Thẩm Nặc nhìn người ngồi dưới giàn hoa, mặt mày như tranh vẽ, trên trời bay đầy tuyết những hoa, tất cả những thứ đẹp nhất trên đời phối với nhau cũng không bắt kịp một nửa của cậu, chỉ cần thấy cậu, hắn sẽ thấy toàn bộ thế giới.
Bóng hình Thẩm Nặc chợt lóe, chỉ một chốc đã xuất hiện dưới giàn hoa, hắn ngồi bên cạnh ghế đá chỗ Hạ Mạc, trên khuôn mặt tuấn tú trắng hơn tuyết vừa có cô đơn, vừa có buồn tủi lại vừa có dịu dàng, giọng nói của hắn hòa vào gió nghe vô cùng cô tịch: “Mạc, tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ em đã nói tôi là vợ em.”
Hạ Mạc: … Vợ gì mà vợ, xem ra hôm nay không nói chuyện được rồi.
Hạ Mạc đẩy một đĩa đùi gà rán tới trước mặt Thẩm Nặc, nói: “Ăn thử đi.”
“Hư vô sẽ nhanh chóng cắn nuốt giấc mơ, tôi phải tìm ra Mộng Hồn Châu cho em trước lúc đó.” Thẩm Nặc nhìn gà rán Hạ Mạc đưa cho, trên mặt là vẻ áy náy.
“Vì sao? Vì sao anh lại muốn tìm Mộng Hồn Châu cho tôi?” Hạ Mạc đã sớm muốn hỏi hắn câu này.
“Vì tôi muốn nuôi em.” Thẩm Nặc buột miệng, thấy Hạ Mạc tỏ ra khó hiểu, hắn giải thích: “Tôi không có ký ức trước kia, từ khi tôi tỉnh lại, tôi cũng chỉ nhớ rõ hai việc, một là tìm em, hai là phải tìm Mộng Hồn Châu. Mộng Hồn Châu có thể giúp tôi làm chậm quá trình hư vô cắn nuốt, giúp tôi có nhiều thời gian hơn để tìm kiếm Mộng Hồn Châu trong mơ. Càng nhiều Mộng Hồn Châu, tôi càng có thể đi vào nhiều giấc mơ tìm em.” Nói xong, Thẩm Nặc lấy một nắm Mộng Hồn Châu đen tuyền ra khỏi túi, liếc mắt đếm sơ thấy có hơn bảy tám viên, năng lượng của các viên Mộng Hồn Châu đó đang xói mòn một cách nhanh chóng.
Mộng Hồn Châu không phải đồ ăn của Thẩm Nặc, nhưng đối với hắn, nó còn quan trọng hơn cả đồ ăn.
Thẩm Nặc nói với Hạ Mạc: “Xin lỗi vì đã lừa em. Thật ra không phải phía sau hư vô không có gì, hư vô mới là vật dẫn đi vào giấc mơ. Ừ, nói với em thế này đi, tôi đã từng nhìn thấy đại dương trong giấc mơ của một số người, nếu so sánh hư vô với đại dương thì giấc mơ chính là bọt bóng trôi trên biển, có thể hình thành cũng như bị hư vô cắn nuốt bất cứ lúc nào. Còn tôi chỉ là một hạt cát mịn giữa biển lớn hư vô, khi hạt cát rơi vào bọt bóng, nó sẽ vỡ tan ngay. Cho nên tôi phải mượn năng lượng của Mộng Hồn Châu bọc mình lại ngụy trang. Nhưng dù mượn những Mộng Hồn Châu đó, thời gian tôi có thể đi vào giấc mơ cũng rất ngắn.”
Hạ Mạc vừa nghe Thẩm Nặc giải thích vừa nghiêm túc quan sát hắn. Trên người Thẩm Nặc không có hơi thở của âm hồn, cũng không có hơi thở của kẻ canh gác giấc mơ. Hắn được năng lượng Mộng Hồn Châu bọc lấy, trông thì như một phần của giấc mơ, nhưng đồng thời hắn lại không hòa hợp với giấc mơ.
