“Ông nội Hoàng nhà mày đây!” Hoàng Đại Tiên gần như hóa thành một tia chớp màu vàng, thoắt cái đã xuất hiện phía sau gã đàn ông, đệm thịt xù lông soạt một cái mọc ra móng nhọn vàng kim. Ngay khi cái bóng nó xuất hiện, móng vuốt cào mạnh vào lưng gã đàn ông, chỗ móng ma sát với vảy tóe lên tia lửa lập lòe.
“Da dày thật đấy, tới đây!” Nó vừa dứt lời, xung quanh móng vuốt được bọc một tầng sáng mờ ảo, chỉ cào qua mấy lần, trên lớp vảy cứng rắn của gã đàn ông đã xuất hiện mấy vết thương sâu tới tận xương.
“Tao phải giết mày, tao phải giết mày!” Gã đàn ông giận dữ không thôi, vung quyền về phía Hoàng Đại tiên.
“Quá chậm!” Lại một cái bóng vàng hiện lên, phần vảy như vàng như sắt lại bị lột mất vài miếng, miệng vết thương lập tức rỉ ra máu.
Hoàng Đại Tiên xẹt qua như điện, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, vuốt sắc vụt qua, từng miếng vảy liên tục bị nó lột xuống. Gã đàn ông đau đến mức khó nhịn, vậy mà không bắt được Hoàng Đại Tiên, gã điên cuồng tấn công khiến cây cối trên núi không ngừng đổ rạp, để lại từng cái hố sâu trên đất, lá bụi bay lên mù mịt. Nhóm tiểu yêu nấp một bên vây xem đều nhìn đến mức trợn trừng, chúng nó nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Đại Tiên bình thường lười ngang Hạ Mạc lại có sức chiến đấu hung hãn như vậy.
Ngay cả Hạ Mạc cũng không ngờ tới.
Có thể nói Hạ Mạc được Hoàng Đại Tiên trông coi tới lớn, nhưng đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cậu thấy Hoàng Đại Tiên ra tay.
Đây là Hoàng Đại Tiên vừa lười vừa nhác, đến quỷ cũng sợ kia ư? Rốt cuộc lão già này còn giấu cậu bao nhiêu chuyện?
Dưới sự tấn công của Hoàng Đại Tiên, gã đàn ông nhanh chóng biến thành một người đẫm máu, thể lực không thể chống trụ lại nữa.
Chỉ sợ hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Trong lòng gã đàn ông vô cùng tuyệt vọng, gã hối hận rồi, sớm biết trên núi này có một đại yêu ẩn nấp thì có ra sao gã cũng sẽ không tới. Chỉ sợ hôm nay gã phải bỏ mạng ở đây, nếu gã chết, con chồn chết tiệt này, cả đàn tiểu yêu đáng chết kia cũng đừng mong có kết cục tốt!
Chôn cùng ông đây đi!
Gã đàn ông nở nụ cười dữ tợn, đột nhiên thọc vào trái tim mình, yêu khí quanh thân bỗng nồng lên gấp bội.
Hoàng Đại Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, đã thời nào rồi còn chơi trò này, không thể đổi trò nào mới hơn được à? Hạ Mạc, đừng nhìn nữa, mau chạy đi, bằng không thiên kiếp tới đánh chết cả lũ bây giờ!”
“Đừng lo, không tới được đâu.” Một giọng nói thanh thúy du dương vang lên phía sau, gã đàn ông chưa kịp quay đầu, cổ bỗng truyền đến cơn đau nhức, trước mắt tối sầm chết ngất.
Có phải trước khi con người chết đi sẽ được xem lại cuộc đời này không?
Trong lúc hoảng hốt, gã đàn ông như nhìn thấy mình được sinh ra trong một làng chài nhỏ rách nát, cơn lốc thổi qua, cha gã táng thân nơi biển rộng, mẹ còn chưa kịp tái giá đã bị một đám chó chết chà đạp, gã bị mấy thằng chó đó mang đi…
Ký ức bỗng xuất hiện một lỗ hổng lớn, gã không nhớ nổi về sau đã xảy ra chuyện gì, chờ đã, gã nhớ ra rồi, hình như gã được ai đó nhận nuôi, người kia nhận nuôi rất nhiều cô nhi như gã, cho gã ăn mặc, dạy gã bản lĩnh… Sau đó thì sao?
