Ngày thứ ba, đứa bé kia lại tới nữa, y tự nhận là thần không biết quỷ không hay mà bò lên trên cây đa xanh tươi tốt trước viện, không nói lời nào, cũng không tới gần, chỉ ngồi trên chạc cây kéo tầng tầng lớp lớp lá cây để độ đôi mắt sáng ngời.
Y cứ thế sáng quắc mắt nhìn người trong viện, đầu lắc qua lắc lại không chớp mắt như đang nhìn trân bảo gì đó.
Hôm nay cũng vậy, từ sáng sớm đến khi mặt trời xuống núi, y mới hậm hục nhảy xuống, lưu luyến rời đi.
Sau đó lại chờ đến buổi tờ mờ sáng hôm sau.
Có lẽ y cảm thấy mình trốn rất giỏi, nhưng thực ra từ ngày đầu tiên Nhan Thủy Minh đã phát hiện ra y rồi.
Một bé trai có vẻ không được thông minh cho lắm, bị cái mũ rơm của mình thít chặt cổ.
Nhan Thủy Minh bấm đốt ngón tay tính giờ mặt trời xuống núi, hắn đặt bút xuống, xoa bóp vai cổ, quả nhiên nhìn thoáng qua đã thấy đứa bé kia cẩn thận bò xuống khỏi câu, giơ tay chỉnh lại cái mũ rơm trên đầu mình, rồi lại dò nửa cái đầu ra khỏi thân câu nhìn vào trong viện.
Lúc này vô tình chạm phải ánh mắt lãng nhuận như gió xuân.
Đứa bé sợ tới mức run rẩy trốn ra sau thân cây, cũng không dám nhìn lại nữa, y che mũ chạy đi.
Kết quả là không may va vào rễ cây, lăn một vòng trên đám cỏ.
Nhan Thủy Minh nhìn đứa nhỏ kia ngã trái ngã phải trong bụi cỏ, rồi lại ngã lăn thêm hai lần nữa trong khi chạy xuống núi. Ở góc độ này, hắn chỉ nhìn thấy cái mũ rơm rộng vành và một bàn chân không đi giày.
Nhan Thủy Minh quả thực muốn cười thành tiếng, hắn đứng dậy, cuối cùng không định so bì tính kiên nhẫn với người kia nữa. Nói không tò mò là giả, đứa nhỏ kia nhẫn nại mấy ngày rồi, ngày nào cũng chỉ nhìn lén hắn, thực ra hắn cũng có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng Nhan Thủy Minh vừa mở cánh cửa trúc ra, đứa bé kia lập tức khập khiễng chạy đi.
Cũng không quay đầu lại, đội mũ rơm chạy xiêu xiêu vẹo vẹo.
Giày rơm bị vướng rơi mất cũng không kịp nhặt.
...
Cho nên rốt cuộc là vì sao?
Nhan Thủy Minh sờ sờ mặt mình, người khác đều khen hắn đẹp, mặc dù nhiều người có phần tâng bốc nịnh nọt nhưng hắn cũng tự thấy mình diện mạo đoan chính, không đến nỗi dọa người khác sợ.
Huống hồ người kia ngày nào cũng lén nhìn hắn, nếu mặt mũi hắn quá đáng sợ, người ta cần gì phải tự làm khổ mình như thế?
Nhan Thủy Minh đến gần nhặt chiếc giày rơm bị rơi, quan sát một phen, giày rơm có thể coi là khéo léo tỉ mẩn, nhưng cũng không có gì đặc biệt, thôn xóm xung quanh đều dùng loại giày này. Chiếc giày này cùng lắm chỉ là sạch sẽ hơn của người khác, cũng nhỏ hơn, dây buộc cũng ngắn hơn, có lẽ chỉ vừa buộc đến cẳng chân...
Nhan Thủy Minh cầm chiếc giày nghiên cứu giữa đường cả nửa ngày, tự mình cũng thấy hơi buồn cười. Một mình hắn ở nơi không có dấu chân người này đã bốn ngày rồi, hắn cũng dần thấy không còn gì thú vị nữa. Chiêu nhốt hắn trong hơi thâm sơn cùng cốc này chắc chỉ có thể do mẹ hắn nghĩ ra, chỉ là, có tác dụng hay không thì không biết.
Nhan Thủy Minh rất có hứng thú cất chiếc giày vào trong viện, ngồi trên chiếc ghế hắn vẫn hay ngồi, vị trí này rất dễ thấy, nếu người kia đến, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Nhưng nếu không dám đến lấy...
Nhan Thủy Minh nhớ lại dáng vẻ kinh hoảng thất thố chạy thục mạng đến đáng thương kia, dựa vào bàn suy nghĩ một lát, chấp bút viết một tờ giấy treo lên cành cây——
"Giày bị rơi, tạm thời để trong viện của ta, có muốn vào ngồi một lát không?"