ giọng nói: “Đó là ‘ Hàn Chuột ’, chỉ sinh tồn ở đáy Giới Bích Khoan Thụ, lấy cây cối làm thức ăn.


Những thông đạo nàg, đèu là do chúng đào.”
“Cái gì?” Thiên Tình cả kinh nói: “Chúng nó đào cây? Vậy không phải sẽ đem Giới Bích Khoan Thụ đào bật lên luôn sao?”
“Không đậ, Giới Bích Khoan Thụ mỗi năm cao thêm một thước, Hàn Chuột đào một thước cũng tốn cả một năm, cây bị đào sẽ hạ xuống một thước.

Nhưng phân của Hàn Chuột, là lại là chất dính tốt nhất.”
“Hàn Chuột tùy ý đào động, không phải sẽ làm chết Khoan Thụ hay sao?”
“Sẽ không.” Tu sĩ thấp giọng nói, “Sinh tử của Khoan Thụ đều bắt đầu từ cái đáy này.”
Loại sinh vật kỳ lạ này, gắn bó cộng sinh cùng chuột, cũng là chỉ ỏ nơi này mới có thể thấy kỳ quan như vậy.

“Hàn Chuột lực công kích không tính mạnh, nhưng lại chuộng theo bầy đàn, nên cũng là phiền toái không nhỏ.” Tu sĩ cười nói: “Vẫn là nhờ có tiểu công gia ở đây, mới có thể giúp ta tiến lên thuận tiện như vậy.”
Hàn Chuột thuộc tính hàn thích ẩm ướt, Viêm nhị hạc lại là thiên đijch của nó, từ xa cảm nhận được hơi thở của tiên hạc, chúng sẽ vội vàng né tránh.

So với phàm nhân, tốc độ leo lên của tu sĩ cực nhanh, đặc biệt là tu sĩ ở phía trước Thiên Tình.

Hắn dùng đồng thời cả khuỷu tay và đầu gối, tựa như đã quen với mọi ngóc ngách trong đường hầm, tốc độ nhanh đến kinh người.

Thiên Lâm hai người mới đầu còn chưa thể thích nghi với hoàn cảnh không có linh khí, bò rất chậm, phải chốc lát sau, mới dần dần đuổi kịp.

Dưới sự dẫn dắt của tu sĩ phía trước, bọ họ bò đến đầu gối, khuỷu tay đều đau khổ, mới có thể nhìn xa nhìn thấy lối ra.

Tu sĩ đi đầu đưa tay ra sau, ý bảo hai người dừng lại.

Vẫn không mở miệng, mà truyền âm cho Thiên Tình, Lâm Tử Sơ, hắn nói: “Phía trước chính là nơi giao nhau của bốn châu, lối vào của Đống Sâm Hoang Nguyên.

Trong cánh đồng hoang vu đó có một loại dị thú rất nhạy cảm với âm thanh.

Kế tiếp chúng ta nên tận lực dựa vào thần thức để truyền âm.


Để Tiểu công gia tới chỗ này, không chọc phải phiền phức.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, biểu tình hơi thả lỏng.

Thiên Tình truyền âm hỏi: “Không biết nên xưng hô với sư huynh như thế nào?”
Vị tu sĩ kia nói: “Không dám.

Nếu không chê, cứ gọi ta là Khuê Sơn đi.

Không bao xa nữa, chúng ta sẽ đến được nơi cần tới trước khi trời tối.”
Nói xong, khuỷu tay Khuê Sơn đưa về phía trước, cực kỳ nhanh mà bò đi.

Thiên Tình không nói hai lời, theo sát phía sau.

Càng tới gần Đống Sâm Hoang Nguyên, cảm giác mới mẻ, kỳ lạ trong lòng càng thêm rõ ràng, khiến trái tim hắn nhảy lên thình thịch.

Tựa hồ cảm giác được có thứ gì đó, đang chờ mình.

Khi thái dương dần hạ xuống, không gian mông lung chỉ còn đọng lại chút ánh sáng, hoà với một chút âm trầm ảm đạm, một hàng ba người rốt cuộc cũng bò tới cửa bên kia của hang động.

Ngón tay Khuê Sơn dựng thẳng lên, đưa đến gần môi, một lần nữa nhắc nhở Thiên Lâm hai người không nên lên tiếng, rồi cẩn thận thăm dò, sau khi quan sát bốn phía, liền từ cửa động nhảy ra.

Đống Sâm Hoang Nguyên là nơi giao của Lạo Cực Châu, Chính Ngô Châu, Thảng Không Châu và Thái Trọng Châu.

Nó có địa hình kì lạ, mặt đất được bao phủ bởi màu bạc đặc thù giống như sương tuyết nên được gọi là ‘ Đống Sâm Hoang Nguyên ’.

Nơi này khí hậu khắc nghiệt, nhiệt độ ban đêm độ ấm, không có thực vật có thể tồn tại được.


Chỉ có một ít loài cây ngoan cường mới tồn tại được ở đây.

