Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 16



Một bữa cơm kéo dài từ khi sẩm tối đến khi trăng đã lên cao, ánh trăng cong cong treo trên cành cây, Nhan Thủy Minh thong dong thắp nến, chờ đáp án.

Hắn không hiểu chuyện này có gì mà không thể nói, nhưng Bành Thạch Nhai lại hạ quyết tâm không muốn nói, thậm chí không nghĩ nhiều đã nói: "Ta không uống nữa."

"Không uống?"

"Không uống."

Nhan Thủy Minh nâng chén uống một ngụm, lại lắc lắc bình rượu trong tay, rượu trong bình va vào thành bình, còn không nhiều lắm, Nhan Thủy Minh tiếp tục dụ dỗ: "Rượu của Từ gia ở Thành Đông, không biết phải đợi đến bao giờ mới được uống lần thứ hai." – Hắn còn cố ý ngửi một hơi, bày ra dáng vẻ hưởng thụ vô cùng.

Ánh mắt Bành Thạch Nhai vô thức chuyển từ cái chén sang khóe miệng hắn, cuối cùng y ngốc nghếch quay mặt đi, lau khóe môi: "Vẫn không uống."

Đúng là rất quyết tâm!

Dụ dỗ không thành, Nhan Thủy Minh đặt bình rượu xuống, hỏi dứt khoát luôn: "Đó là ta đúng không?"

Đột nhiên Bành Thạch Nhai quay phắt về, đôi mắt bị hương rượu huân đến mê mang hơi mở to, nhìn dáng vẻ này có vẻ là đang cố gắng để tỉnh táo, đáng tiếc trong mắt y vẫn tràn đầy cảm xúc rối bời xoắn lại vào nhau, không biết là tỉnh hay say, cũng không biết nghe có hiểu hay không.

"Ừm, là ta." – Nhan Thủy Minh cũng không cần y trả lời, nhấp một ngụm rượu nói lời trần thuật.

"Huynh nhớ ra rồi?!" – Bành Thạch Nhai lo lắng thấp thỏm hỏi.

"Một chút, nhưng những gì cần biết đều đã biết." – Nhan Thủy Minh chống đầu nghĩ ngợi, duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi y: "Trước kia chúng ta có quen nhau, ta từng theo tổ mẫu ta vào núi ở, chắc khoảng hai tháng?"

"53 ngày." – Bành Thạch Nhai nhỏ giọng sửa lại.

"Vì sao không nói gì?"

Nhan Thủy Minh tự thấy câu hỏi của mình rất bình thường, không có bất cứ ý trách móc gì, thậm chí giọng điệu cũng ôn hòa vô cùng. Nhưng Bành Thạch Nhai nghe xong lại rơi hai giọt nước mắt, y nhanh tay lau sạch, lắc đầu.

Hai giọt nước mắt rơi nhanh cũng bị lau nhanh, nhưng Nhan Thủy Minh nhìn thấy rất rõ, còn có thứ gì đó "tách...tách...tách...", cũng rơi trong lòng hắn...

Người kia cúi thấp đầu, Nhan Thủy Minh nghĩ một lát, hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng Bành Thạch Nhai đang tự trách!

Bành Thạch Nhai rất đơn thuần, thấy thứ mình thích sẽ sáng bừng hai mắt, lúc vui sẽ hơi cong khóe miệng, lúc không vui đôi mắt sẽ tắt sáng, lúc tự trách sẽ tự hạ thấp mình.

Nhan Thủy Minh thở dài, đứng dậy.

Không biết có phải Bành Thạch Nhai tưởng hắn tức giận hay không, y cũng đột nhiên lo lắng đứng dậy theo, sốt ruột kéo cổ tay hắn như đang lấy lòng giữ hắn lại, bật thốt lên một câu "Xin lỗi", men say trong mắt còn chưa tan hết, bây giờ y lại thấp thỏm hoảng loạn và tự trách, trên khuôn mặt chỉ có vẻ kinh hoảng có lỗi.

