Lăn lộn nửa ngày không ăn cơm, Bành Thạch Nhai đã đói bụng, mãi đến khi bụng y phát ra tiếng "rột" y mới cảm thấy hơi hơi không khỏe.
"Đói bụng à? Dậy ăn cơm." – Nhan Thủy Minh cười xoa bụng y qua lớp chăn, lấy trung y đã đợi cả sáng không được ai hỏi thăm ở dưới đuôi giường, kéo chăn y ra định mặc cho y, Bành Thạch Nhai lại cứng người, yên lặng rụt vào trong chăn, còn tóm chặt góc chăn.
Nhiệt tình nóng bỏng dính người khi khóc lóc cầu xin hắn đã không còn, lúc này y ngại ngùng không dám cho người ta xem.
Bành Thạch Nhai hơi run run, vùi nửa mặt vào trong chăn gấm, chỉ để lộ đôi mắt đảo loạn, y lấy hết can đảm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta muốn uống nước."
Giọng điệu mềm mại vẫn còn vẻ khàn khàn, hiển nhiên là do khóc quá lâu nên mới vậy, y nói muốn uống nước tên đầu sỏ gây tội là Nhan Thủy Minh có lý nào không nghe theo.
Đợi đến khi hắn ra ngoài bàn lấy nước, Bành Thạch Nhai đã nhanh chân nhanh tay mặc trung y, hắn mới nhìn thoáng qua được nửa cái mông tròn của y, nó đã bị quần lót che kín mít.
Bành Thạch Nhai có vẻ rất nhạy cảm với danh hiệu lừa đảo này, bị hắn nói vậy rụt vai, quay người lại giải thích: "Không phải lừa huynh, ta chỉ..." – Nói được một nửa y lại không thể giải thích được nữa, y cắn môi nghĩ ngợi giống như học trò ngoan biết lỗi, ngượng ngùng cởi dây áo, cố nhịn cảm giác xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Muốn xem, cũng... cũng được."
Quần áo lại bị mở ra, ở giữa như ẩn như hiện phần bụng trắng và mấy dấu hôn đỏ lừ, trên mặt là vẻ thẹn thùng ngây thơ thuần khiết.
Đúng là coi hắn là sắc lang thật.
Nhưng cũng không oan chút nào, Nhan Thủy Minh tự giác không làm uổng phí danh hào này, phía dưới vì dáng vẻ ngây thơ của Bành Thạch Nhai mà có xu thế ngẩng đầu, chỉ hận không thể đẩy y xuống giường đòi thêm một lần.
Nhưng có cầm thú đến mấy cũng không nên làm vậy, cũng may hắn vẫn còn giữ lại chút lý trí, chỉ đến gần hôn hôn y, đưa chén nước cho y, rồi tự tay buộc lại dây áo, còn giúp y mặc thêm áo ngoài: "Ghi nợ, lần sau sẽ xem. Bây giờ phải ăn cơm trước đã."
Giữa trưa, đồ ăn đã nguội, bây giờ nếu nấu món khác e là sẽ làm khó Nhan Thủy Minh, hắn chỉ có thể đun bếp hâm nóng đồ ăn. Mới vào núi được nửa tháng, hắn đã học thêm được không ít kỹ năng, không nói đến những cái khác, việc nhóm lửa đối với Nhan Thủy Minh đã trở thành việc quá dễ dàng. Nhớ lại buổi tối đầu tiên khi đến đây, hắn chỉ muốn đun nước thôi mà suýt nữa thiêu cháy cả phòng chứa củi, so với bây giờ, đúng là tiến bộ rất nhiều.
Bành Thạch Nhai cầm chén nước ngoan ngoãn ngồi bên bàn, uống từng ngụm nhỏ một, đôi mắt nhìn lén theo Nhan Thủy Minh.
Giống với khi còn nhìn lén trên cây, bây giờ trình độ nhìn lén của Bành Thạch Nhai vẫn chẳng tiến bộ chút nào, hai mắt sáng quắc cực kỳ dễ phát hiện. Nhan Thủy Minh đẩy thanh củi cuối cùng vào, đột ngột quay đầu nhìn thẳng hai mắt y, làm y giật mình cúi thấp đầu.
Củi lửa cháy lách tách, nước trong nồi đã sôi, Nhan Thủy Minh đứng dậy, không nhấc nồi ra mà đi lên nâng cằm y lên: "Ta không sợ xấu hổ, nếu thích ngươi cứ nhìn nhiều thêm một chút."
Bành Thạch Nhai xoay xoay cái chén không biết phải nói gì, Nhan Thủy Minh khom lưng nhìn thẳng vào mặt y, cười: "Nói ngươi thích."
Nụ cười ấm áp vui vẻ này lần nào cũng hút hồn Bành Thạch Nhai đi mất, y không dời nổi tầm mắt, ngoan ngoãn để hắn mê hoặc: "Thích."
Nhan Thủy Minh cười rộ lên: "Ngoan lắm, ta cũng thích ngươi."
!!! Linh hồn vừa bị hút đi của Bành Thạch Nhai lập tức quay về, y khiếp sợ quên cả chớp mắt, cắn lưỡi hít sâu một hơi.
Nhan Thủy Minh nhướn mày, véo nhẹ mặt y: "Kinh ngạc như vậy? Không ngờ tới sao?"
Bành Thạch Nhai gật đầu lại lắc đầu, cả mặt dại ra, rồi lại âm thầm hiện lên sự vui vẻ.