Nếu nói Thẩm Nặc là hạt cát giữa biển hư vô, là dị loại bị bài xích khỏi giấc mơ, vậy có lẽ Mộng Mô chính là giọt nước trong biển hư vô, bản thân giọt nước cùng loại với bọt bóng, cho nên Mộng Mô có thể dễ dàng đi vào giấc mơ, biến tất cả cảnh mơ thành đồ ăn, coi như suối nguồn thu hoạch sức mạnh.
Trong khoảnh khắc, Hạ Mạc bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Liệu… sức mạnh Mộng Mô của cậu có thể có những tác dụng khác nhau với Thẩm Nặc không?
Muốn nghiệm chứng suy nghĩ này thì rất đơn giản.
Để đề phòng, Hạ Mạc lấy một sợi khoai tây chiên nhỏ nhất đưa cho Thẩm Nặc: “Anh nếm thử đi, mấy thứ này là tôi…”
Hạ Mạc còn chưa nói xong, Thẩm Nặc đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy sợi khoai còn nằm trên tay cậu. Không biết là cố ý hay vô tình, Hạ Mạc cảm nhận được một thứ cực lạnh lại mềm mại khẽ cọ qua đầu ngón tay, cảm xúc trơn trượt khiến ngón tay cậu như bị điện giật, vừa tê vừa ngứa.
Hạ Mạc theo phản xạ nhìn Thẩm Nặc, Thẩm Nặc cũng nhìn cậu. Đôi mắt Thẩm Nặc cực kỳ đen, hốc mắt rất sâu, dưới hàng lông mi thật dài, đôi mắt trông cực kỳ thâm thúy, khi đôi mắt thâm thúy ấy nhìn cậu đầy dịu dàng, Hạ Mạc đã suýt chết chìm trong đó.
Trong lòng bỗng trở nên hốt hoàng, Hạ Mạc nhanh chóng dời mắt đi, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Thấy sao?”
“Ngon lắm.” Thẩm Nặc nở nụ cười hưởng thụ: “Đây là thứ ngon nhất tôi đã từng ăn kể từ khi có ký ức. Cảm ơn em, Mạc.”
“Mới ăn thế đã khen rồi à?” Dù khoai tây chiên có ngon thì cũng chỉ là khoai chiên mà thôi, nhìn Thẩm Nặc đi, dáng vẻ như ăn món ngon tuyệt thế trần gian cũng hơi quá lố rồi đấy?
“Không phải, những món trước kia tôi từng ăn trong mơ đều không có vị.”
“Khi chúng ta ở trong lâu đài, anh cũng không nếm thấy vị à?” Hạ Mạc hỏi.
Thẩm Nặc thật thà gật đầu.
Hạ Mạc nhướng mày, hơi bất mãn nhìn hắn: “Vậy mà anh còn lừa tôi, nói cái này không ăn được cái kia cũng không ăn được!” Cậu cũng ngu, thế mà lại đi tin mấy lời nhảm nhí của Thẩm Nặc, còn liên tục cãi nhau với hắn.
Thẩm Nặc bỗng phát hiện mình lỡ miệng, cúi đầu như con chó lớn làm sai cầu xin tha thứ, đáng thương nói: “Tôi không cố ý đâu Mạc, tôi chỉ muốn được nói chuyện nhiều hơn với em.”
Hạ Mạc nhớ đến lâu đài trống trải tịch mịch kia, trong lòng không khỏi mềm đi, không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh nữa, chẳng qua cậu lại giả bộ lạnh nhạt, nói: “Tôi đã muốn hỏi anh từ lâu rồi, thức ăn trong lâu đài từ đâu mà có?”
Đầu Thẩm Nặc càng cúi thấp hơn: “Do tôi dùng Mộng Hồn Châu biến ra.”
“Lâu đài cũng thế?”
