Du Y

Chương 2: Súng



Người đàn ông có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng không quá mức lãnh ngạnh hiện lên vẻ anh tuấn có chút bất cần đời dưới ánh mặt trời. Ngón tay gã giống như ngón tay của một người đánh dương cầm, thon dài xinh đẹp, cực kì linh hoạt, một đôi tay như thế có làm động tác gì đi chăng nữa cũng đều khiến cho người xem thấy cảnh đẹp ý vui___ cho dù là đang đùa nghịch súng ngắm.

Tiền phương đã khói lửa mịt mùng, dụng cụ liên lạc đeo bên tai không ngừng có tiếng người kêu gọi, đây là một trận chiến tiễu trừ những phần tử khủng bố được trang bị vũ khí khoa học công nghệ còn sót lại.

“Xin trợ giúp xin trợ giúp, hỏa lực ở cửa sau quá mạnh, chống đỡ không nổi! Bọn người này là dân liều mạng!”

“Rõ!”

“Các bộ đội chú ý, chú ý, không được để nhân vật nguy hiểm No.002 chạy thoát, các bộ đội chú ý…”

Gã vẫn không nhanh không chậm ghìm khẩu súng ngắm như trước, nạp đạn, lên đạn, chậm rãi ngắm bắn.

“Phát hiện No.002, đây là tiểu đội số 4, phát hiện No.002!”

“Rõ, tiểu đội số 4 báo cáo vị trí đi.”

Người đàn ông nheo mắt lại nhìn ra xa, lắc đầu, cười nhẹ, mơ hồ lẩm bẩm một câu: “No.002.”

“Đã tới gần vị trí cửa sau, No.002 muốn chạy trốn!”

“Chặn đứng hắn!”

“Tiểu đội số 1 đã trợ lực kịp thời.”

“Rõ!”

Lại là một trận giao tranh kịch liệt, người đàn ông cầm kính viễn vọng bên tay, nheo mắt nhìn nhìn, sau đó bĩu môi, tùy tay khiêng súng lên. Gã nghiêng đầu như thể không hề chú ý mà ngắm bắn.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra thấy trên người No.002 có phản ứng năng lượng dị thường, hắn muốn khởi động thiết bị năng lượng không gian!”

“Ngăn hắn lại!”

“Được rồi.” Người đàn ông tự nhủ một câu___ như thể người khác thực sự có thể nghe thấy lời của gã. Sau đó gã đột nhiên bóp cò súng, viên đạn dựa theo quỹ tích đã được tính toán tinh vi tỉ mỉ bay vụt đi. Người đàn ông không hề nhìn lại, sau khi bắn xong, gã buông súng ngắm, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, cuối cùng nâng máy liên lạc, chọn kênh, dùng khẩu khí rất nghiêm trang mà nói, “Báo cáo, đã hạ gục mục tiêu.”

Trong máy liên lạc hỗn loạn im lặng một lát mới có giọng nói nghe rõ ràng là của một tân binh rụt rè báo cáo: “Số 5 tiểu đội 4 báo cáo, nhân vật nguy hiểm đã tử vong, cảnh báo thiết bị năng lượng không gian giải trừ.”

Sau đó cậu nhóc bổ sung một câu đằng sau cứ như tưởng là không ai nghe thấy: “Tay súng bắn tỉa mời được ở đâu mà lợi hại thế không biết.”

Cuối cùng là một tiếng vang nhỏ, hẳn là chiến hữu bên cạnh sợ cậu ta gây chuyện nên đóng luôn máy liên lạc của cậu ta rồi.

Người đàn ông đeo kính đen, khiêng cái bao lớn đựng súng lên vai, xắn ống quần huýt một khúc sáo vô danh, chậm rãi rời khỏi nóc nhà, rút di động ra gọi một cuộc, chẳng lạnh chẳng nóng nói: “Giải quyết xong.”

Đối phương cười thành tiếng: “Mau lẹ như vậy, không hổ danh là khẩu súng tốt nhất.”

Người đàn ông nọ kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, lại rút một điếu thuốc ra châm lên, hàm hồ ‘Ờ’ một tiếng rồi nói một câu với vẻ dường như rất có hứng thú: “Điều lệnh của tôi lúc nào thì được đưa xuống?”

Đối phương trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới hỏi: “Cẩn Sâm, muốn đi thật sao?”

Người đàn ông phun ra một vòng khói, đi xuống dưới lầu, một chiếc xe đã sớm chờ ở đó. Gã ném túi vào ghế sau, đặt mông ngồi xuống ghế phó lái, thuận tay hạ kính xe xuống, thò cổ ra ngoài phun sương nhả khói. Bộ dạng kia của gã thật không giống chút nào với tay súng bắn tỉa xuất quỷ nhập thần vừa rồi, mà càng giống như một con mèo to lười biếng hơn.

