Purity hốt hoảng quay đầu. Không ngoài dự đoán chính là thủ thư của thư viện. Nàng ta căm phẫn nhìn Purity, đôi mắt hằn lên tia máu. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ta chính là Xà yêu!
- Không được động đến con của ta! - Nàng ta hét lớn.
Tiếng hét của nàng ta khiến cả một vùng hang động rung chuyển dữ dội. Karen hoảng sợ ngã ra sau. Purity kiềm chế nỗi sợ trong lòng mặt đối mặt với nàng ta.
Những đứa trẻ này vốn không phải là con của ngươi! Người và yêu vốn không chung đường. Ngươi thả bọn trẻ ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.Không! - Nàng ta hét lên. - Ta đã bày trận pháp rồi! Con của ta sẽ đầu thai làm con cháu của hắn. Một trong số chúng chính là con của ta! Ngươi không được động đến con ta!Nàng ta tung một chưởng, dải lụa trắng bay đến đập thẳng vào ngực Purity. Nàng không kịp chuẩn bị liền văng ra xa, đập thẳng vào vách đá. Đôi tay run rẩy sờ lên ngực mình. Dường như bị gãy xương sườn rồi!
Ta... Khu khụ. - Purity ho sặc sụa toàn máu là máu, một lúc sau mới dừng lại được. - Ta... không muốn làm hại ngươi.Làm hại ta? - Nàng ta thất thần trong giây lát. - Nhân tộc các ngươi không bao giờ có thể làm hại chúng ta thêm một lần nào nữa!Dải lụa trắng cuốn lấy bọn trẻ rồi cùng chủ nhân của nó rời đi. Purity và Karen hốt hoảng đuổi theo.
Thật sự không ngờ hang động này lại rộng lớn đến vậy. Nơi này khắp nơi đều là hang cùng ngõ hẹp. Đuổi theo được một lúc cả hai nhìn thấy một đốm sáng. Vậy mà lại trực tiếp từ đây dẫn thẳng đến khu rừng.
- Con của ta! Mẹ sẽ bảo vệ con. Không một ai có thể chia cắt hai mẹ con ta được nữa.
Xà yêu ôm chặt Hầu tước Louis vào lòng. Cứ như nàng ta có thể khẳng định rằng cậu bé là con của nàng ta vậy.
Purity đuổi đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này lại chợt mũi lòng thương xót.
- Ngươi không nhận ra thằng bé đang yếu dần sao? Có thể ngươi không muốn làm hại nó nhưng ngươi là yêu, sẽ tự hút tinh khí của nó. Ngươi không nhận ra sao? Ngươi nghĩ là đang cứu nó nhưng thực chất là đang hại nó! Đưa đứa bé cho ta. Ta thề với ngươi ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó an toàn.
Xà yêu lưỡng lự trong chốc lát, có vẻ đã động lòng rồi. Nàng ta thừa biết người và yêu khác biệt, nàng ta và bọn trẻ càng gần gũi thì càng nguy hại đến bọn nhóc. Nhưng nàng ta không kìm lòng được. Thử hỏi có người mẹ nào nhìn thấy con mình ở ngay trước mắt mà không thể chạy đến ôm nó vào lòng lại không đau xót cơ chứ?
Nàng ta chầm chậm đưa đứa trẻ đến. Purity dang rộng vòng tay, vào khoảnh khắc nàng ngỡ như đã ôm được đứa trẻ vào lòng thì từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
- Nghiệt súc hại người! Còn không mau thả con của ta ra. - Công tước Finn chĩa kiếm về phía Xà yêu.
Phía sau hắn ta không chỉ có các tu sĩ mà còn có cả một đội quân. Lưỡi gươm tuốt trần, cung tên vươn thẳng.
Nhìn thấy cảnh ngày chính Purity còn hoảng sợ huống gì là Xà yêu. Nàng ta ôm chặt Hầu tước Louis vào lòng, căm phẫn tột cùng nhìn Công tước Finn.
- Ngươi đừng hòng làm hại con ta thêm một lần nào nữa!
Xà yêu cực kỳ phẫn nộ thè ra cái lưỡi dài, phun chất độc phì phì. Purity thấy vậy vội vàng khuyên can Công tước
Finn:
Xin người hãy để ta giải quyết việc này! Người ở đây chỉ càng làm tăng thêm phần nộ cho xà yêu thôi.Nó là con của ta. Ta tuyệt đối không thể giao an nguy con mình cho người khác được.Ha ha! Thật nực cười! Nếu ngươi thật sự lo lắng cho thằng bé như vậy sẽ dùng nó để làm mồi nhử ta sao? -Nàng ta cười khúc khích nói.
Mồi nhử? Ngài Công tước, chuyện này là thế nào? - Purity tức giận hỏi.Chẳng lẽ ngươi không có chút mảy may nghi ngờ gì sao? Nhiều trẻ con mất tích như vậy mà hắn lại yên tâm để con trai mình dạo chơi bên ngoài sao? Hổ dữ không ăn thịt con. Hắn còn thua cả loài cầm thú! Không xứng làm người!****************
(1): Ý chỉ rằng người mẹ sẽ luôn làm mọi thứ để bảo vệ con mình.