“Lâu đài thì không phải, từ khi tôi tỉnh lại thì lâu đài đã ở đó rồi, tôi không lừa em.” Thẩm Nặc không dám nhìn Hạ Mạc, cúi đầu nói: “Nhưng mà cả lâu đài lẫn những thứ xung quanh đều cần có sức mạnh của Mộng Hồn Châu mới duy trì được.” Thẩm Nặc từng đi qua rất nhiều giấc mơ, sưu tầm rất nhiều Mộng Hồn Châu, nhưng khả năng phát huy tác dụng của Mộng Hồn Châu rất thấp, nếu nói Hạ Mạc có thể phát huy tác dụng của Mộng Hồn Châu tới 100% thì Thẩm Nặc còn chưa tới 1%.
Từ khi Hạ Mạc xuất hiện ở thế giới kia, cậu đã vô ý hấp thụ sức mạnh của Mộng Hồn Châu. Năng lượng của Mộng Hồn Châu giảm bớt, bên giảm bên tăng, tất nhiên tốc độ cắn nuốt của hư vô sẽ tăng lên. Thật ra trước đó hắn đã biết Mộng Hồn Châu rất quan trọng với Hạ Mạc, nhưng khi đó hắn vất vả lắm mới tìm được cậu, tất nhiên không muốn rời khỏi Hạ Mạc, đi vào hư vô tìm kiếm Mộng Hồn Châu. Rồi sau đó sức mạnh của Mộng Hồn Châu gần như tiêu hao không còn gì, số Mộng Hồn Châu hắn biến thành đồ ăn dần dần không thể khiến Hạ Mạc no bụng.
Trước kia hắn vì để ngăn cản hư vô mà cắn nuốt rất nhiều Mộng Hồn Châu, cho nên cuối cùng mới nghĩ tới chuyện lấy bản thân cho Hạ Mạc ăn. Chỉ tiếc vừa cho ăn được một lần đã bị Hạ Mạc bắt tại trận.
Hạ Mạc không ngờ chân tướng lại là vậy, cậu không nhịn được hỏi: “Vậy vì sao khi ấy anh lại bị bệnh?”
Thẩm Nặc giấu giếm Hạ Mạc nhiều chuyện như vậy, trong lòng không khỏi áy náy, đầu sắp đụng tới bàn đá bên dưới, ấp úng nói: “Tôi chỉ không muốn nhà của chúng ta bị hư vô cắn nuốt thôi.”
Thẩm Nặc đã làm một chuyện không biết tự lượng sức mình, hắn dùng sức mạnh của bản thân để chống lại sự cắn nuốt của hư vô. Hắn không dám nói với Hạ Mạc bản thân đã suýt bị hư vô hủy diệt. Sau khi Hạ Mạc rời đi, hắn kịp thời tìm thấy Mộng Hồn Châu, chống lại hư vô, lúc này mới từ từ hồi phục. Nếu nói Mộng Hồn Châu là đồ ăn của Hạ Mạc, vậy đối với Thẩm Nặc, đó là thứ cơ bản để hắn tồn tại giữa hư vô.
Nhưng khi gặp được Hạ Mạc trong giấc mơ lần nữa, hắn không do dự giao toàn bộ nguồn gốc sinh tồn của mình cho Hạ Mạc, chỉ đơn giản vì Hạ Mạc cũng cần những viên Mộng Hồn Châu đó.
Hắn mà không nói, Hạ Mạc sẽ không thể nghĩ xa được tới như vậy, nhưng bây giờ cậu bị câu nói thứ ba của Thẩm Nặc làm cho dao động.
Nhà của chúng ta.
Trong lòng Thẩm Nặc, tòa lâu đài khổng lồ tịch mịch như nấm mồ là nhà của hai người họ.
Hạ Mạc bỗng cảm thấy có lẽ trên đời này sẽ không tìm được ai ngốc như tên Thẩm Nặc.