Gã nói: “Tôi đã bán mạng vì đất nước nhiều năm như thế rồi, hiện tại muốn về hưu dưỡng lão, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Đối phương thở dài: “Tôi hiểu ý của cậu, đã trình lên trên rồi, cậu về nghỉ ngơi hai ngày trước, tổ chức sẽ an bài cho cậu, muộn nhất là thứ năm này tôi thông báo cho cậu nhé.”

Người đàn ông huýt sáo: “Làm phiền ông anh rồi!”

Gã tên Hoàng Cẩn Sâm, thế nhưng không có bao nhiêu người biết đến cái tên này, mười mấy năm trôi qua, gã có một tên gọi khác, một thân phận khác.

Khoa học công nghệ tiến bộ vượt bậc, chủ nghĩa khủng bố khoa học công nghệ tựa như gặp thời mà sinh ra. Trên thế giới này, một tổ chức khủng bố khoa học được gọi là “Utopia” vừa mới sa lưới___ Không, thay vì nói là sa lưới, nên nói là qua một cuộc chiến tranh gian khổ, liên quân quốc tế miễn cưỡng giành được thắng lợi mới đúng.

Đây là một chủ nghĩa khủng bố khoa học lấy ‘năng lượng’ làm trung tâm tồn tại, dùng chính thân thể con người làm vật dẫn, dùng các loại cảm xúc của con người làm nhiên liệu. Chúng thông qua cơ chế đặc thù để thu được ‘năng lượng cảm xúc’ từ việc đốt trụi cả tinh thần và sinh mệnh của người vô tội, phát triển ra đủ loại vũ khí không tưởng. Thiếu chút nữa chúng đã kéo cả thế giới vào ‘Không gian Utopia’ điên cuồng, mưu đồ lập ra khuôn khổ mới.

Mà quân cờ nằm vùng phát huy tác dụng quan trọng nhất trong trận chiến này, chính là một người bị thành viên trung tâm của ‘Utopia’ cải tạo thành “súng” –  Hoàng Cẩn Sâm, số hiệu “11235”.

Bị khẩu súng này nhắm vào, không một ai có thể may mắn trốn thoát, người sử dụng súng trên toàn thế giới đều phải e sợ con người như truyền thuyết đó. Gã không bị Utopia cải tạo thành một thân thể dị thường, không thể lợi dụng những hệ thống năng lượng không tưởng tượng nổi, càng không có bất cứ năng lực kì lạ nào khác, gã chỉ là một người thường.

Nhưng là một “người thường” có thể dễ dàng bắt giết người có siêu năng lượng.

Bất luận là hoàn cảnh khó lường cỡ nào, cho dù là một không gian dị thường che chắn được tất cả các loại công cụ thăm dò, địa phương mà toàn bộ quy tắc vật lý bị đảo lộn hay thậm chí những nơi có phản ứng năng lượng quái lạ, người bị gã nhắm đến đều không thoát khỏi số phận một viên đạn bắn xuyên giữa trán.

Không kể là chiến hữu hay là kẻ địch, đều mang lòng kính sợ kì dị đối với “Khẩu súng” trong truyền thuyết này. Bởi vì súng trong tay gã không phải là hung khí, thậm chí không phải là vũ khí, mà là một loại thần khí; hơn nữa còn vì gã không giống một con người, trong chính những chiến hữu cùng phụng sự một quốc gia cũng nổi lên lời đồn “khẩu súng đó” căn bản không phải là một người sống mà là người máy do căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật chế tạo ra.

Cho nên gã mới có thể chính xác đến như thế, giống hệt như biệt hiệu của gã trong Utopia, “11235”— dãy số Fibonacci, hoàn mỹ.

Con người làm sao mà có được tố chất tâm lý khủng bố như vậy cơ chứ?

Nhưng mà trên thực tế, Hoàng Cẩn Sâm không uống dầu máy, gã thích mấy loại đồ uống có ga ba ngày hai bận bị cơ quan chức năng sờ gáy vì hàm lượng chất bảo quản vượt quá mức cho phép cơ, cách giải trí bình thường của gã cũng chẳng phải là súng máy và bia ngắm, mà là game online__ Đương nhiên cái game online này không phải là game nhập vai võ hiệp cũng không phải game bàn phím World Of Warcraft, gã chỉ khoái Pikachu thôi mờ ~

Trừ những thứ đó ra, dù rằng chính phủ phát cho gã một cục tiền lương dày cộp và đủ thứ phúc lợi khác hàng tháng, gã vẫn có hứng thú kiếm thêm thu nhập ngoài luồng trong thời gian rảnh rỗi___ Tỷ như làm xiếc đầu đường chẳng hạn.

