Anh Chiêu từ đầu đã phát hiện, cho nên cậu chỉ cùng Văn Nhân Minh đứng một bên xem náo nhiệt.
Có lẽ Văn Nhân Minh có thể khống chế toàn bộ bên trong bí cảnh, như vậy cậu cũng không cần phải lo lắng nữa.
Văn Nhân Minh nghe được Tiêu Liệt chất vấn mình, gương mặt vô tội mà xua tay.
Mặc dù hiện tại Tiêu Liệt hận không thể lập tức bóp cổ Văn Nhân Minh mà lớn giọng chất vấn, nhưng giờ gã đang trong tình thế ốc không mang nổi mình.
Chỉ có thể giương mắt nhìn đệ tử Phiêu Miểu Các bị những dây leo quất đầy mình thương tích, gã trên mặt cũng bị thương.
Đám người chống cự không thành chỉ có thể ngự kiếm bay lên không trung nhưng những dây leo kia như có ý thức, cũng có thể kéo dài vươn lên phía trên mạnh mẽ kéo bọn chúng lại.
Tình huống lần nữa bị lâm vào cục diện bế tắc, mọi người chỉ có thể mệt mỏi kéo đầy người thương tích tiếp tục chống cự, dường như chờ đợi cái chết chỉ là vấn đề thời gian.
Một đệ tử đang đánh nhau trong vô ý đem túi Càn Khôn đánh rơi xuống đất, trong nháy mắt những dây leo kia liền ngừng công kích đối với gã. Tên đệ tử phát hiện liền nhanh chóng hô hoán với đám người.
" Nhanh ném bỏ túi Càn Khôn, những giây leo công kích là bởi vì đồ vật bên trong túi."
Anh Chiêu nghe thấy liền hiểu được, bị công kích đều là những kẻ tham lam thu thập lượng lớn những bảo vật, Linh Thảo bên trong bí cảnh, không biết những dây leo đó phân biệt như thế nào, chỉ cần là người có đồ vật bên trong bí cảnh thì đều bị công kích.
Không ít đệ tử Phiêu Miểu Các nghe được kẻ đó nói thế vội vàng ném túi Càn Khôn bên hông xuống đất, quả nhiên những dây leo đó đối với người không còn túi Càn khôn ngừng công kích.
Có không ít kẻ luyến tiếc giống như Tiêu liệt, bên trong túi Càn Khôn không chỉ có pháp bảo vừa mới thu thập ở bí cảnh mà còn có cả không ít những pháp khí phòng thân, linh phù lúc đầu đem theo.
Nếu thực sự đem túi càn khôn ném ở chỗ này đều có chút luyến tiếc, nhưng nhìn những dây leo càng ngày càng cung kích mãnh liệt nếu còn tiếp tục như gã nhất định sẽ bị dây leo quất chết.
Cuối cùng tất cả mọi người đều không thể không đem túi Càn Khôn bên hông ném xuống đất, lúc này những sợi dây leo mới hoàn toàn dừng lại, chậm rãi lui về
Đám người đầy mình thương tích nằm trên mặt đất thở hổn hển, bốn bề yên tĩnh trở lại, Tiêu Liệt quay đầu nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh. Nếu không phải vì Thanh Nguyên Quyết gã hận không thể tại chỗ này mà bóp chết Văn Nhân Minh.
Tức giận nghiến răng, Tiêu Liệt quay đầu nói với đám người: " Chúng ta đi."
Liền lập tức ngự kiếm bay lên không trung, Anh Chêu nhìn đám người vội vàng rời đi, cong cong khóe miệng, quay đầu nhìn văn nhân Minh nhỏ giọng bên tai hỏi.
" Văn Nhân, là huynh làm sao."
Văn Nhân Minh một mặt vô tội nhìn Anh Chiêu giơ tay, Anh Chiêu nhíu mày đem Sương Tuyết lấy ra. Cầm tay Văn Nhân Minh đứng trên thân kiếm, cùng nhau rời đi nơi này, bầu về phía đã định trước.
