Ngày cuối cùng của mùa hè năm 2000, khí trời vô cùng oi bức, từng luồng mây đen như mực nghênh ngang chiếm hết không trung khiến người ta gần như không thở nổi, chim chóc sâu bọ bình thường hay kêu rả rích huyên náo đều trốn sạch, trong không khí ngập tràn sự âm trầm khó thở.
Dưới bóng cây, mấy cụ già lớn tuổi phe phẩy quạt hương bồ, câu được câu mất bàn tán về thời tiết cổ quái năm nay. Trước mặt họ là từng sào lúa sắp vào mùa, bông lúa hơi nhuốm vàng dần trĩu xuống, nối tiếp nhau kéo dài tới dưới chân núi phía xa. Có lẽ do năm nay quá nóng quá khô hạn, cho nên cây cối vốn xanh um tươi tốt trên núi đều hơi héo đi, thỉnh thoảng có luồng gió thổi qua, bọn chúng uể oải đung đưa cành lá.
Đột nhiên một trận gió kỳ lạ thổi ra từ trong núi, sắc trời chợt biến đổi, một tia chớp đỏ tím xé toạc trời cao bổ thẳng xuống rừng, gió cuộn rít gào xen lẫn với tiếng dã thú gào thét. Từng giọt nước căng tròn thoáng cái tạo nên cơn mưa to tầm tã, các cụ già vốn đang đứng dưới bóng cây hóng mát nay lại vội vàng cầm lấy quạt hương bồ và chiếc đòn nhỏ dưới mông chạy đi, không ai chú ý tới âm thanh kỳ lạ xen lẫn trong mưa rền gió dữ.
Cùng lúc đó.
Trong thôn, bà Mạc đang múa lên đồng trước tượng Hoàng Đại Tiên thầm giật thót, suýt nữa để lộ sơ hở, may mà bà là người từng trải, dễ dàng qua mắt người khác.
Chẳng qua qua mắt được rồi, bà vẫn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, mắt trái mắt phải thi nhau nháy, mãi tới khi tiễn khách đi, trong lòng bà vẫn rất bất an.
Bà nhìn cây đại thụ gần như bị gió quật ngã ngoài cửa sổ, luống cuống lẩm bẩm trong miệng, bấm tay tính toán.
“Á…” Bà Mạc kinh ngạc hô lên, khuôn mặt mập mạp của bà phủ kín vẻ thận trọng và… khó tin.
Con trai ghé thăm nhà.
Sao thế được?
Chồng bà đã chết mười mấy năm, đứa con trai duy nhất mấy trăm trước sống chết không chịu nghe bà khuyên, một hai đòi đi tòng quân, kết quả hai năm trước khi đi chống lũ cứu nạn thì bất hạnh hy sinh, lúc này cỏ trên mộ đều đã sắp to bằng ngón tay bà. Bà năm nay cũng đã ngoài năm mươi, đừng nói là không có lòng muốn, cho dù có bà cũng không sinh nổi.
Con ở đâu ra?
Bà Mạc thở dài, quả nhiên tu vi của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Chồng con chết sạch, nếu là người khác đều sẽ không sống nổi, bà Mạc không những sống được mà còn sống khá tốt, ít nhất là không kém với bất cứ nhà nào trong thôn. Đương nhiên không phải không có người xì xào bàn tán sau lưng bà, nhưng những người đó chỉ dám nói xấu sau lưng mà thôi, đứng trước mặt bà còn chẳng dám hó hé gì.
Nói không ngoa thì bà Mạc là người đức cao vọng trọng nhất ở thôn họ Hạ, thậm chí có những lúc lời của bà còn uy tín hơn lời trưởng thôn.
Dù bà Mạc lạc quan, nhưng thời tiết như vậy khiến bà không khỏi nhớ tới chồng và con trai mình. Bọn họ đều đi vào lúc thời tiết quỷ dị như thế này, mà bà có linh cảm cũng không cản nổi.
Mệnh trời không thể làm trái.
Bà Mạc không khỏi thở dài, tiện tay sửa soạn ba món đồ nhắm, lấy rượu thuốc quý ra rót hai ly, một ly cung kính đặt trước tượng Hoàng Đại Tiên, còn mình bưng một ly lên uống, nhắm đậu phộng ăn thịt xào thưởng rượu.
Không biết từ lúc nào, cơn mưa dần vơi ngớt.
Cơn gió mang theo hơi lạnh thổi tan bầu trời xám xịt, ánh trăng bàng bạc dần phủ lên thôn nhỏ bình yên.
Thôn họ Hạ cách thành phố hơi xa, ngày mưa cúp điện là chuyện bình thường. Trời đêm sau mưa hiếm có lúc mát mẻ, người trong thôn đều đi ngủ sớm.
Tâm trạng bà Mạc không được tốt, uống cũng khá nhiều, bà châm xong nhang muỗi chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng cào móng vọng đến từ ngoài cửa.
Thôn họ Hạ ba mặt giáp núi, mà thôn nằm ngay dưới chân núi, người trong thôn không thể thiếu việc nuôi ít chó mèo giữ nhà, thỉnh thoảng trên núi cũng có động vật chạy vào thôn trộm đồ ăn. Vào khoảng mấy năm trước còn có lợn rừng xuống thôn phá phách, tất nhiên cuối cùng con lợn rừng ấy không thoát được tay chân nhanh nhẹn của thôn dân, bị bắt làm thịt. Thân là người có danh tiếng nhất thôn, bà Mạc được chia cho một cái đùi heo lớn.
Bà Mạc vốn định lờ đi tiếng động bên ngoài, nào ngờ tiếng cào cửa càng ngày càng gấp gáp, chuồng gà cũng vọng đến tiếng quang quác, con chó mực đầu đàn nhà bà còn phát ra tiếng ư ử đáng thương.
Chẳng lẽ là đại tiên tới?
Bà Mạc lăn thẳng từ trên giường xuống, dùng tư thế kỳ quái nhanh nhẹn xông ra ngoài.
Bà Mạc mở cửa, chỉ thấy một con chồn đang gầm gừ với chó mực nhà bà, không khỏi buột miệng bật thốt: “Đại tiên, sao ngài lại tới đây?”
Hoàng Đại Tiên trời sinh có bộ mặt trộm chó không giống với thường ngày, chạy tới nhà bà Mạc để đòi đồ cung phụng, nó ngậm một cái sọt nửa cũ nửa mới từ phía sau ra, bà Mạc nhận lấy cái sọt, đây không phải là thứ mấy hôm trước bà vừa vứt ư? Bà định dùng chục cái còn lại để làm ổ ấp trứng gà.
Đương nhiên vào lúc này thì sọt cũng được, trứng gà cũng được, đây đều không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong sọt có một đứa trẻ sơ sinh.
Con trai ghé thăm nhà.
Trong đầu bà Mạc chợt nổ tung, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh người.