Hạ Mạc đặt túi khoai tây chiên Mao Mi lên bàn, đi đến trước cánh cửa kính mờ, nhẹ nhàng kéo chốt tay, cánh cửa âm thầm mở ra, bên trong là một gian phòng tắm.
Đúng rồi, cậu đang đi tìm phòng tắm mà.
Tắm nhanh còn xuống ăn cơm, cậu đói muốn xỉu rồi.
Hạ Mạc không hề nghĩ nhiều, dù sao nghĩ cũng không ra còn khiến cậu đau đầu. Cậu cởi hết quần áo trên người, dù không có bất cứ ký ức nào vẫn có thể thành thạo vặn vòi, nước ấm phun ra tức khắc xua tan hơi lạnh trên người cậu. Hạ Mạc đã sớm đói không chịu nổi, trong lòng mong nhớ đồ ăn ngon dưới tầng, chỉ một lúc sau đã tắm xong.
Chết, hình như cậu quên lấy quần áo thay rồi.
Hạ Mạc nghĩ một lát, quấn khăn tắm quanh hông rồi mở cửa, chỉ thấy thanh niên đang đứng phía trước, một tay ôm quần áo tắm một tay giơ lên định gõ cửa. Người đàn ông lập tức ngẩn ra, hắn lui về sau một bước nhỏ, khuôn mặt trắng bệch nay lại càng trắng, đôi tai lặng lẽ đỏ lên.
“Em… em mặc đồ đi.” Người đàn ông vội vàng nhét đồ vào ngực Hạ Mạc rồi xoay người chạy ra ngoài, cơ thể thon gầy cao lớn vậy mà lộ ra dáng vẻ chạy trối chết.
Hạ Mạc không hiểu nổi: “Chạy gì mà chạy? Dù sao ông đây cũng không phải nữ. Đúng rồi, không phải anh nói anh là vợ tôi hả? Dù sao cũng không phải người ngoài.” Nói xong, Hạ Mạc nở một nụ cười tinh nghịch.
Người đàn ông đứng ngoài cửa thoáng cái cứng đờ, trong mắt có chút ảo não, lại có chút thẹn thùng.
Dường như chỗ quần áo hắn mang tới hơi lớn, áo sơ mi dài đến đùi, Hạ Mạc cao 1m8, khi đứng với đám bạn không tính là thấp, nhưng bây giờ lại giống một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Mà quần lại còn lớn hơn cả áo, ống quần cực kỳ dài, eo còn rộng một khúc, vừa mặc vào đã rớt xuống, Hạ Mạc mặc xong đi thử vài bước, cảm giác nửa cái mông mình lộ hết ra, thế mà thanh niên kia lại không mang thắt lưng tới cho cậu.
Thôi, khỏi mặc. Dù sao vẫn còn quần lót đây, ở đây chỉ có mình cậu và thanh niên kia, không sợ bị người khác thấy.
Hạ Mạc cởi luôn quần ra, mặc áo sơ mi và quần lót đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, người đàn ông đứng chờ trước cửa đã thấy được cảnh như vậy…
Thiếu niên vừa tắm nước nóng xong, trên làn da trắng như ngọc có mùi thơm xà phòng ửng hồng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cậu cũng như được nước gột rửa mà ướt sũng, mang theo chút mông lung do hơi nước vờn quanh, khiến thiếu niên trông càng thêm ngây thơ trẻ con. Giọt nước trong suốt theo tóc vén sau tai rơi xuống áo sơ mi trắng, không biết có phải cố ý hay không mà vạt áo trước đã bị nhuốm ướt, có thể lờ mờ thấy quả anh đào nho nhỏ nằm khuất sau vải.
Theo lớp áo nhìn xuống, khuôn mặt trắng bệch của thanh niên dường như đỏ theo, chỉ thấy chiếc quần lót đen của thiếu niên như ẩn như hiện sau vạt áo, đôi chân thẳng thon dài ít lông, cậu đi chân trần đứng trên tấm thảm dài trước cánh cửa tráng lệ, cơ thể trông như…
Không không không, không được nhìn nữa.
Người đàn ông chật vật dời mắt đi, khàn khàn nói: “Sao em không mặc quần?”
“Quần to quá, mặc không được.” Hạ Mạc bình thản nói: “Dù sao cũng chỉ có hai tên đàn ông chúng ta, không mặc cũng không sao. Tôi muốn ăn cơm, sắp đói chết rồi, vợ à, anh muốn mưu sát chồng mình hả?”
Hạ Mạc cố ý ngân dài giọng, sau đó làm như nghiêm túc nhìn người đàn ông, quả như dự đoán, trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện vẻ túng quẫn, còn có chút áy náy: “Không… không phải.”
Còn nói lắp nữa.
Người này cũng thú vị thật.