Sau khoảng một cảnh giờ, lúc Văn Nhân Minh dẫn dầu dừng lại, mọi người mới theo đó nguyên kiếm xuống. Nhưng mà nơi bọn họ dừng kiếm cũng không thấy cái giết gọi là Thanh Nguyên Quyết.
Bốn phía xung quanh hoàng vắng, liếc mắt nhìn qua cũng không thấy gì, cũng không nhìn thấy gì đặc biệt.Tiêu Liệt cúi đầu xuống nhìn bên hông trống trải, siết tay chặt thành đấm.
Đi vào bí cảnh không chỉ không lấy được bất kỳ thiên tài địa bảo gì, pháp khí mang theo bên người cũng bị vứt bỏ.
Nhìn mọi người Phiêu Miểu Các đều mang dáng vẻ mệt mỏi, quần áo tả tơi, rốt cục áp chế không được phẫn nộ, đi đến trước mặt Văn Nhân Minh, lớn tiếng chất vấn:
" Ngươi không phải nói « Thanh Nguyên Quyết » ở chỗ này sao? Ngươi không phải nói bí cảnh có rất nhiều thiên tài địa bảo sao? Kết quả thế nào? Thiên tài địa bảo lấy không được, trên người chúng ta pháp khí cũng đều không còn. Ngày cả y phục mặc trên người, cũng bị phá hủy thành bộ dáng này. Văn Nhân Minh, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời!"
Tiêu Liệt vừa nói, vừa hướng Văn Nhân Minh giơ tay lên, giống như muốn động thủ.
Văn Nhân Minh quay mặt về hướng Tiêu Liệt, mặc dù hai mắt vô thần, lại không có khiếp đảm chút nào. Đối Tiêu Liệt cười yếu ớt nói:
" Tiêu đạo hữu, ngươi bình tĩnh một chút, ta xác thực cảm nhận được « Thanh Nguyên Quyết » ngay ở chỗ này, tạm thời cho ta thử một lần."
Văn Nhân Minh liền tiến đến bãi đất trống cách đó không xa. Hắn duỗi một tay ra, nhanh chóng cắt dứt đầu ngón tay. Một giọt máu rơi xuống, nháy mắt xung quanh sáng rực lên.
Trước mặt bọn gã dường như có một bức tường to lớn trong suốt đang chậm rãi biến mất, sau đó, một cái động phủ liền hiện ra trước mặt của bọn gã.
Thì ra bốn phía rộng lớn hoang vắng chẳng qua là trúng Kết Giới thuật che mắt thôi. Không nghĩ tới, không nghĩ tới lại có toà động phủ tá lớn như thế.
Anh Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy phía bảng hiệu bên trên viết to ba chữ "Nguyên Thanh động". Tiêu Liệt thấy vậy mới để tay xuống, có chút hưng phấn nhìn động phủ trước mặt.
Quay đầu nhìn Văn Nhân Minh nói ra:
" Ngươi đi vào trước!"
Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu, không chút do dự giữ chặt tay Anh Chiêu, muốn cùng cậu cùng nhau tiến vào. Nhưng Tiêu Liệt lại là đột nhiên đi tới nhanh tay nắm lấy một tay còn lại của Anh Chiêu, đem cậu kéo tới bên cạnh gã.
Rồi nhặt đại một nhánh cây trên mặt đất mà ném cho Văn Nhân Minh.
" Tự ngươi đi vào, ta cùng sư đệ đi theo phía sau của ngươi."
Từ khi tiến vào bí cảnh, Văn Nhân Minh vẫn luôn mở ra thần thức của mình, những kẻ tu vi thấp kia không thể cảm nhận được thần thức của hắn đã bao trùm toàn bộ xung quanh.