Nhan Thủy Minh đột nhiên nghiêm túc: "Ngươi thực sự coi ta là tên sắc lang lưu manh xấu xa, dù không thích ngươi cũng có thể cùng ngươi làm chuyện cá nước thân mật?"
Bành Thạch Nhai vừa mới chìm vào vui vẻ một trăm phần, hiện tại nghe hắn nói vậy ngẩn người, y lắc đầu thật mạnh: "Không phải người xấu lưu manh, không phải như thế."
"Hay là bất kỳ kẻ nào muốn làm vậy với ngươi ngươi cũng đồng ý?"
Bành Thạch Nhai lắp bắp kinh hãi, y không hiểu vì sao Nhan Thủy Minh bỗng nhiên nói như thế, nhưng lời này khiến y kinh hoảng cũng rất sợ hãi, y nhăn mặt kéo ống tay áo của Nhan Thủy Minh, vội la lên: "Không phải không phải, bởi vì là huynh, là huynh nên mới đồng ý, huynh... Sao huynh lại cảm thấy như thế, ta, ta, thích huynh, thích huynh nên... mới như vậy."
Nhan Thủy Minh không giận, hắn duỗi nắm đè gáy y lại hôn một cái, Bành Thạch Nhai rất dễ dỗ, dù y đang trong trạng thái hoang mang hoảng sợ, chỉ cần trấn an một chút như vậy y sẽ lập tức trở nên ngoan ngoãn. Nhan Thủy Minh nhẹ nhàng cười rộ lên: "Vậy tại sao lại cảm thấy ta có thể làm vậy với bất kỳ ai? Ta cũng thích ngươi nên mới hôn ngươi."
Lần này Bành Thạch Nhai hiểu rõ, y ngơ ngác nắm tay áo của Nhan Thủy Minh nghĩ ngợi, hổ thẹn nói: "Xin lỗi, ta không biết..."
Cũng không thể trách y không biết được, Nhan Thủy Minh dụ dỗ lừa gạt nói thích y nhiều như vậy nhưng đúng là chưa bao giờ thực sự nghiêm túc, hóa ra nhóc đầu đất này thực sự không biết, nhưng rốt cuộc là không biết hay là không dám nghĩ không dám tin?
Nhan Thủy Minh nắm chóp mũi y, không biết xấu hổ mà nói: "Thập Nha, ta cũng không phải kẻ tùy tiện, không phải cứ hứng lên thì bất cứ ai cũng được. Ừm, ta cũng đã vẽ không ít tranh đông cung đồ, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ để hầu hạ ngươi."
Sợ là nói loanh quanh khiến y không hiểu, Nhan Thủy Minh cố ý cường điệu: "Thích nên mới hầu hạ, có thoải mái không?"
Bành Thạch Nhai đỏ mặt, cái gì nên nói cái gì không nên nói thì Nhan Thủy Minh cũng nói hết sạch rồi rồi, một lát sau hắn còn sợ trêu chưa đủ, cười nói: "Nếu không thoải mái ta phải cố gắng hơn nữa, nếu thoải mái ta sẽ không ngừng cố gắng."
Bành Thạch Nhai run người hít hà, giơ tay che trước ngực, nơi đó đang đập thình thịch thình thịch rối loạn, y phản ứng rất chậm, một lát sau mới cong mắt mím môi cười, trong lòng ngọt ngào ấm áp, uống nước trắng thôi cũng thấy ngọt, ăn một miếng thịt kho tàu cũng thấy ngọt.
Bành Thạch Nhai vừa đè trái tim lại vừa ăn mấy miếng cơm, lại không nhịn được ngẩng đầu lên thổ lộ lần nữa: "Thích huynh."
Trong mắt ngập tràn vui mừng và yêu thương chân thành, trái tim Nhan Thủy Minh cũng mềm nhũn, đúng là tiểu yêu tinh. Hắn duỗi tay vuốt nhẹ mũi y: "Ừm, ta cũng thích người, ăn thêm chút nữa đi, bụng chẳng được mấy lạng thịt, phải mập thêm nữa mới được."
Bành Thạch Nhai nghe lời ăn thêm nửa chén cơm, cuối cùng ngượng ngùng ợ một cái mới ngừng đũa.
Bên kia núi vang lên tiếng "ầm ầm", bên này sắc trời vẫn còn bình thường, nắng chiều nhàn nhạt gió thổi thoang thoảng, Nhan Thủy Minh nghĩ ngợi: "Có phải sắp mưa không."
Bành Thạch Nhai cầm chén lắc đầu: "Chỉ là sấm thôi, sẽ không mưa."
Vừa nói xong đột nhiên y nghĩ tới gì đó, áo tơi!
Y đột nhiên hoảng sợ, dọn chén xong lập tức chạy đi. Thảo nào hôm nay y cứ thấy mình đã quên cá gì đó, đúng là quên thật! Hôm nay phải xuống núi đưa áo tơi và giày rơm!
Nhan Thủy Minh giữ chặt y lại: "Về nhà cất quần áo sao?"
Bành Thạch Nhai nhìn trời, đã xế chiều, y hơi sốt ruột: "Không phải, ta ngốc quá, ta quên mất hôm nay phải xuống núi đưa đồ cho người nhà ta."
"Ta đi cùng ngươi."
Bành Thạch Nhai rối rắm do dự cực kỳ, cuối cùng y nghĩ đến gì đó lại kiên định, lắc đầu nghiêm túc: "Không được xuống núi, nếu người nhà huynh biết sẽ phạt huynh."
Nói xong y chạy mất, có lẽ eo chân vẫn còn mỏi, hôm nay chạy không nhanh bằng trước kia...