Dù đã rời khỏi thôn họ Hạ, nhưng cơn ác mộng của ông sáu Hạ vẫn chưa chấm dứt.
Đã ba ngày liên tục bừng tỉnh giữa những cơn sợ hãi khó tả, cơ thể béo phệ của ông sáu Hạ như một quả dưa chuột muối quá lứa, oằn xuống thoang thoảng mùi thối rữa. Thỉnh thoảng sẽ có những lúc trong đôi mắt híp khiến người ta sợ hãi tràn ngập hoảng hốt và hối hận.
Đúng vậy.
Hối hận.
Đương nhiên ông ta không hối hận vì tội lỗi của mình, mà hối hận vì đáng lẽ ra đừng nên chọc phải thằng ôn con nhà bà già tử thần kia. Không đúng, rõ ràng là thằng ôn đó trêu chọc lão trước, lão chỉ thấy nó đẹp, nhìn thêm vài cái vì bệnh nghề nghiệp, ai ngờ ranh con kia dám gọi chó tới cắn lão, lão vì bị đàn chó dữ dọa sợ mới gọi nó, ai ngờ…
Chắc chắn là do bà già tử thần kia!
Không ngờ bà ta cũng có tài năng đấy.
Ông sáu Hạ bình tĩnh xoa tay, nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ bên cạnh, không biết nghĩ gì mà đôi mắt dần trở nên ác độc, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Đúng lúc này, cửa bật mở cái rầm, một người phụ nữ hoảng hốt lao vào, cố đè giọng xuống nôn nóng nói: “Không hay rồi, bên kia báo cảnh sát, bây… bây giờ phải làm sao đây?”
Ông sáu Hạ đen mặt, nhưng dường như mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của ông ta, ông ta hừ lạnh, trấn an người phụ nữ: “Hoảng gì mà hoảng? Trời sập còn có quan trên che cho chúng ta, có cảnh sát hay không cũng thế thôi, chẳng lẽ bà muốn bán lũ nhãi kia cho nhà bọn chúng lấy tiền thật à? Dù bọn chúng trả tiền thật, bà có dám nhận không? Báo cảnh sát, hừ, báo cảnh sát càng tốt. Gọi điện cho người kia đi, đòi tiền thù lao gấp đôi.”
Hiển nhiên người đàn bà kia cũng là một tay lọc lõi, nghe ông sáu Hạ nói xong thì lập tức bình tĩnh lại, nở nụ cười ngọt ngào: “Vẫn là anh hiểu rộng biết nhiều, tôi đi gọi điện cho gã ngay đây.”
Người đàn bà lấy ra một chiếc di động màn hình màu mới nhất trên thị trường, gọi cho dãy số đã thuộc lòng từ lâu, sau một phen cò kè mặc cả mới hài lòng cúp điện thoại, cười nói với ông sáu Hạ: “Được rồi. Anh Sáu, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Vận chuyển hàng hóa về thôn họ Hạ, tìm cách xử lý là được.”
“Nhưng không phải anh bảo bà đồng kia…” Nghĩ đến chuyện ông sáu Hạ gặp phải mấy hôm nay, người đàn bà bỗng không rét mà run.
“Bên kia nhiều núi lắm. Thôi được rồi, bà đi trông hàng đi, trời tối là đi ngay, đêm nay xử hết đống hàng, miễn đêm dài lắm mộng.”
Mưa to trút xuống, sắc trời u ám, trong không khí quẩn quanh luồng khí khô nóng khiến người ta bất an.
Hạ Mạc vì bị bệnh nên không thể ăn thịt dê, chẳng qua bà Mạc đã mua cho cậu một quả dưa hấu thật lớn từ trên trấn về. Dưa hấu to nặng mấy cân đã ngâm trong nước giếng mát lạnh suốt một buổi trưa, lưỡi dao bổ xuống, mùi hương ngòn ngọt xộc vào mũi, dụ dỗ Hạ Mạc quấn quanh bà Mạc như lũ ruồi mất đầu.
Bà Mạc quen tay cắt từng miếng cho Hạ Mạc, Hạ Mạc há miệng cắn miếng thật to, thịt dưa ngon ngọt nhiều nước, vừa mát vừa giòn, thoáng cái đã khiến Hạ Mạc thỏa mãn tới mức híp đôi mắt to tròn.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Mạc đã gặm sạch ba miếng dưa hấu, khi cậu đang muốn lấy miếng thứ tư, bà Mạc nhanh tay bắt bàn tay nhỏ bé của cậu lại, đưa nửa quả dưa bọc kín cho Hạ Mạc, “Đừng lo ăn nữa, con đưa dưa qua cho nhà thím Ngô đi.”