Nhan Thủy Minh ngây ngẩn cả người, hắn không đoán được Bành Thạch Nhai sẽ có phản ứng đến mức đấy.

Nhưng hắn chỉ định đứng lên để ôm y.

"Xin lỗi..." – Bành Thạch Nhai hoảng loạn xin lỗi, đầu ngón tay cẩn thận nhéo cổ tay áo của Nhan Thủy Minh như thể vừa sợ hắn đi mất vừa sợ mình động tay động chân khiến hắn bực bội. Bành Thạch Nhai mím chặt môi, vội vàng nói: "Ta, không phải ta cố ý lừa huynh, lúc đó ta đã muốn nói rồi, nhưng mà ta lại muốn chơi với huynh lâu hơn một chút... Ta không biết sẽ linh nghiệm như vậy, nếu ta biết sẽ như thế, ta phải cách mọi người thật xa thật xa thật xa mới đúng..."

Nói năng lộn xộn một phen, Nhan Thủy Minh nghe như lọt vào sương mù, lại như hiểu được gì đó từ mớ hỗn độn này.

"Bà Mạc... Bà Mạc tốt như thế, ta lại hại chết bà." – Nói đến đây, Bành Thạch Nhai không nhịn được khóc nức nở, y phải tạm dừng một lát, giơ tay lau đôi mắt ầng ậc nước, há miệng thở dốc mãi mới đủ sức nói tiếp: "Không phải, rõ ràng ta biết, xin lỗi, ta thực sự.... Thực sự quá xấu xa, rõ ràng ta biết sẽ xảy ra chuyện không tốt, ta còn đem nó đến cho nhà huynh. Nhưng mà ta thực sự rất sợ huynh sẽ ghét ta, ta không dám nói gì cả, ta không dám nói cho huynh biết ta đã hại chết bà Mạc..."

Biểu tình của Nhan Thủy Minh dần nặng nề, hắn vốn tưởng mình hiểu, bây giờ lại không hiểu: "Sao lại là ngươi hại chết tổ mẫu ta?"

"Hôm đó đột nhiên huynh đi... Ta không biết xảy ra chuyện gì, sau đó ta vào thành tìm huynh." – Bành Thạch Nhai hít hít mũi, rũ mắt: "Ta thấy nhà huynh treo đèn lồng trắng và lụa trắng, bọn họ nói, Nhan lão phu nhân đi rồi."

"Rõ ràng sức khỏe của bà Mạc tốt như vậy, nếu không phải vì ta mang đến tai họa, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện..." – Bành Thạch Nhai lại hít mũi, y nâng một tay lên che mắt, đôi môi run rẩy mím chặt muốn bản thân bình cố giữ bình tĩnh, nhưng từ cổ họng vẫn phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Cuối cùng Nhan Thủy Minh bừng tỉnh, trong lòng vừa chua xót vì cảm xúc khổ sở tự trách của Bành Thạch Nhai, đồng thời cũng tức muốn cười vì sự mê tín của y. Hắn đẩy tay Bành Thạch Nhai ra, ôm lấy khuôn mặt khóc như lê hoa đái vũ, giúp y nói rõ: "Ngươi nói là, từ lúc còn nhỏ, vì ngươi che giấu cái thứ gọi là mang đến xui xẻo, nên mới khiến tổ mẫu ta qua đời, còn bây giờ ngươi không dám nói chuyện chúng ta quen nhau từ trước, là vì sợ ta trách ngươi hại chết tổ mẫu của ta?"

Bàn tay che mắt bị đẩy ra, Bành Thạch Nhai muốn khóc thút thít cũng phải nhịn vào, cắn chặt môi khụt khịt gật đầu.

Dáng vẻ nín nhịn không dám khóc này lại khiến Nhan Thủy Minh nhớ đến gì đó, khi còn nhỏ Bành Thạch Nhai không phải đứa trẻ dễ khóc, khác hoàn toàn đám đệ đệ được nuông chiều ở nhà.