Chỉ nói mấy câu, Mộng Hồn Châu trong tay Thẩm Nặc chỉ còn lại một nửa, gió lốc đáng sợ quét qua giấc mơ, bên ngoài truyền đến từng đợt hét inh ỏi. Thẩm Nặc đứng bật dậy theo phản xạ, bắt đầu tìm kiếm Mộng Hồn Châu, chuẩn bị rời khỏi giấc mơ ngập tràn nguy hiểm.
Hạ Mạc kéo hắn lại, nói: “Đừng vội, anh ăn hết mấy thứ này đi.”
Nói xong, Hạ Mạc phát ra âm thanh như thú gầm, một lát sau, giấc mơ không ngừng rung lên lại trở nên ổn định. Thẩm Nặc ngạc nhiên phát hiện biên giới hư vô theo hắn đi vào giấc mơ đã dừng cắn nuốt.
“Chuyện gì thế này?”
Thì ra trước khi đi vào giấc mơ, Hạ Mạc đã chuẩn bị đầy đủ. Trước đó trong giấc mơ của Trương Tư Niên và Lại Tam, Hạ Mạc đã phát hiện Mộng Chủng có thể chống lại sự cắn nuốt của hư vô trong thời gian ngắn. Trước đó cậu không gặp được Thẩm Nặc trong giấc mơ của Từ Bình, cậu cũng đã nghĩ tới việc tìm vong hồn để thí nghiệm, chỉ là mấy ngày nay bận tìm phòng không ngơi tay, cho nên sau khi nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ hóa thành địa phược linh ở chung cư, cậu đã dẫn cô đi, mục đích không phải giúp đỡ người khó khăn mà muốn dùng cô làm thí nghiệm.
Đương nhiên cậu cũng sẽ không ăn hôi Lý Phỉ Phỉ, nếu có thể, cậu sẽ giúp cô điều tra chân tướng cái chết năm đó.
Chỉ là cậu không ngờ tình huống của Lý Phỉ Phỉ phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều, thứ hóa thành địa phược linh chỉ là một sợi tàn hồn của Lý Phỉ Phỉ, tám phần tàn hồn đã dung hợp với tử đằng. Mà giấc mơ của quỷ vật lần trước đã khiến Hạ Mạc sinh lòng cảnh giác, dù sao giấc mơ của người chết không giống người sống, có thể có nguy hiểm không lường trước được, cho nên Hạ Mạc đành lấy lùi làm tiến, cấy Mộng Chủng lên thân cây tử đằng.
Trong tay cậu vẫn còn ba viên Mộng Hồn Châu Thẩm Nặc đưa cho, trước khi đi vào giấc mơ, cậu chọn một viên cỡ vừa nuốt xuống, mượn sức mạnh của Mộng Hồn Châu ngưng tụ ba hạt Mộng Chủng cấy vào thân tử đằng. Lý do là để tranh thủ chút thời gian hỏi Thẩm Nặc mấy câu.
Trong giấc mơ của Trương Tư Niên, cậu phá hủy Mộng Chủng để ổn định giấc mơ, mà lần này cậu làm theo cách ngược lại, rót sức mạnh của mình vào Mộng Chủng, lấy chúng chống lại sự cắn nuốt của hư vô, hiệu quả lớn hơn cậu nghĩ nhiều, nhưng sức mạnh tiêu hao quá lớn.
Với tình hình trước mắt, viên Mộng Hồn Châu cậu đã ăn trước khi đi vào giấc mơ có thể chống đỡ hai tiếng. Nếu thêm vào năng lực của bản thân có thể sẽ còn lâu hơn.
Kết quả thí nghiệm thành công ngoài mong đợi, Hạ Mạc giải thích sơ qua với Thẩm Nặc, nói: “Tạm thời đừng hỏi nhiều nữa, nếu anh thấy mấy thứ này ngon thì ăn hết đi, ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Nặc nghe xong, đôi mắt sáng rực lên, hắn nhìn Hạ Mạc, nghiêm túc hỏi: “Mạc, đây có tính là hẹn hò không?”
Hạ Mạc: “… Có.” Nếu nói không tính, cậu sợ vợ mình sẽ khóc mất.