Hạ Mạc nhận lấy túi dưa, không quên nhét thêm miếng dưa hấu vào miệng, vừa chạy vừa ồn ào: “Mẹ, nhớ để phần con nha, mai con còn chia cho đám Hạ Thiên ăn nữa.”
“Hào phóng quá nhỉ!” Bà Mạc tức giận nói, dọn dẹp số dưa hấu thừa và đồ ăn dư bỏ vào rổ treo trên miệng giếng.
Thời bấy giờ có rất nhiều nhà chưa có tủ lạnh, ở thôn họ Hạ, gần như nhà nào cũng dùng cách dân dã này để bảo quản thức ăn.
Hạ Mạc chạy đến nhà thím Ngô đưa dưa hấu đúng lúc nhà thím Ngô đang ăn cơm tối, hiếm có khi hầm con vịt già, bà vốn đang định ăn xong cơm sẽ mang một ít sang nhà Hạ Mạc, vừa hay Hạ Mạc lại tới, vì vậy giữ cậu lại ăn tối.
Trẻ con đều có máu tham ăn, Hạ Mạc tham ăn hơn hẳn mấy đứa trẻ khác, sức ăn cũng lớn, ban nãy vừa ăn tối ở nhà còn gặm thêm mấy miếng dưa, kết quả khi nhìn thấy bát canh vịt hầm thơm nức trên bàn cơm nhà thím Ngô thì nhịn không nổi. Vừa nghe thím Ngô có ý mời mọc, lập tức ngoan ngoãn tìm ghế ngồi xuống, ăn đến lúc bụng tròn ra mới thòm thèm buông đũa.
Lúc này trời đã tối hẳn, trong không khí ngập mùi hơi đất, có vẻ như sắp có một trận mưa to.
“Ông à, ông đưa Hạ Mạc về đi.”
Không đợi Hạ Kim Sinh lên tiếng, Hạ Mạc đã ẩn mình vào bóng đêm, đôi chân ngắn ngủn chạy như bay, trong đêm tối vọng ra giọng nói lanh lảnh của cậu: “Không cần đâu ạ, con tự về được.”
Hai nhà gần nhau, đi bộ chỉ mất mười phút, chạy thì hai phút. Cả thôn lại mặt nhau, không có người ngoài nào, dù Hạ Mạc còn nhỏ vẫn có thể tự chạy về nhà mình, vì vậy vợ chồng thím Ngô cũng không để bụng. Ai ngờ hơn một tiếng sau, bà Mạc lại đội mưa tới tìm Hạ Mạc.
Nghe thấy Hạ Mạc còn chưa về nhà, vợ chồng thím Ngô cũng không khỏi hoảng sợ, vừa ôm lòng hối hận vừa chạy đi gọi hàng xóm tìm kiếm Hạ Mạc, không bao lâu sau, cả thôn đều bị đánh động.
Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt một đêm, mãi tới khi trời sắp sáng, Hạ Mạc mới xuất hiện dưới chân núi. Đứng với cậu còn có Hoàng Đại Tiên to hơn chó và một con sói to béo. Miệng sói ngậm một sợi dây thừng, đầu dây trói chặt hai người, tuy hơi xa nhưng người trong thôn chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra hai người kia.
Đó là ông sáu Hạ và vợ của lão.
Không chờ người trong thôn tới gần, Hoàng Đại Tiên đã khẽ gầm gừ với chó sói, nó nhả sợi thừng khỏi miệng, xoay người vọt vào trong rừng, thoắt cái biến mất không thấy bóng.
Bà Mạc tìm Hạ Mạc suốt một đêm, lửa giận dâng cao tới cùng cực, bất chấp cả Hoàng Đại Tiên mà xông tới, nắm tai Hạ Mạc xách lên: “Ôn con, có phải con muốn làm mẹ tức chết không hả?”
“Đau đau đau, nhẹ thôi nhẹ thôi, mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, đừng đánh thức vợ con.”
“Ranh con, con…” Lúc này bà Mạc mới thấy trong ngực Hạ Mạc ôm một đứa bé nhỏ hơn mình một chút, đứa bé bị giọng bà Mạc làm cho tỉnh giấc, nó ngẩng đầu nhìn bà Mạc, trên gương mặt tinh xảo không có chút ngây thơ nào của trẻ con, đôi mắt to lúng liếng mang theo sự bình tĩnh của người trưởng thành nhìn bà.