Cơn đau ập tới, hình ảnh trong đầu gã đàn ông đột nhiên tan thành từng mảnh nhỏ, gã đột nhiên hộc một bãi máu, hai mắt trợn trừng nhìn vào không trung dần trở nên xám xịt.
Chết không nhắm mắt.
Vào khoảnh khắc gã chết, Hạ Mạc mở mắt, cậu nhìn thi thể người đàn ông, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Ban nãy khi thông qua Mộng Chủng năm đó gieo trên người gã đàn ông, cậu đã thấy một ít ký ức của gã. Chỉ tiếc năm đó thời gian gấp gáp, cậu vẫn còn nhỏ tuổi, tuy lần đầu ngưng tụ ra Mộng Chủng nhưng lại có rất nhiều thiếu khuyết. Mộng Chủng chỉ tái hiện lại một phần ký ức rất nhỏ của gã đàn ông, phần quan trọng nhất lại không tái hiện. Đương nhiên, sở dĩ có tình huống như vậy không chỉ vì thiếu khuyết của Mộng Chủng mà còn vì ký ức của gã đàn ông đã bị “phong ấn”.
“Phong ấn” này hẳn là lời nguyền mạnh mẽ nào đó, dùng để đề phòng bí mật bị tiết lộ ra ngoài. Lão quỷ ngày đó tấn công điểm thi thực hành Đặc Điều Xử cũng bị hạ lời nguyền giống vậy, cho nên dù chết đến nơi vẫn không dám nói ra người đứng sau lưng.
Tác dụng của lời nguyền khá giống với nô chú cậu đọc được trong truyền thừa nhà họ Mạc. Nô chú là một loại chú ngữ cổ xưa cực kỳ mạnh, có thể giết chết người trúng chú nếu sinh ra ý nghĩ phản bội. Tác dụng lớn nhất của nô chú chính là để đề phòng người trúng chú tiết lộ bí mật của người thi chú, cho nên trừ việc có thể giết chết người trúng chú, loại chú ngữ này cũng có thể khóa chặt ký ức của người trúng.
Điểm đặc biệt của nô chú chính là chỉ cần trúng phải nô chú, vậy dùng tới bí pháp gọi hồn cũng không thể đọc được ký ức của người trúng chú, bí mật mãi mãi vẫn là bí mật.
Trong truyền thừa nhà họ Mạc chỉ có cách hạ chú chứ không có cách giải chú.
Năm đó cậu tiện tay tụ một viên Mộng Chủng cho mẹ Chuột Con, mẹ Chuột Con không phụ lòng cậu cấy viên Mộng Chủng lên người gã đàn ông, mười mấy năm trôi qua, viên Mộng Chủng đầy những thiếu khuyết chỉ có thể trộm một ít ký ức vụn vặt của gã đàn ông thông qua lúc chú thuật yếu nhất.
Ký ức khiếm khuyết không đầy đủ, nhưng đối với Hạ Mạc thì cũng đã đủ để cậu đoán ra một ít chân tướng rợn người.
Đầu tiên, tuổi của gã đàn ông là một vấn đề lớn. Gã trông cùng lắm chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại giống hệt như lần gặp nhau ngẫu nhiên mười mấy năm trước trên tàu hỏa, kết hợp với sự kiện khi còn nhỏ của hắn, chỉ sợ gã đàn ông này đã tám chín mươi tuổi.
Còn nữa, năm đó đang loạn lạc, nam cô nhi trên nước Z nhiều không kể xiết, người nhận nuôi gã đàn ông rốt cuộc còn nhận nuôi bao nhiêu cô nhi giống gã? Có phải những cô nhi kia cũng sống đến hiện tại như gã đàn ông? Có phải bọn họ vẫn bán mạng cho tên nhận nuôi không?
