Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 25



Một đêm ngủ ngon, Nhan Thủy Minh thoải mái tỉnh dậy trên chiếc giường không quá quen thuộc, rất sạch sẽ mộc mạc, còn mang theo mùi cỏ xanh đặc trưng của Bành Thạch Nhai. Nhưng Bành Thạch Nhai lại không ở đây, mép chăn cũng được dém cẩn thận vào vai hắn, bên kia giường bằng phẳng không có một nếp nhăn, có lẽ y đã dậy từ lâu rồi.

Nhan Thủy Minh xoa xoa thái dương một lát, xuống giường khoác áo.

Trong phòng không có ai, trong phòng chất củi cũng không có ai, ngoài sân cũng không có ai, chỉ có một con thỏ núi không thích cử động, một cây lê lớn sai hoa đang lay động cành cây phủ đầy hoa tuyết.

Nhan Thủy Minh phiền muộn quay lại về phòng, nhìn thấy trên bàn có sẵn cháo trắng và rau xào, hóa ra bên dưới còn đè một tờ giấy:

—— sẽ về nhanh, nhanh lắm nhanh lắm.

Một tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay, chữ Khải không khác khi hắn mới học viết chữ là bao, non nớt trẻ tuổi. Gần mười năm trôi qua, Nhan Thủy Minh đã không còn viết chữ như thế này nữa rồi, Bành Thạch Nhai lại dừng chân, sử dụng chữ viết không được thành thục do người thầy là hắn dạy bảo, dạy bao nhiêu biết bấy nhiêu.

Nhan Thủy Minh vuốt nét mực đã khô, ngoài lời đảm bảo chắc chắn, hắn cũng đọc được một tia sốt ruột từ hàng chữ ngay thẳng này. Bành Thạch Nhai quá lo được lo mất như thể sợ hắn chạy mất, cũng may y đã to gan hơn một chút, biết biểu đạt suy nghĩ cùng mong muốn của mình.

Bây giờ y đang muốn nói Nhan Thủy Minh chờ y một lát.



Nhan Thủy Minh nhìn quanh phòng, tìm được chiếc bút lông đã rụng lông trên bàn gỗ nhỏ gần cửa sổ, trầm tư một lát, hắn học theo dòng chữ non nớt kia, nghiêm túc đảm bảo: Được, sẽ không chạy.

Vừa dừng bút, rào tre bên ngoài đã vang lên tiếng kẽo kẹt, Nhan Thủy Minh mở cửa sổ nhìn ra, thiếu niên nói sẽ về nhanh quả nhiên là vội vàng về nhanh thật, sau cổ là chiếc mũ rơm lớn đã lâu không được sử dụng, y chạy đỏ cả hai má, trán đổ đầy mồ hôi. Vào trong sân, y vừa thở vừa cúi người vuốt phẳng vạt áo và cổ tay áo, trong tay ôm một bó hoa đỗ quyên rực rỡ, cơ thể vốn đã không to lắm bị bó hoa này che kín mít, chỉ nhìn thấy được khuôn mặt chứa rặng mây đỏ xinh đẹp đang đọ sắc với sắc đỏ của đỗ quyên.

Y ngẩng đầu lên thấy Bành Thạch Nhai đang dựa vào khung cửa sổ, hai mắt lập tức sáng bừng, lại cúi đầu che khuất niềm vui rạo rực đang bùng lên trong mắt mình rồi mới mím môi cười thẹn thùng bước nhanh đến gần hắn. Bành Thạch Nhai còn chưa nghĩ kỹ nên nói những gì, chỉ là vừa thấy hắn đã không chờ nổi mà ôm bó hoa đến trước mặt hắn cách một tầng cửa sổ.

Thực sự động lòng người, dáng vẻ ôm hoa của y đâm thẳng tắp vào tim Nhan Thủy Minh. Nhan Thủy Minh chịu đựng cảm giác lâng lâng, giơ tay khảy nhẹ hoa đỗ quyên: "Cho ai?"

"Cho huynh." – Đáy mắt Bành Thạch Nhai sáng quắc hình ảnh của hoa, cười tươi rơi: "Hôm nay hoa trên núi nở, đẹp lắm."

Đỗ quyên nở khắp núi rừng, nhưng cũng không thể đẹp bằng một nửa bó hoa trong lòng người này.

"Đẹp thật." – Nhan Thủy Minh duỗi tay nắm lấy bàn tay đang ôm hoa của Bành Thạch Nhai, kéo cả y cả hoa vào gần, cách một khung cửa sổ, hắn ngửi mùi hoa ngọt ngào tràn đầy cõi lòng, cầm lòng không đậu cười lên: "Hóa ra các tiểu cô nương nhận được hoa từ người trong lòng là cảm giác thế này."