Đứa bé này không hề đơn giản!
Bà Mạc và các thôn dân cùng đi theo sau không hẹn mà nghĩ.
Thừa dịp bà Mạc lơ là, Hạ Mạc âm thầm né khỏi “vuốt” bà, lắc mông leo trèo xuống lưng Hoàng Đại Tiên, sao đó cẩn thận ôm “vợ” xuống theo.
“Có bị choáng không? Còn đau ở đâu không?”
Cũng không biết có phải do xem TV nhiều hay không, dáng vẻ săn sóc ân cần của Hạ Mạc bây giờ rất giống nam phụ trong mấy bộ phim ba xu, thêm cơ thể tròn lẳn của mình khiến người khác dở khóc dở cười, không biết trong đám người có ai cười thành tiếng, mọi người theo đó liên tục cười vang, không khí dịu đi, có người còn chọc ghẹo: “Hạ Mạc, rõ ràng nó là nam mà? Con định cưới nó làm vợ kiểu gì?”
Đứa bé ngẩn ra, rốt cuộc trong mắt cũng để lộ vẻ ngây thơ của trẻ con. Hạ Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới những gì đêm qua Hoàng Đại Tiên nói cho mình nghe, cái ngực nhỏ ưỡn lên, nói một cách chắc nịch: “Nam thì đã sao? Dù sao em ấy cũng là vợ con.”
Mọi người lại cười ồ lên, ngay khi định chọc thêm vài câu, một tiếng hét như heo chọc tiết vang lên: “Quỷ, quỷ, có quỷ! Không, yêu quái, yêu quái, có yêu quái!”
Tiếng gào rú bén nhọn của người đàn bà thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng còn chưa ai kịp hỏi gì, bà ta đã quay lại nhìn “bộ mặt” xù lông của Hoàng Đại Tiên, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh. Trên người lão sáu Hạ phủ kín vết thương, chỗ thì như bị cành cây cào xước, chỗ thì như bị thứ gì đó cắn, trên quần áo rách bươm loang lổ những vết màu nâu thẫm, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Người tỉnh táo đều có thể nhìn thấy điểm bất thường, huống chi bà Mạc cách đây không lâu đã biết hành động lén lút của ông sáu Hạ một cách vô tình, không đợi ông ta mở miệng đã gào lên: “Được lắm lão sáu Hạ, dám bắt cóc trẻ con ngay trên đầu bà, hôm… hôm nay bà đây sẽ dần lão ra bã!” Nói xong, bà nhặt một cục đá cầm lên, lao vào đánh ông sáu Hạ.
Tình hình của ông sáu Hạ không ổn lắm, sau một hồi sợ hãi, người trong thôn lo bà Mạc đánh chết người nên vội chạy tới kéo bà ra, cuối cùng trưởng thôn phải đi báo cảnh sát, không bao lâu sau, cảnh sát đến đưa cả nhà ông sáu Hạ lẫn anh cả Hạ đi. Bọn họ vốn muốn dẫn luôn đứa bé không rõ lai lịch kia, thế nhưng nó sống chết cứ quấn lấy Hạ Mạc không chịu đi, hơn nữa còn như người câm, từ đầu tới cuối không thèm nói một câu, cảnh sát lo tiếp tục ép buộc sẽ gây chấn thương tâm lý cho đứa bé, cuối cùng đành để nó lại thôn họ Hạ, dặn trưởng thôn nhớ chăm sóc cho nó.
Cãi qua cãi lại, trời đã trở sáng.
Vất vả lắm cảnh sát mới dẫn ông sáu Hạ đi, bà Mạc cho hai đứa bé ăn, chờ Hạ Mạc ăn ngấu nghiến xong, bà Mạc mới bắt được cơ hội hỏi khéo cậu: “Ngồi xuống nói thật cho mẹ, rốt cuộc đêm qua là sao?”
Gì mà bị ông sáu Hạ lừa dẫn vào rừng sâu, nhân lúc ông sáu Hạ không để ý mà bỏ chạy v..v… đều là mấy chuyện thuận miệng gạt cảnh sát, còn bà Mạc không tin.
Đừng thấy Hạ Mạc còn bé, trong cái thôn họ Hạ này, đừng nói là một ông sáu Hạ, chỉ cần Hạ Mạc không muốn thì có là mười lão cũng không chạm được vào một sợi tóc của cậu.
Hạ Mạc biết mình không lừa được mẹ, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình, phồng đôi má núng nính, thật thà kể hết mọi chuyện.