Hạ Mạc cười híp cả mắt, người đàn ông mất một lúc mới nhận ra Hạ Mạc cố ý chọc mình, hắn mất tự nhiên xoay đầu đi, im lặng dẫn Hạ Mạc xuống lầu.
Đồ ăn ngon trong sảnh quá nhiều, Hạ Mạc đảo mắt nhìn thử, ừm, chứng kén chọn? Không có, bởi vì cậu muốn ăn hết.
Người đàn ông dẫn Hạ Mạc xuống chiếc bàn trống duy nhất trong tầng một, nói: “Em muốn ăn gì cứ nói với tôi.”
Khi Hạ Mạc đi tới đã tiện tay lấy một đĩa cánh gà rán, cậu ngồi xuống vừa gặm cánh gà vừa đọc tên một chuỗi danh sách đồ ăn thật dài, người đàn ông nhớ kỹ, chờ Hạ Mạc nói xong hắn mới đi lấy đồ ăn, chỉ một lát sau, chiếc bàn nhỏ đã đặt đầy những món ngon còn bốc hơi nóng.
Hạ Mạc nếm thử cái này, húp thử cái kia, thỏa mãn đến mức híp cả mắt, cậu còn không quên mời thanh niên: “Anh cũng ăn đi chứ, chà, thịt kho tàu ngon quá, giống hệt mẹ tôi nấu, anh ăn thử đi.”
Người đàn ông nhìn miếng thịt kho tàu trong bát, không biết nghĩ gì mà bình thản gắp miếng thịt kho tàu lên bỏ vào miệng nhai một lúc, sau đó nói: “Ngậy quá, hơi ngán.”
Hạ Mạc không đồng ý: “Ngán? Ngán là ngán thế nào? Thịt kho tàu phải ngậy chút mới ngon, anh gầy quá, nên ăn nhiều vào.” Nói xong, Hạ Mạc lại bắt đầu bịa chuyện: “Mẹ tôi bảo cưới vợ phải có da có thịt chút, vậy mới dễ nuôi.” Trời mới biết mẹ cậu là ai, cậu quên rồi, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng tới việc cậu nói hươu nói vượn.
Nói xong, Hạ Mạc lại gắp hai miếng thịt kho tàu cho thanh niên. Chẳng qua có lẽ là vì vừa nghe hắn nói như vậy, cho nên hai miếng gắp vào đều không hề dính chút thịt mỡ.
Ở nơi Hạ Mạc không để ý tới, trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười cực kỳ ấm áp, dường như hắn không nghe thấy ý trêu chọc trong lời Hạ Mạc, gắp thịt kho tàu Hạ Mạc lấy cho bỏ vào miệng, khuôn mặt nghiêm túc, dù đã cố che đi vẫn không giấu nổi vẻ thỏa mãn, cứ như đang nhấm nháp món ngon tuyệt thế nhân gian.
“Cũng không tệ lắm.” Ăn xong hai miếng thịt kho tàu, người đàn ông buông đũa, bình luận đúng trọng tâm.
“Tất nhiên rồi, anh không xem thử tôi là ai, thứ gì tôi thấy ngon chắc chắn sẽ không bao giờ dở.” Hạ Mạc đắc ý, để lộ tính trẻ con.
“Vậy em nhớ ra em là ai chưa?” Người đàn ông hơi cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Hạ Mạc hơi dừng đũa, làm như bâng quơ nói: “Không nhớ, anh thì sao, anh nhớ được gì chưa?”
Người đàn ông lắc đầu.
“Vậy sao anh lại tìm thấy chỗ này? Sao anh tìm thấy tôi? Sao ở đây không có ai? Anh… đã ở đây lâu lắm rồi ư?”
Người đàn ông lộ vẻ mờ mịt, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: “Tôi không biết. Dù sao từ khi mở mắt tôi đã ở trong tòa lâu đài này, ngoài lâu đài vẫn luôn mưa to không ngớt, mặt trời trong lâu đài không mọc đằng đông lặn đằng tây, tôi cũng không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết phải tìm một người.” Không biết có phải vì lâu rồi chưa nói một hơi dài như vậy không, sau khi nói xong, giọng nói của thanh niên gần như lạc đi, nghe bi thương không nói thành lời.
“Ai?”
“Mạc.” Người đàn ông hơi dừng lại, nói: “Tôi vừa thấy em đã biết em là Mạc.” Mạc của tôi. Người đàn ông thầm bổ sung thêm.
“Vậy anh đã từng đến chỗ khác xem chưa?” Có lẽ tình cảm trong mắt người đàn ông quá thuần túy, quá nóng bỏng, Hạ Mạc mất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào hắn. Trong lúc tránh né, cậu không nhịn được thầm nghĩ, ánh mắt như vậy, biết đâu người đàn ông này là vợ cậu thật, nếu người này là vợ cậu, hình như… cũng không phải không thể…
“Em nhìn kìa, thế giới bên ngoài đang dần biến mất.”