Nhan Thủy Minh lại cười đẹp như thế, Bành Thạch Nhai không dời nổi mắt, ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn: "Là cảm giác gì?"

Nhan Thủy Minh nghĩ nghĩ: "Tiểu cô nương nghĩ nếu giờ phút này cứ vậy gả cho hắn cũng được." – Nói xong, hắn lấy một bông hoa đẹp nhất cài lên tóc y, người hồn nhiên xinh đẹp bỗng hiện thêm vài phần yêu diễm xuân tình, hắn hài lòng nhìn ngắm, thần bí nói: "Bây giờ ta muốn cho kiệu tám người khiêng đến đón ngươi qua cửa ngay lập tức. Nha Nha có bằng lòng gả hay không?"

Bành Thạch Nhai lại ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới hé môi, suýt nữa y tưởng mình nghe nhầm, rặng mây đỏ bên má lan dần đến tận tai, trong đầu ngoài miệng đều xoắn xuýt: "Không phải tiểu cô nương, cũng... cũng có thể qua cửa sao?"

Nhan Thủy Minh lấy sức bế y ngồi lên khung cửa, một tay vòng qua ôm lấy cả hoa cả người, một tay nắm tay y đặt lên ngực mình, cười dịu dàng: "Đúng là tiểu cô nương không bước qua nơi này của ta được, nó đã có chủ, là nhà của Nha Nha, chỉ cho ngươi bước qua."



Mặt Bành Thạch Nhai nóng lên, xấu hổ vô cùng nhưng cũng vui vẻ vô cùng, y mím môi cũng không ngăn được nụ cười, niềm vui trong đôi mắt cong cong càng thêm đậm. Một tay y bị đặt lên ngực người kia, một tay đang ôm hoa, y chỉ có thể cúi đầu nhìn ngực mình, vụng về học theo: "Vậy... ta cũng, viết tên, là nhà của A Thủy ca ca."

Thiếu niên ngây thơ đang dụ dỗ người ta mà không biết, ánh mắt Nhan Thủy Minh hơi trầm xuống, cười cúi đầu tìm tòi, đập vào mắt hắn là mấy dấu vết còn chưa tan, từ dưới cổ trắng ngần đến tận sâu trong vạt áo, hắn đặt môi lên in lại một lần nữa: "Thật không? Để ta nhìn xem viết ở đâu? Nơi này sao?"

Bành Thạch Nhai vô thức ưỡn cổ, nhịp thở dần không đều, vừa không hiểu tại sao hắn lại như thế vừa thấy thẹn thùng: "Không phải ý đó..."

Nhan Thủy Minh thẳng tay vén áo y lên, hài lòng nhìn ấn ký e lệ phủ khắp nơi, hắn chỉ chỉ mấy chỗ, nghiêm túc nói: "Ừm, thấy rồi, nơi này, nơi này, nơi này, tất cả."

Sắc xuân rực rỡ, sâu trong núi rừng tĩnh lặng chẳng có gì đáng giá, chỉ có đủ loại hoa cỏ đang đua nhau khoe sắc giành lấy ngôi vị đẹp nhất, Nhan Thủy Minh thích, Bành Thạch Nhai mừng rỡ đi hái hoa tặng hắn.

Ngày hôm sau tặng một bó hoa lệ đường phối với tử đinh hương, hôm sau nữa còn trèo lên cây mộc lan hái hoa tặng hắn, chỉ là y không còn mặt mũi nào tặng hắn hoa đỗ quyên nữa. Bởi vì Bành Thạch Nhai ôm một bó đỗ quyên "đính hôn", từ đó y xếp hoa đỗ quyên vào loại hoa y yêu thích nhất, sau đó lại không dám nhìn thẳng vào nó. Rõ ràng là một bó hoa tươi rực rỡ, Nhan Thủy Minh lại muốn biến nó thành "áo cưới", "động phòng", quá đáng nhất là hắn còn bắt y phải mở to mắt mà nhìn, làm người ta xấu hổ phát khóc hắn mới từ tốn rút ra một bông hoa đỗ quyên sạch sẽ ra, cánh hoa bị nghiền nát thành giọt nước mắt màu đỏ, có vẻ như còn khóc dữ dội hơn cả Bành Thạch Nhai...

Nhan Thủy Minh vừa dỗ người ta vừa nói lần đầu tiên hắn phát hiện hoa đỗ quyên không cần nở kín cả núi rừng mới được coi là đẹp, chỉ cần một bông hoa nhỏ bé như thế này đã đủ xinh đẹp lắm rồi...