Sức mạnh của nô chú rất lớn, người huyền môn bình thường không thể thi triển, nói thế nào cũng phải có pháp lực cao thâm hơn người mới được. Mà dù có pháp lực cao thâm, muốn dùng nô chú khống chế một hai người có lẽ còn được, nhưng nếu muốn khống chế hàng chục, hàng trăm, thậm chí là hơn thế nữa để bán mạng cho mình, vậy thì tên thi chú sẽ mạnh tới mức không tưởng nổi, hoặc là tổ chức này có rất nhiều người pháp lực cao thâm. Dù là trước hay sau đều không phải là tin tốt.
Nếu cậu đoán đúng, vậy đây sẽ là tổ chức khổng lồ đáng sợ đến mức nào?
Bây giờ cậu đã từng tiếp xúc với lão quỷ, không thoát khỏi mối quan hệ với huyền môn, liệu cậu có thể nghi ngờ những người này đã lọt vào toàn bộ giới huyền môn không?
Rốt cuộc hiệp hội Thiên Sư và Song Loa Hoàn có quan hệ gì?
E rằng chỉ có Hoàng Đại Tiên mới có thể cho cậu đáp án.
Ánh mắt Hạ Mạc quét tới, Hoàng Đại Tiên lui về sau một bước, nói: “Đừng nhìn ta, có một số việc chưa đến lúc cậu nên biết. Điều duy nhất bây giờ ta có thể nói cho cậu chính là có người đang bắt yêu quái bọn ta làm thí nghiệm. Gã đàn ông vừa rồi chính là một trong số các thành quả của thí nghiệm đó.”
Đừng thấy Hoàng Đại Tiên nhẹ nhàng hạ gục người đàn ông kia mà nhầm, nếu đổi thành bất cứ con tiểu yêu nào trên núi này, e là chỉ có sói hoang trời sinh dũng mãnh mới có thể đánh với gã, nhưng chưa chắc đã định thắng bại.
Hạ Mạc biết tính Hoàng Đại Tiên, chỉ cần nó không muốn nói thì dù thế nào cũng đừng hòng cạy miệng nó, cậu lạnh lùng nói: “Khi nào tôi mới có tư cách ‘biết một số việc’?”
Hạ Mạc vẫn luôn biết mình không phải con ruột của mẹ, Hoàng Đại Tiên cố hết sức giấu chuyện của cậu chỉ sợ vì có liên quan tới lai lịch thật sự của mình. Tuy Hạ Mạc rất muốn biết chân tướng, muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng cậu hiểu rõ Hoàng Đại Tiên đau khổ giấu giếm tất nhiên không phải vì hại cậu.
Khuôn mặt xù lông của Hoàng Đại Tiên nghiêm túc chưa từng có: “Chờ khi nào cậu có thể hóa thân thành Mộng Mô, ta sẽ nói hết cho cậu.”
“Ý ông là tôi còn có thể hóa thành Mộng Mô?” Nói thật, cậu vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường được thừa kế dòng máu Mộng Mô mà thôi.
Bây giờ xem ra…
Không biết thịt chồn ngon không nhỉ? Sớm muộn gì cậu cũng phải làm thịt lão già chết tiệt này! Hạ Mạc hung dữ thầm nói.
Hoàng Đại Tiên không hề cảm thấy nguy hiểm, nó dùng hai chân sau đứng thẳng lên, chân trước xoa xoa hông, nói: “Đương nhiên rồi. Thanh niên phải có hoài bão, lỡ may thành thật thì sao? Nói chuyện chính đi, Hạ Mạc, cậu có thể phá trận pháp cậu nghĩ ra cho ta không, tín hiệu wifi cũng bị cậu cắt mất, ta đây lên mạng kiểu gì?”
“Không thành vấn đề.” Hạ Mạc nở nụ cười vô cùng ngây thơ: “Nhưng mà chờ tôi thực hiện được hoài bão rồi tính.”
Hoàng Đại Tiên: “Hạ Mạc, ông nội cậu!”
“Ông nội tôi là ông chứ ai?”
