Anh Chiêu phát hiện Văn Nhân Minh vẫn không có mảy may đáp lại, mới có hơi hoài nghi nhíu mày. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại nhìn thấy Văn Nhân Minh nhìn mình với một mặt ngây ngốc.
Anh Chiêu không khỏi cười phụt ra tiếng, một tiếng cười này làm Văn Nhân Minh bừng tỉnh, làm cho hắn không thể giữ vững được gương mặt đang tỏ ra đáng sợ của mình.
Không tới một giây sau, Anh Chiêu vậy mà chủ động ôm sát cổ của hắn, hôn lên môi của hắn. Cậu dùng sức hôn Văn Nhân Minh một chút, ghé vào bên tai hắn thở hổn hển:
" Văn Nhân, mùi vị của huynh quá tốt, ta nghiện mất rồi làm sao bây giờ? Huynh nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Văn Nhân Minh nghe được lời Anh Chiêu, cánh tay ôm lấy vai cậu dùng sức siết chặt. Sau đó hai người lại hôn đến cọ sát không phân biệt được môi ai với ai, hai kẻ không có kinh nghiệm hôn vừa thăm dò vừa hôn.
Lúc mới bắt đầu cánh môi kề nhau, đến mút hôn gặm cắn. Nhưng Anh Chiêu vẫn cảm thấy có chút không đủ thoả mãn, thử liếm Văn Nhân Minh một hơi, hành động này giống như mở ra chốt khoá của Văn Nhân Minh.
Hắn nháy mắt ngậm lấy đầu lưỡi Anh Chiêu, hai người dây dưa quấn lại. Không biết qua bao lâu bọn hắn mới tách ra, mà lúc này, khói đen trên người Văn Nhân Minh đã tiêu tán không ít.
Anh Chiêu nhìn một chút bộ dáng bây giờ của Văn Nhân Minh, không còn giống vừa rồi sắc bén, nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
Văn Nhân Minh vươn tay nhẹ nhàng đè lên bờ môi Anh Chiêu, ấn xuống một cái liền buông ra, lại ấn vào lại buông ra. Sau đó hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt Anh Chiêu, đáy mắt hiện lên một tia si mê cùng điên cuồng.
Vừa muốn há miệng, Anh Chiêu liền giành lời hắn trước mà thổ lộ.
"Văn Nhân Minh, ta yêu huynh!"
Anh Chiêu thành công đem tất cả những lời tàn nhẫn Văn Nhân Minh định nói quay ngược trở về, cậu biết cảm xúc lúc này của Văn Nhân Minh không ổn định, cho nên nhất định phải dành lời nói trước để đối phương trước hết có thể ổn định lại tinh thần.
Ít nhất cậu muốn để Văn Nhân Minh biết tâm ý của cậu đối với hắn. Thế là, Anh Chiêu không chút do dự nói ra lời yêu trong lòng mình.
Cậu chăm chú nhìn Văn Nhân Minh, vươn tay vuốt ve vết sẹo doạ người trên mặt hắn một chút. Nhưng những vết sẹo còn tồn tại có tác dụng duy nhất là để cậu càng đau lòng Văn Nhân Minh hơn mà thôi.
Lòng cậu tràn đầy buồn bã nhìn Văn Nhân Minh, một lần lại một lần vuốt ve mặt của hắn, ở bên tai Văn Nhân Minh nhẹ nói.
"Văn Nhân Minh, ta yêu huynh, huynh chạy không thoát được đâu! Huynh là của ta, nếu huynh dám rời khỏi ta, ta liền cùng huynh chết chung một chỗ."
Rõ ràng là lời nói có chút ương ngạnh lại có chút nguy hiểm, nhưng lại làm cho tim Văn Nhân Minh nháy mắt đập rộn lên. Hắn nặng nề mà thở hổn hển, ôm chặt Anh Chiêu, đem mặt chôn ở cổ cậu, dùng sức hít vào hương vị của cậu.
Không gian hắc ám đột nhiên bị xé ra một lỗ hổng lớn. Có một chút tia sáng chiếu vào, chiếu lên người Anh Chiêu mang theo chút ấm áp.
Anh Chiêu biết nơi này là thức hải của Văn Nhân Minh. Như vậy mấy sợi chùm sáng chiếu vào là đang đại diện cho cảm xúc của Văn Nhân Minh. Xem ra những lời mình nói, đã sưởi ấm được trái tim ái nhân.
Anh Chiêu vuốt ve tóc Văn Nhân Minh, nắm lấy cằm của hắn để hắn nhìn mình, ôn nhu hôn một cái trên bờ môi hắn, chỉ cảm thấy trong lòng đối với hắn vô hạn tang thương.
Trước mắt là người cậu đã yêu sâu đậm, nếu có thể đem tất cả của mình đưa cho hắn, Anh Chiêu nhất định cảm thấy vô cùng hạnh phúc
Thế là cậu thâm tình nhìn chăm chú vào mắt Văn Nhân Minh, nhẹ nói:
" Văn Nhân Minh, ta có thể cùng huynh giao phối không?"