Thời điểm không có nhiệm vụ, gã đeo một cái kính râm bảy màu cầu vồng, lưng khoác quả guitar gỗ, mặc áo phông bạc màu bán đổ xô phá giá trước cổng sở thú với cái quần bò te tua ống dài ống ngắn, để lộ ra đôi giày thể thao phong cách xóm lá, đi hát rong ở ga tàu điện ngầm. Có đôi khi là mấy bài hát cổ lỗ sĩ kinh điển, có lúc thu được nhiều tiền hơn, gã cũng điên điên như cuồng phong gió lốc mà gào một ca khúc tân thời.

Chiều thứ năm, khi người đàn ông trung niên tìm thấy Hoàng Cẩn Sâm thì gã đang biểu diễn bài [Hai con hổ] version tiếng Anh có một không hai cho hai đứa nhóc ngoại quốc tóc vàng mắt xanh___ Lời bài hát là do gã phiên dịch ngẫu hứng, chẳng hiểu tại sao lúc hát ra khỏi mồm còn mang theo cả tiếng bật gió khẩu âm Nga: “Two tigers, two tigers, run fast, run fast…”

Hát hát một hồi, hai đứa nhóc ngoại quốc há mồm trợn mắt sửng sốt kinh hoàng, cảm thấy đồng dao của nước bạn quả nhiên là bác đại tinh thâm cao sâu khó lường, hoàn toàn chả hiểu cái chi mô răng rứa gì sất.

Sau khi tiếng vỗ tay vang dội và tiếng cười vang của mọi người qua đi, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt thanh nhã, bộ dạng mặt người dạ thú đi qua vỗ vỗ vai Hoàng Cẩn Sâm: “Vị tiên sinh này, không biết anh có hứng thú phát triển trong giới giải trí không?”

Hoàng Cẩn Sâm lộ vẻ khinh thường: “Động tác của mấy tên tìm kiếm ngôi sao như các người thật quá chậm chạp, tôi lắc lư trong cái ga tàu điện này đến mấy tháng rồi mới được mấy người phát hiện ra, ánh mắt kiểu quái gì thế? Mợ, bốn mắt đúng là vô dụng.”

Nói xong, tàu điện ngầm đến ga, gã vô cùng chói sáng cúi mình vái chào khán giả xung quanh, sau đó nghênh ngang ôm guitar gỗ bước đi. Người đàn ông trung niên đeo kính mắt cũng bình tĩnh đi theo gã trước ánh mắt của một đám quần chúng vây xem tứ phía.

Lúc ấy đã có người quay được hiện trường trực tiếp bản [Two Tigers] hoàn chỉnh của Hoàng Cẩn Sâm tung lên mạng, còn đặt danh hiệu “Tuyệt đại ca vương, một khúc kinh thế”.

Đi ra khỏi ga tàu điện ngầm đã thấy có một chiếc xe chờ sẵn, người đàn ông trung niên giành trước một bước mở cửa xe cho gã, làm tư thế mời: “Đại minh tinh, mời lên xe.”

Hoàng Cẩn Sâm chẳng chút khách khí đặt mông ngồi lên, uốn éo một hồi còn đánh giá: “Tôi nói nè, công ty mấy ông tên gì vậy, không phải thùng rỗng chứ? Cái ghế xe rách nát này còn cứng hơn yên sau xe đạp, nghèo nàn thế mà cũng dám để mắt đến ông đây, mời được người đại diện tốt lắm à?”

Người đàn ông trung niên quay đầu tháo kính xuống, để lộ đôi mắt không hề lộ mảy may sợ hãi trước gió to sóng lớn: “Cậu thấy tôi làm người đại diện cho cậu thì thế nào?”

Hoàng Cẩn Sâm cười nhạo một tiếng: “Ông? Ông làm sao mà lọt vào mắt tôi được chớ, bộ dạng rõ là xấu trai.”

Hai người cùng bật cười. Hoàng Cẩn Sâm buông guitar gỗ, bắt chân chữ ngũ: “Sao, bọn họ muốn điều tôi sang chỗ ông à?”

“Đúng vậy, sao nào?” Người đàn ông trung niên chớp chớp mắt, “Mỗi ngày đều ngồi văn phòng, không cần dãi nắng dầm mưa, không cần vác súng đi bắn thủng đầu người khác, cấp bậc cao hơn bây giờ, vị trí lại còn đặc thù. Trong căn cứ huấn luyện đặc biệt, không ai ở nơi khác dám sai sử cậu. Lúc rảnh rỗi còn có thể đến sau núi trồng rau, có đất, khí hậu lại tốt, thích hợp dưỡng lão lắm.”

Hoàng Cẩn Sâm suy xét hai giây, quyết đoán lắc đầu: “Không đi, Chung tướng quân ông đừng có mà lừa người thô kệch thiếu văn hóa như tôi nhá. Tôi biết chỗ ngài là đất quý rồi, ‘Căn cứ liên lạc cuối cùng’ thì đúng là không ai dám sai bảo thật đấy, lúc không có chuyện thì là dưỡng lão, lúc có chuyện phải mang mạng già ra đùa như chơi, đừng cho là tôi không biết ông vừa mới từ bệnh viện lết ra.”

