Ban đêm trên núi yên tĩnh, một tiếng kêu của Nhan Thủy Minh như cắt qua bầu trời đêm, chim muông xung quanh hoảng loạn vỗ cánh phành phạch bay tán loạn từ trong rừng ra, nhưng lại không thể khiến người nọ ngừng bước chân, y chỉ hơi dừng lại trong nháy mắt, quay đầu lại nhìn thấy Nhan Thủy Minh rồi lại chạy như bay.
Nhan Thủy Minh đột nhiên đau đầu, vừa bước nhanh vừa trầm ổn uy hiếp: "Nếu còn chạy thêm một bước, ngày mai ta sẽ đi báo quan, trong núi có tên trộm mắt to trộm tranh của ta."
Chiêu này có tác dụng, thiếu niên dừng lại, tay còn ôm cuộn giấy trắng, không dám quay đầu lại mà lén lút nhích nhích về phía trước.
Nhan Thủy Minh nhịn cười, giả bộ nghiêm túc hù dọa: "Còn dám động? Tranh chữ của ta tuy chưa đến nỗi một chữ ngàn vàng, nhưng ngươi đã lấy đi mấy bức, nếu tính ra, ít nhất cũng đáng ngàn bạc."
Cuối cùng thiếu niên cũng quay đầu lại, hoảng sợ mở to hai mát, cuộn giấy trong tay nặng tựa ngàn cân, đè tay y run lẩy bẩy. Giọng y rất nhỏ, sợ hãi, có cả một chút tủi hờn: "Không trộm tranh chữ của huynh, ta tưởng huynh viết cho ta xem."
Nhan Thủy Minh gật đầu: "Đúng là viết cho ngươi xem, nhưng không nói tặng cho ngươi, xem xong rồi phải trả lại cho ta."
Thiếu niên có vẻ hổ thẹn cực kỳ, y cầm cuộn giấy, hơi do dự như thể nhịn đau từ bỏ món đồ yêu thích của mình, đặt nó xuống đất, rồi lùi về phía sau hai bước, rất không có tự tin: "Ta không phải trộm, huynh đừng báo quan."
Nhan Thủy Minh mất một lúc mới đi đến gần y, kết quả lại bị hai bước này kéo dài thêm khoảng cách, hắn tiếp tục đến gần, không hề để ý đến bức tranh "trị giá ngàn bạc" trên mặt đất.
Nhan Thủy Minh tiếp tục nói: "Mấy ngày trước còn hai bức."
Thiếu niên cắn môi dưới không nói gì.
Hai người chỉ đứng cách nhau một cánh tay, hắn đi một bước, thiếu niên lùi một bước, lùi đến tận ven đường, sau lưng sắp đụng vào cây thân gỗ chi chít dây leo, y vẫn vô tri vô giác, cúi thấp đầu né tránh, cả người hiện rõ vẻ hoảng loạn, nếu y cứ lùi tiếp sẽ vấp ngã mất.
Nhan Thủy Minh dừng lại đúng lúc: "Thế nào? Không định trả hai bức kia?"
Đang là buổi tối, y không đội cái mũ rơm rách kia, phần trán trắng trơn lộ ra, Nhan Thủy Minh nhờ vào ánh trăng nhìn kỹ khuôn mặt y, sạch sẽ, mày mỏng, mũi cao, không chỉ có đôi mắt đẹp, tất cả trên gương mặt này đều xinh đẹp.
"Thạch Nhai..." – Nhan Thủy Minh đọc lại một lần, cảm giác có vẻ đã từng quen biết, nhưng hắn không có ấn tượng gì, hắn không nghĩ nữa, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói ngươi không phải trộn, vì sao hôm đó nhìn chằm chằm vào sân nhà ta?"
Bành Thạch Nhai cắn răng lắc đầu, có vẻ lần này có chết y cũng không trả lời.
Nhan Thủy Minh kiên nhẫn chờ đợi một lát, Bành Thạch Nhai cứng thực sự, vẫn không chịu nói nửa lời. Nhan Thủy Minh trầm tư, khoan hồng độ lượng tạm thời tha cho y: "Không muốn nói thì thôi, không làm khó ngươi nữa, tối nay về trước đi."
Bành Thạch Nhai nghe vậy, có thể thấy rõ y thở phào một hơi, lập tức quay người định chạy, không ngờ bên chân vướng phải dây leo, mu bàn chân vấp vào dây, mất thăng bằng nghiêng người xuống.
Nhan Thủy Minh đã đoán được từ trước, đứng một bên chú ý y, không nhắc nhở, thấy y sắp ngã xuống đất mới nhanh tay đỡ lấy y. Mùa xuân quần áo mỏng, cách một lớp áo vải cũ màu xanh lá mạ, Nhan Thủy Minh chạm được vào vòng eo mềm dẻo, mềm mại ấm áp.
Nhan Thủy Minh chỉ ôm nhẹ rồi buông ra, đỡ y đứng vững trên đất, cười khẽ: "Sao mà đi đường cũng không xong?"
Bành Thạch Nhai lại giống như bị bỏng, che phần bụng vừa được ôm mãi không hoàn hồn. Y nghe thấy tiếng Nhan Thủy Minh cười mới ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ trốn tránh cả tối cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt tươi cười của Nhan Thủy Minh, vừa nhìn là không rời mắt đi được, mặt y cũng đỏ dần lên.
Ý cười của Nhan Thủy Minh càng sâu, lúc trước chỉ là phỏng đoán không chắc chắn, nhưng với biểu tình và cái nhìn chăm chú của Bành Thạch Nhai lúc này, Nhan Thủy Minh gần như đưa ra kết luận ngay lập tức, đứa nhỏ này, có vẻ thích hắn.
Nhan Thủy Minh cảm thấy so sánh của mình lúc trước rất chính xác, Bành Thạch Nhai giống hệt như một bé yêu tinh ngây thơ chưa hiểu chuyện, e lệ giấu diếm không được, sợ hãi kinh hoảng hoàn toàn viết hết lên mặt, còn cả tình cảm cháy bỏng cũng xông ra từng chút từng chút một từ đôi mắt to thuần khiết.
Đúng là rất thú vị.
Nhan Thuy Minh nhìn y nghiêng đầu cứng đờ người và bên tai đỏ hây hây, tiếp tục đứng đắn hù dọa: "Bành Thạch Nhai, sáng mai phải mang tranh đến trả, nếu không thấy được ngươi, ta sẽ nhờ quan gia đi tìm ngươi."
Bonus:
Bành Thạch Nhai tủi thân: Không phải trộm, chỉ là người an phận thủ thường yêu Nhan Thủy Minh nhất.