Tiểu Bạch ở bên trong thức hải nghe được, thiếu chút nữa không nhịn được phun ra một ngụm máu. Vội vàng tại nhỏ giọng kêu.
" Ký chủ! Ngài bây giờ là nhân loại, không thể dùng từ giao phối này được!"
Anh Chiêu nghe vậy đứng hình, bây giờ mới nhận thức được mình đang trong hình dáng nhân loại. Lúc trước đều hoá thành nguyên hình cùng Linh thú trong ngự hoa viên nói chuyện đã quen, cậu cũng bất tri bất giác liền...
Dù sao những chuyện này Anh Chiêu cũng chưa từng trải qua, bị Tiểu Bạch một nhắc nhở như vậy, trong lúc nhất thời lập tức lúng túng đỏ kín mặt. Vội xua tay, đối Văn Nhân Minh nói ra:
"Không không không, ta không phải ý tứ này! Ta, ta là muốn nói đồng dạng của cái từ này là..., ý của ta là, ta..."
Văn Nhân Minh nhìn bộ dáng Anh Chiêu nói năng lộn xộn, nhếch miệng cười một cái, sau đó nụ cười lại từ từ mở rộng. Nhìn người trước mặt đỏ mặt tới mang tai, Văn Nhân Minh chỉ cảm thấy trong lòng của mình tưới lên một dòng nước ấm.
Chưa từng trải nghiệm qua hạnh phúc như vậy! Chưa từng được thoả mãn như vậy! Thì ra đây chính là ái sao? Đây chính là cảm giác được người khác ái sao?
Văn Nhân Minh thừa nhận, mình đã nghiện, đồng thời cũng trầm luân. Tay hắn ở trên lưng Anh Chiêu chậm rãi vuốt ve, lưu luyến ấm áp đối phương.
Nhẹ nhàng hôn hôn chóp mũi nhỏ vểnh lên của Anh Chiêu, sau đó dùng mình mũi cọ xát. Ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nói:
" Đây là tự ngươi nói, ngươi không thể đổi ý, bởi vì ta sẽ không để cho ngươi trốn thoát."
Văn Nhân Minh nói xong liền nhanh chóng ngậm lấy môi Anh Chiêu, một đường hôn xuống cổ cậu, chậm rãi hướng lên hôn môi cậu. Anh Chiêu bị dáng vẻ triền miên của hắn làm cho có chút mặt đỏ tim run, cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Cậu vô lực tựa trong lồng ngực Văn Nhân Minh, làm bộ dáng muốn thoả mãn dục cầu*. Thế nhưng ngay lúc này, Tiểu Bạch không đúng lúc xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí kiều diễm giữa hai người. Tiểu Bạch vội vàng nói với Anh Chiêu.
* Dục cầu: Mong muốn được thỏa mãn mọi dục vọng.
"Túc chủ, ngài bây giờ vẫn còn ở trong thức hải Văn nhân Minh, là đang tồn tại trong hình thái thần hồn. Cho nên ngài bây giờ không thể cùng Văn Nhân Minh làm chuyện này a! Dù sao đây cũng chỉ mà mảnh vỡ thần hồn của mục tiêu, nếu là thật sự làm chuyện giao thoa trong thức hải, chỉ sợ Văn Nhân Minh không thể chịu đựng nổi năng lượng nguyên bản của ngài!"
Anh Chiêu nghe được không khỏi sững sờ, hỏi hệ thống.
"Vậy ý của ngươi là, giữa chúng ta không cách nào thực hiện tương giao giữa thần hồn? Đây chẳng phải là không thể tiến hành chân chính song tu sao?"
Tiểu Bạch nghe được Anh Chiêu, cảm thấy gương mặt rắn của mình sắp vặn vẹo rồi. Miệng lúng ta lúng túng nói ra:
" Ký chủ, không nghĩ tới ngài đã nghĩ xa như vậy..."
Nó cảm thấy ký chủ của mình hoàn toàn không có tí tiết tháo nào, Tiểu Bạch thân là một hệ thống thành thục, cố gắng nhẫn nhịn để mình không phun tào* trong lòng. Cố gắng duy trì chuyên nghiệp mà giải thích cho Anh Chiêu hiểu.
* Phun tào: hay còn gọi là thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
" Cũng không phải, nếu như là thần hồn tương giao như bình thường thì vẫn có thể. Bởi vì nếu ngài rời khỏi thức hải hắn, năng lượng tự nhiên sẽ bị tiểu thế giới áp chế. Chỉ là hiện tại là vì trợ giúp Văn Nhân Minh vượt qua Tâm Ma Vực, hệ thống có dùng một chút thủ đoạn khiến cho thần hồn của ngài trực tiếp tiến vào bên trong thức hải đối phương. Ở trong này, thần hồn ngài không bị áp chế. Cho nên, Văn Nhân Minh mới không chịu nổi! Ký chủ, ngài phải nghĩ lại nha!"
Anh Chiêu nghe Tiểu Bạch nói nếu mình tùy hứng làm bậy, có thể sẽ tạo thành thương tổn cho Văn Nhân Minh, lập tức tìm về một tia lý trí mà thoát khỏi trầm luân.