Từ đó Bành Thạch Nhai thấy hoa đỗ quyên là phải đi đường vòng, nhưng Nhan Thủy Minh vừa lưu manh vừa thông minh, nhiều lần cùng y lên núi ngắm hoa ngắm mặt trời lặn còn không quên ngắt hai đóa hoa cài lên tóc và vạt áo của y, rồi lại hôn y một trận, sự xấu hổ trước hoa đỗ quyên của Bành Thạch Nhai vô hình chung bị niềm vui gạt đi mất.

Những lúc rảnh rỗi hai người sẽ vào rừng hóng gió tản bộ, Bành Thạch Nhai không hiểu nhiều lắm, những gì trong núi lại nắm rõ như lòng bàn tay, y biết phong cảnh nơi nào đẹp nhất, biết bắt cá ở đâu ngon nhất, biết chỗ nào dễ bắt thỏ nhất. Nếu Nhan Thủy Minh thấy hứng thú, y sẽ dạy hắn một chút về một số loài cây loài hoa đẹp, cũng dạy cho hắn về một vài loại động vật hiền lành nhát gan.

Nhan Thủy Minh tiếp tục dạy y đọc sách viết chữ, cũng dạy y vẽ tranh. Bắt đầu học vẽ từ cây trúc, Bành Thạch Nhai không có thiên phú cho lắm, luyện vẽ một bụi trúc cả buổi trưa vẫn không vẽ được, Nhan Thủy Minh đứng một bên nhìn thấy đột nhiên cười rộ lên, hắn lấy một bức tranh hỏi y có muốn thay đổi vật vẽ để thay đổi cảm giác không.

Bành Thạch Nhai vẫn không biết mình sắp nhảy vào cái hố to, ngoan ngoãn đồng ý. Đến khi nhìn thấy tranh vẽ y mới sững người không biết phải nói gì: Nhân vật trong tranh không phải ai khác, chính là bản thân y khỏa thân sau lần đầu tiên mây mưa cùng Nhan Thủy Minh do chính Nhan Thủy Minh vẽ. Bành Thạch Nhai cầm bút đỏ bừng mặt, Nhan Thủy Minh lại thấy hứng thú dọa y rằng muốn treo bức tranh này trong phòng, trước khi học vẽ tranh phải nhìn mẫu, nhìn nhiều mới có thể vẽ được.



Bành Thạch Nhai còn không dám liếc nhìn bức tranh kia lần thứ hai chứ đừng nói là treo trong phòng nhìn nhiều lần? Hơn nữa, y thực sự không biết lúc ấy mình trông như thế này... Bành Thạch Nhai cắn môi dưới đỏ mặt, khó xử hồi lâu vẫn đành hạ bút dưới cái nhìn cổ vũ của Nhan Thủy Minh.

Vừa mới chạm bút xuống giấy, Bành Thạch Nhai hít sâu một hơi ném bút đi, sợ hãi nhích vào lòng Nhan Thủy Minh rầu rĩ làm nũng: "Ta không muốn vẽ..."

Nhan Thủy Minh nhịn cười sắp nội thương mất, hắn săn sóc vỗ vỗ lưng y: "Không muốn thì không vẽ, lần sau để ta vẽ."

Bành Thạch Nhai ngốc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lần sau là lúc nào, vẽ cái gì, vẽ ở đâu, Nhan Thủy Minh chưa hề nói.

Cứ thế ba ngày trôi qua.

Trưa ngày thứ ba, thời tiết hơi ẩm ướt, hai người nhân lúc trời chưa mưa bắt được nửa thùng cá từ dưới chân núi, cả nửa thùng đều là công lao của Bành Thạch Nhai, Nhan Thủy Minh bận trước bận sau cũng chỉ bắt được một con cá chép đỏ nhỏ xíu không thể ăn được, trông cũng khá đáng yêu. Hắn nói dối rằng đây là cá vàng may mắn, Bành Thạch Nhai tin là thật, thích thú nhìn con cá chép mãi không dời mắt, cuối cùng còn ngốc nghếch nói trước kia mình đã bỏ lỡ cá vàng may mắn mấy lần.

Hai người thảnh thơi quay về sườn núi, tiểu nha đầu đã nôn nóng chờ đợi trong dân, thấy người về mới hơi thở phào, rồi lại liếc sang thiếu niên đang được thiếu gia nắm tay, nàng nghẹn lời: "Thiếu gia", mãi sau mới nói được hết câu: "Thiếu gia, phu nhân, phu nhân bị bệnh, ngài mau về nhà đi!"