“Biến mất? Ý anh là gì?” Hạ Mạc lập tức thu lại đầu óc đang nghĩ lung tung, ngẩng đầu khó hiểu hỏi hắn.
“Nếu có thời gian tôi sẽ dẫn em đi xem, rồi em sẽ biết thôi.”
“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh thử cái này đi.” Nói xong, Hạ Mạc bỏ một cuốn vịt nướng vào bát người đàn ông. Hắn ngoan ngoãn ăn vịt nướng, sau đó lại buông đũa, mãi tới khi Hạ Mạc gắp đồ ăn cho hắn, hắn mới tiếp tục ăn thêm.
Mà mỗi một lần khi Hạ Mạc hỏi hắn ngon không, hắn đều có thể đưa ra lý do không thể ăn, đương nhiên Hạ Mạc không đồng ý, cậu cảm thấy đồ ăn ở đây đều rất hợp khẩu vị, quả thật rất giống được nấu cho riêng cậu. Hạ Mạc nhịn không được vừa phản bác hắn, vừa gắp thêm nhiều đồ ăn cho hắn hơn. Trong lúc bất giác, cả hai đã trò chuyện rất nhiều, cũng xử lý hết một bàn tiệc lớn.
Người đàn ông thỏa mãn không thôi, Hạ Mạc lại thấy bất thường, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu luôn cảm thấy mình đã ăn rất nhiều, thế nhưng không thấy no.
Rất bất thường.
Nhưng rất nhanh, Hạ Mạc không còn sức nghĩ xem bất thường ở đâu nữa.
Cậu buồn ngủ rồi.
Cơn buồn ngủ đột ngột kéo tới khiến Hạ Mạc cảm thấy toàn bộ đầu óc mơ mơ màng màng, giây trước cậu còn đang ăn trái cây tráng miệng, giây sau đã cầm quả táo ghé vào bàn ngủ gật.
“Mạc, dậy đi.”
“Đừng làm phiền, để tôi ngủ.” Hạ Mạc khoanh tay làm gối rồi cọ vào, cả khuôn mặt đều vùi vào khuỷu tay. Nếu người bình thường ngủ như vậy có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng Hạ Mạc thì không, hơi thở kéo dài chứng tỏ cậu ngủ rất ngon.
Phải… phải làm sao bây giờ?
Người đàn ông khó xử mất một lúc, đi lên trước kéo Hạ Mạc ra khỏi ghế, ôm ngang Hạ Mạc lên. Nhưng giây tiếp theo, tay hắn run lên, suýt nữa hất Hạ Mạc ra ngoài.
Không… không mặc quần.
Hắn quên mất Hạ Mạc không mặc quần.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn trượt ấm áp như tơ lụa thượng hạng, mà loại ấm áp này như lan thẳng từ bàn tay vào lòng người đàn ông, khuôn mặt trắng bệch của hắn đỏ bừng lên như một quả cà chua chín rục.
Hạ Mạc đột nhiên thay đổi tư thế ngủ, dường như cậu hơi khó chịu, không mở mắt mà nhíu mày giật giật, đổi thành một tư thế thoải mái hơn, đôi tay thuận thế vòng lấy cổ người đàn ông, cuối cùng còn cọ đầu vào ngực hắn.
Thịch, thình thịch, thình thịch thình thịch…
Hạ Mạc như nghe được tiếng sấm, sấm sét gì mà đánh dày thật, trong lúc mơ màng, Hạ Mạc chỉ nghĩ một lát đã ngủ như chết.
Kẻ đầu têu không hề hay biết khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đáng thương lại thêm đỏ, làn da trắng bệch nay như muốn nhỏ máu. Hắn đứng ngẩn ra hồi lâu, sau đó mới bế người trong ngực tới căn phòng tầng hai. Hắn còn đứng trước giường khoảng mười lăm phút, sau đó mới lưu luyến đặt người trong ngực lên giường, cũng đắp kín chăn cho cậu.
Hạ Mạc ngủ say nhắm mắt lại, lông mi thật dài phủ lên một cái bóng, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười như có như không, trông vừa xinh đẹp vừa vô hại, còn lộ ra nét ngoan ngoãn hiếm thấy, khiến người ta hận không thể cưng cậu thêm chút nữa, ngoan ngoãn dâng hết những gì tốt nhất lên mới được.
Tốt quá.
Hạ Mạc của hắn tốt quá.
Người đàn ông thuận thế nằm bên cạnh, đôi mắt mang theo tử khí nhìn chằm chằm Hạ Mạc không rời, ngón tay lướt trên mặt cậu, từng tấc lại từng tấc, vẽ theo nét mặt như muốn khắc sâu cậu vào linh hồn.