Vì để tranh đoạt được nhiều nước, nhiều ánh mặt trời hơn, rễ cây đã biến dị, màu bạc trên mặt đất là do rễ cây nổi lên, có một số rễ cây có thể cao đến mười mấy mét, từ xa nhìn lại, giông như một đám sơn động thật lớn, địa hình rất phức tạp.

Còn không đợi hai người làm quen thuộc với khí hậu nơi này, Khuê Sơn liền truyền âm bảo bọn họ theo mình.

Lần này là Khuê Sơn đi đầu, còn Thiên Lâm hai người song song đi sau.

Ba người khi thì đi qua đám rễ cây nhô lên, khi thì từ phía dưới khe hở chui qua, khi trời đã nhá nhem tối, rễ cây trên mặt đất càng lúc càng rậm rạp, xem ra bọn họ đã tới gần Đống Sâm Hoang Nguyên chân chính.

Dân cư ở đây thưa thớt, cực kỳ an tĩnh.

Thiên Tình đang vượt qua một rễ cây tương đối thấp bé, hắn cùng Lâm Tử Sơ hai người ngồi trên rễ cây, bàn tay khẩn trương nắm chặt lấy bộ rễ ướt át.

Chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, cả hai cùng quay đầu lại.

Liền thấy ở phía trước cách đó không xa, có một nam tu cả người đầy máu, nghiêng ngả lảo đảo về phía ba người.

Sắc mặt tu sĩ này trắng bệch, thất khiếu đều đổ máu, khi mở miệng ra, cả hàm răng đều ngập máu.

Từ trong yết hầu phát ra âm thanh rên rỉ tắc nghẽn.

Đối với tu sĩ mà nói, máu rất quý giá, nếu bị mất máu quá nhiều sẽ tổn thương nguyên khí, phải tốn không ít thời gian hồi phục.

Vị tu sĩ trước mắt này, hiển nhiên là đã bị trọng thương.

Thiên Tình truyền âm hỏi: “Khuê huynh, đây là có chuyện gì?”
Khuê Sơn ‘ sách ’ một tiếng, vẫy vẫy tay, nói: “Đừng đụng vào hắn, cố gắng không được phát ra âm thanh, chúng ta đi đường vòng, đi nhanh một chút.”
Lâm Tử Sơ thấy biểu tình chán ghét của hắn, nhíu mày, truyền âm nói: “Vị đạo hữu này thân bị trọng thương, chúng ta cứ như vậy rời đi, dường như có chút không ổn?”
“Vị sư huynh này có điều không biết,” Khuê Sơn nói: “Kẻ trước mặt này, đã không là tu sĩ bị trọng thương.

Trên thực tế, hắn đã sớm chết, chỉ còn lại lớp vỏ rỗng lắc lư ở trước mặt chúng ta thôi.


Cái vỏ rỗng này rất mẫn cảm với thanh âm, lúc đi chúng ta cần nhỏ giọng, đụng tới hắn, cực kỳ phiền toái!”
Thiên Tình hỏi: “Hắn trúng độc gì sao?”
“So với trúng độc càng đáng sợ hơn.” Khuê Sơn nhìn nhìn sắc trời, nói: “Nơi cần đến không còn xa nữa đâu.

Nơi đó tương đối an toàn, chờ tới nơi rồi, ta sẽ giải thích cho hai người.

Hiện tại cứ theo ta trước đã.”
Thoạt nhìn qua hắn đang sốt ruột, dưới chân càng đi nhanh hơn, cố gắng để không phát ra một tiếng vang nào.

Nhưng mà cẩn thận như thế nào thì vẫn có vạt áo cọ xát vào nhạ phát ra âm thanh.

Ba người thay đổi tuyến đường, tu sĩ tắm máu vốn đang đứng trước mặt, sau khi nghe được tiếng vang, liền nghiêng ngả lảo đảo tới gần.

Thiên Tình cấp tốc đi theo Khuê Sơn, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại xem.

Liền thấy sắc mặt tu sĩ kia xám trắng, ánh mắt không còn ánh sáng, tử khí trải rộng.

Tốc độ đi về phía trước của tu sĩ đó rất chậm, so với phàm nhân cũng không bằng.

Mắt thấy Thiên Tình cách đoàn người càng lúc càng xa, bỗng nhiên ti sĩ này rễ cây vướng ngã, đập mặt xuống đất.

Chỉ nghe được một tiếng vang ‘ phốc ’, một lượng máu trộn lẫn với ngũ tạng, tràng đạo của tu sĩ phun ra qua thất khiếu, hậu môn, tí tách ngập tràn đất.

Khuê Sơn biến sắc, truyền âm nói: “Không ổn, đi mau!”
Dù Thiên Lâm hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Khuê Sơn nghiêm túc như vậy, thì không dám coi khinh.

Hai người bọn họ không nói một lời, lập tức đạp rễ cây, không màng sẽ tạo ra thanh âm, cấp tốc đi trước.

Sắc trời dần dần trở tối, nhiệt độ không khí đang dễ chịu bỗng nhiên hạ xuống, đến nỗi hơi thở cũng hoá thành băng.

Màn đêm đang phủ lên Đống Sâm Hoang Nguyên..