Hoàng Đại Tiên: …
“Đại ca, đại ca, cứu em với! Khổng Tô điên rồi!” Chuột Con hét lớn, giơ chân chạy như điên tới đây, bóng trắng lóe lên nhảy lên đầu Hạ Mạc, túm lấy tóc Hạ Mạc, cơ thể mập mạp co thành cục run bần bật.
Khổng Tô dừng lại trước mặt Hạ Mạc, đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc rối loạn, không ngừng sủa như điên với cậu. Nó rất muốn nhào lên cắn xé Hạ Mạc, nhưng lý trí còn sót lại không ngừng ngăn cản nó, khiến cho nó trông rất giống một con chó điên phát bệnh dại.
Lúc này, một con sói lớn ngậm một cái balo đặt trước mặt Hạ Mạc, nó ngoan ngoãn ghé vào, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu không chớp, rõ ràng là đang chờ mong được khen.
“Làm tốt lắm.” Hạ Mạc vỗ đầu sói lớn.
Sói lớn nhân cơ hội đứng dậy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai liếm một cái lên mặt Hạ Mạc, sau đó hú dài nhảy vụt lên, vui vẻ như một đứa trẻ trăm ký.
Mấy con yêu khác: Đồ sói xảo quyệt! Chúng nó cũng muốn được hôn.
Gần như cùng lúc đó, trong một phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời, nhân viên nghiên cứu nào đó mặc áo blouse trắng đột nhiên kinh hô: “Cử động rồi, thể thí nghiệm số 001 có phản ứng rồi! Hắn mở mắt, hắn…” Nhân viên nghiên cứu như bị người ta bóp chặt cổ, không phát ra nổi âm thanh, trước khi chìm vào bóng tối, y thấy một đôi mắt đỏ tươi.
Giây tiếp theo, vật thí nghiệm ngâm trong chất lỏng không biết tên khép mắt lại, nhưng toàn bộ chuông cảnh báo trong phòng thí nghiệm lại điên cuồng vang lên.
Trong núi rừng xa xôi, lòng Hạ Mạc bỗng rung lên, cậu theo bản năng giương mắt nhìn về phía xa.
Chuột Con là người phát hiện bất thường đầu tiên, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, sao vậy ạ?”
“Không có gì.” Cậu thu mắt lại, lấy từng món đồ trong balo gã đàn ông ra quan sát, cuối cùng mới lấy một viên thuốc màu vàng nhét vào miệng Khổng Tô. Một lát sau, Khổng Tô vừa bị cậu chặn đứng từ từ mở mắt ra, trở lại tỉnh táo như trước.
“Gâu gâu.” Cảm ơn.
Hạ Mạc xử lý sơ vết thương trên người Khổng Tô, mang nó về nhà mới ở thôn họ Hạ. Cụ Khổng cũng được cậu sắp xếp cho ở đây, ông sốt ruột chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Khổng Tô. Cụ Khổng lập tức vọt lại, vươn tay muốn ôm Khổng Tô, giây tiếp theo, tay ông xuyên qua người Khổng Tô.
Cụ Khổng còn chưa kịp nói gì, Khổng Tô đã chảy nước mắt: “Gâu gâu gâu, gâu gâu, ẳng ẳng ẳng.” Chủ nhân, xin lỗi, rất xin lỗi, đều do con.
Đáng ngạc nhiên là cụ Khổng lại nghe hiểu tiếng gâu gâu của Khổng Tô. Trên mặt ông nở nụ cười có thể dọa trẻ con sợ phát khóc: “Đừng buồn, không trách con, ông biết không phải do con.”
Khổng Tô nghe vậy càng đau lòng, dán vào hồn thể cụ Khổng kêu ư ử, nước mắt không ngừng tuôn ra. Cụ Khổng ôn tồn an ủi nó hồi lâu, nó mới dần nín khóc. Nó bị thương nặng, có thể trụ được tới giờ đều nhờ ý chí, hồn thể chủ nhân không sao, Khổng Tô cũng hết chịu nổi mà ngủ mất.
“Ông đã mất rồi, không thể ở lại trần gian lâu, ông còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?” Hạ Mạc hỏi.