Cho nên hắn có thể biết được Tiêu Liệt đem Anh Chiêu từ bên cạnh hắn kéo đi. Văn Nhân Minh cảm nhận được bàn tay Anh Chiêu bị Tiêu Liệt một mực nắm trong tay, bờ môi nháy mắt kéo căng thành một đường thẳng, trong lòng dâng lên sát ý.
Anh Chiêu nhìn thấy Tiêu Liệt nắm lấy tay mình, nhíu mày. Cậu từ trước đến nay không thích bị người sống đụng vào, Tiêu Liệt lại là kẻ cậu chán ghét.
Cảm giác được sát ý của Văn Nhân Minh, Anh Chiêu không chút biến sắc tránh thoát khỏi kiềm chế của Tiêu Liệt. Đi ra phía trước cùng Văn Nhân Minh nhẹ nói:
" Văn Nhân, huynh đi trước đi, đệ liền đi theo phía sau huynh."
Văn Nhân Minh cảm nhận được hai người bọn họ tách ra, lúc này mới buông lỏng thân thể, nhẹ gật đầu với Anh Chiêu. Xoay người cầm nhánh cây giả vờ dáng vẻ giống dò đường, đi vào trong động phủ.
Nguyên Thanh động dường như sâu không thấy đáy, sau khi đi vào không bao lâu, bốn phía liền trở nên mười phần u ám. Mắt Văn Nhân Minh không thể thấy, ở trong này cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng đám người Phiêu Miểu Các đều sử dụng pháp quyết để chiếu sáng phía trước. Tiêu Liệt một bên theo sát Văn Nhân Minh, một bên ánh mắt dõi theo Văn Nhân Minh cùng Anh Chiêu tiếp xúc.
Nếu là trước đây Tiêu Liệt còn có thể chắc chắn mà nói rằng tiểu sư đệ ái mộ gã. Chỉ cần gã hơi hứa hẹn một hai, cậu chắc chắn nguyện ý vì gã làm bất cứ chuyện gì kể cả hi sinh.
Nhưng từ khi tiến vào bí cảnh, gã trơ mắt nhìn Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh tiếp xúc lẫn nhau. Tiêu Liệt cảm giác được Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh quan hệ dường như cũng không đơn giản như gã đã nghĩ.
Mặc dù không tin Anh Vân Bình thật sự để ý một tên tu vì thấp, phế nhân mắt mù còn bị hủy dung. Nhưng « Thanh Nguyên Quyết » dù sao cũng là chí bảo ngàn năm khó gặp của Tu Chân Giới.
Đắc đạo phi thăng là điều tất cả tu chân giả cầu nguyện. Không lẽ Anh Vân Bình cũng nổi lên lòng tham lam, muốn lợi dụng Văn Nhân Minh đạt được « Thanh Nguyên Quyết », sau đó độc chiếm bảo bối này?
Nghĩ tới đây, Tiêu Liệt cảm thấy mình dường như chạm được đến chân tướng, không khỏi trong lòng căng thẳng. Quay đầu nhìn về phía Anh Chiêu, trong mắt sát ý lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng bị Anh Chiêu nhạy cảm bắt được.
Anh Chiêu cảm nhận được Nam Chủ nổi sát ý với mình, cúi đầu xuống, câu lên khóe môi, không biết mình làm chuyện nào khiến đối phương hoài nghi.
Có điều, vô luận Tiêu Liệt nghĩ đến cái gì, đều đã bắt đầu đối với mình cùng Văn Nhân Minh có chỗ đề phòng. Xem ra, Tiêu Liệt cũng không ngu xuẩn như mình nghĩ. Chẳng qua như vậy cũng tốt, sẽ có nhiều thú vị hơn.
Một đám người tiến về phía trước hồi lâu, mới đi đến điểm cuối động phủ. Nhưng đến cuối cùng bọn gã mới phát hiện, cuối lối đi không chỉ một cửa hang. Trước mắt xuất hiện 2 cửa hang khác nhau, Tiêu Liệt nhìn chòng chọc vào Văn Nhân Minh đi ở phía trước.