Lần đầu gặp mặt không nhớ là tại cánh rừng nào, Nhan Thủy Minh thấy Bành Thạch Nhai đang cõng một cái sọt đựng toàn cành cây khô, y đang ngồi cong lưng dưới đất lấy mấy cái lá cây đắp lên vết thương trên chân mình, cụ thể thế nào không nhớ được, có lẽ là bị thương ở bắp chân, máu chảy đầm đìa rất đáng sợ. Mà khi đó, Bành Thạch Nhai vừa thấy có người tới, phản ứng đầu tiên cũng là nhanh tay lau khô nước mắt, cố nhịn không khóc lau sạch vết thương. Lúc ấy Nhan Thủy Minh không nghĩ nhiều đã quyết định đưa người ta về nhà, lại còn cậy mạnh cõng người ta về, kết quả là, một đoạn đường không dài lắm mà hắn cõng người ta ngã tận ba lần, tự làm mình khóc trước, Bành Thạch Nhai chỉ nhịn đau nhăn mặt cắn răng lau nước mắt cho hắn.

Nhan Thủy Minh đột nhiên nhớ lại chuyện này không biết nên khóc hay cười, hắn duỗi tay mơn trớn vệt nước còn sót lại bên khóe mắt Bành Thạch Nhai: "Bành Thạch Nhai, đã nói phải nghe lời Nhan đại sư, sao ngươi vẫn không tin."

"Ai nói là bà Mạc của ngươi qua đời, bây giờ bà còn vui vẻ ôm tằng tôn trong kinh thành kìa."

Bành Thạch Nhai không hiểu.

"Mười năm trước, Nhan lão phu nhân qua đời là tằng tổ mẫu của ta, sống thọ và chết tại nhà, bởi vì người đã lớn tuổi lắm rồi." – Nhan Thủy Minh cẩn thận nhéo nhéo cổ tay y: "Hóa ra ngươi đúng là ngốc thật, người khác nói gì cũng tin, ngay cả đi hỏi chuyện cũng không hỏi cho rõ ràng?"

Bành Thạch Nhai đần ra, mở to hai mắt nhìn hắn không thể tin tưởng được, trong mắt lại nổi lên tầng nước mắt, vừa chờ mong vừa sợ hãi: "Thật... Thật không? Đừng, đừng lừa ta."

Nhan Thủy Minh cười: "Ta lừa ngươi chuyện này làm gì, nếu không tin thì theo ta vào kinh thành gặp tổ mẫu. Đại bá của ta làm quan trong kinh thành, cũng đón tổ mẫu ta đi, lúc ấy ta còn đi theo sống ở đó một thời gian."

Bành Thạch Nhai ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt đọng mãi trên mắt ồ ạt chảy xuống, y giơ tay lau đi, lại chảy, lại lau, lại chảy càng nhiều. Trên lưng y treo tội ác lâu như thế, nước mắt đã chịu áp lực không biết bao lâu, giờ từng dòng từng dòng đua nhau rơi xuống, trái tim y cũng run lên bần bật.

Sao Nhan Thủy Minh không hiểu nỗi khổ của y cho được, trong lòng hắn bất đắc dĩ lại chua xót, chỉ có thể hơi cúi người ôm lấy y, vỗ về y, vuốt nhẹ gáy y: "Được rồi, bây giờ tin được rồi chứ, ngươi cũng không phải sao chổi gì cả, ngươi là ngôi sao sáng nhất đáng yêu nhất của ta."

Nói xong Nhan Thủy Minh lại không yên tâm, cố ý bổ sung thêm một câu: "Cho nên không được giấu giếm gì cả, phải nói cho ta biết, ngươi không hiểu biết đâu ta lại hiểu, đừng để bị người khác lừa."

Bành Thạch Nhai vốn đã sắp khắc chế được cảm xúc, y biết không có ai thích nhìn người khác khóc. Nhưng lúc này không biết vì mới uống rượu hay vì trong lòng quá ấm áp, tham luyến và tủi thân bỗng dưng kéo đến dồn dập, y không nhịn được, vừa rơi nước mắt vừa cọ mặt lên cổ áo Nhan Thủy Minh gật đầu ba cái thật mạnh.