Không đợi Chung tướng quân định nói gì, Hoàng Cẩn Sâm đã nói tiếp: “Cơ mà… nghe nói ‘Căn cứ ST’ bên kia đãi ngộ rất tốt, cũng quả thực không ai dám sai bảo gì, tôi có thể… hà hà, treo bảng tên ở đó, nhồi thêm biên chế, đừng sắp xếp chức vụ cụ thể gì cho tôi, tôi thấy cuộc sống bưng trà rót nước cũng không tồi. Lúc có chuyện không cần tôi ra mặt, lúc không chuyện tôi cũng cứ lấy tiền lương, dù sao các đồng chí đều không phải địa chủ nhà giàu bất lương thời phong kiến, chắc chẳng cần hầu hạ gì đâu mờ ~ Tôi còn có thể tranh thủ trốn việc ôm đàn guitar đi kiếm thêm thu nhập, nói không chừng ngày nào đó lại nổi tiếng ấy chứ.”

Chung tướng quân không nói chỉ quay đầu từ ghế phụ lái xuống nhìn gã, dùng ánh mắt bình tĩnh xa xăm kia nói cho gã rằng___ Bé con, tỉnh lại đi, nước miếng chảy xuống rồi kìa.

Hoàng Cẩn Sâm vì thế dầu muối không thấm bắt đầu rên rẩm hát: “Em gái to gan đi về phía trước ~”

Chung tướng quân thở dài, nhìn thằng chả thôi cũng thấy đau đầu: “Cậu quyết tâm xuất ngũ thật à?”

Hoàng Cẩn Sâm hát tiếp: “Đi về phía trước ~”

Chung tướng quân trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói với tài xế tên một bệnh viện, ngắt quãng ma âm xuyên màng nhĩ của Hoàng Cẩn Sâm: “Như vậy đi, tôi giúp cậu treo biên chế ở căn cứ, bình thường không cần phải đi làm, tôi nhét cậu vào ‘Tổ chuyên gia đặc biệt’ nhé.”

“Mấy người không muốn thả tôi đến vậy cơ à?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi lại.

“Cậu là người ưu tú nhất, bất luận là ai cũng không muốn tổn thất một nhân tài như cậu.”

Hoàng Cẩn Sâm hơi cong khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ: “Chuyên gia gì? Chẳng lẽ ông phong tôi làm chuyên gia giết người?”

“Tổ… chuyên gia chữa trị đặc biệt.” Chung tướng quân dừng lại một cách khó hiểu, “Trước khi có cậu thì chỉ gọi là chuyên gia chữa trị đặc biệt thôi, không gạt cậu làm gì, có mỗi một người thôi ấy. Bình thường không có việc gì thì cậu ta cũng không hay đến căn cứ, tôi đưa cậu đi gặp vị chuyên gia kia, có lẽ cậu sẽ có hứng thú với công việc của cậu ta cũng nên, đến lúc đó cậu hạ quyết định vẫn chưa muộn mà.”

Hoàng Cẩn Sâm chẳng ngờ lại không phản đối mà chỉ im lặng ngồi ở ghế sau, đánh đánh một đoạn guitar không ra giai điệu, cảm giác thế sự có chút vô thường, mình mà cũng có ngày đi làm cái chuyên gia chữa trị thần kì xa xôi kia cơ á?

Chung tướng quân dẫn gã vào thẳng phòng bệnh, ông đi trước dẫn đường, nói: “Mới đây cậu ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, còn đang nằm viện, tuy rằng chưa từng gặp nhau nhưng tôi nghĩ năm đó trong trận chiến với Utopia, cậu hẳn là đã nói chuyện qua máy liên lạc với cậu ta rồi, cậu ta là…”

Ông dừng lời ngay sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra. Chỉ thấy một người đàn ông cao gầy chân bó thạch cao đứng trong gian phòng đơn trống trải. Hắn đã gãy tan cái xương chân mà vẫn còn không chịu yên phận, kim kê độc lập đứng ở nơi đó, lảo đảo nỗ lực giữ thăng bằng, trong tay bưng một bát mì ăn liền không biết kiếm ở đâu ra, đang chia sẻ với một con mèo lang thang ngồi trên đầu tường ngoài cửa sổ.

Mình húp một ngụm canh, cho con mèo một sợi mì, vô cùng sinh động.

“… Bác sĩ Khấu.” Chung tướng quân trầm mặc nhìn vị này bác sĩ khác thường này một hồi lâu, mới mặt không đổi sắc nói nốt câu nói ban nãy.
— QUẢNG CÁO —