Cậu vội vàng vỗ vỗ bả vai Văn Nhân Minh, muốn từ trong ngực hắn tránh thoát ra ngoài. Ai ngờ động tác của cậu lại tựa hồ như kích động đến Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh nháy mắt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Anh Chiêu, ngữ khí có chút lạnh lẽo.
"Làm sao? Không nguyện ý! Ngươi không phải nói muốn cùng với ta sao? Tại sao phải cự tuyệt ta!"
Anh Chiêu thấy bộ dáng hắn như sắp muốn hắc hoá, vội vàng hướng hắn giải thích.
"Văn Nhân, đệ không phải có ý này. Chủ yếu là hiện tại chúng ta không phải đang ở trong hiện thực, nơi này là Tâm Ma Vực, đệ là vì muốn đánh thức huynh nên mới tiến vào trong thức hải. Đệ cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào, đệ rất lo lắng, huynh hiểu chưa? Những chuyện này có thể chờ đến chúng ta trở về trong hiện thực lại làm, hiện tại chủ yếu là huynh phải nhanh chóng tỉnh lại!"
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nhìn bốn bề một mảnh hoang vu u ám, mới xác định lời Anh Chiêu nói, chần chờ một chút nhìn Anh Chiêu nói ra:
" Nơi này vậy mà là Tâm Ma Vực, ngươi là thực sự vì ta mà đến sao? Vậy ngươi làm sao có thể tiến vào trong thức hải của ta?"
Anh Chiêu nghe vậy, đành phải vắt hết óc nói dối.
" Đệ cũng không biết, đệ chỉ biết mình rất lo lắng huynh, không muốn huynh xảy ra chuyện. Đệ ở bên cạnh huynh đợi hồi lâu, bất tri bất giác ngủ mất, đến khi tỉnh lại liền phát hiện mình ở đây! Nhưng Tâm Ma Vực dù sao cũng nguy hiểm trùng điệp, nơi đây không nên ở lâu! Văn Nhân Minh, đừng để đệ vì huynh mà lo lắng. Nhanh chóng ra ngoài, sau đó chân chính ôm lấy đệ được không?"
Văn Nhân Minh nhìn chằm chằm hai con mắt của cậu, dường như đang đánh giá xem Anh Chiêu nói đến tột cùng là thật hay giả. Một lát sau, hắn mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Ta biết rồi, chúng ta ra ngoài lại nói. Vân Bình, nhớ kỹ những lời đệ vừa nói!"
Anh Chiêu vội vàng gật đầu, bên trong thức hải gọi Tiểu Bạch, đem cậu từ bên trong thức hải Văn Nhân Minh đưa ra. Rất nhanh, thần hồn Anh Chiêu liền trở lại trong cơ thể.
Anh Chiêu sau khi tỉnh lại, liền một mực ở bên trông coi Văn Nhân Minh. Quả nhiên, không bao lâu Văn Nhân Minh cũng chậm rãi tỉnh lại. Chỉ là Văn Nhân Minh sau khi tỉnh lại đã khôi phục bộ dáng ôn nhu như trước, hoàn toàn không còn dáng vẻ tàn nhẫn như trong thức hải.
Mặt của hắn hướng về phía Anh Chiêu, nhìn cậu tựa hồ có chút không rõ ràng lắm mà hỏi:
"Vân Bình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Ta cảm thấy đầu mình rất đau!"
Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh nói như vậy sửng sốt một chút, trong lòng suy nghĩ không lẽ đối phương đã quên việc mình giúp hắn vượt qua tâm ma sao? Có chút hoài nghi hỏi Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Văn Nhân Minh dường như không nhớ rõ chuyện mới vừa phát sinh!"
Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi, ngoẹo đầu suy tư, lập tức lại nhìn Văn Nhân Minh tiến hành một phen đo lường kỹ càng quét hình kiểm tra, nhưng từ đầu đến cuối không có phát hiện được cái gì.
Chỉ là Anh Chiêu nghĩ đến mình đã nhìn thấy cảnh tượng ký ức Văn Nhân Minh, người yêu từng phải trải qua thống khổ trong quá khứ. Sâu trong thức hải hắn là cô tịch* trống rỗng, Anh Chiêu tình nguyện để Văn Nhân Minh không nhớ những chuyện kia.
* Cô tịch: hiu quạnh, vắng vẻ
Chỉ cần sau này Văn Nhân Minh đều có thể vui vẻ cùng mình liền tốt. Nghĩ tới đây, Anh Chiêu mỉm cười với đối phương lắc đầu, nhẹ nói:
"Không có việc gì, đệ chỉ là có chút lo lắng thôi. Văn Nhân, nơi này là Tâm Ma Vực. Huynh nhìn những đệ tử Phiêu Miểu Các xung quanh đệ, bọn chúng đều không có tỉnh lại."
Văn Nhân Minh nghe vậy ngẩng đầu về hướng Anh Chiêu lộ vẻ lo lắng nói:
" Vậy Vân Bình, đệ không sao chứ! Có xảy ra chuyện gì không!"
_____
Tác giả có lời muốn nói: tiểu công hắn không có mất trí nhớ, ở chương sau các ngươi sẽ rõ~~