“Được rồi. Anh nói anh không nhớ tôi, vậy những ký ức của anh bị đứt gãy ở khoảng bao nhiêu tuổi?”
Thỏ ta thở hắt ra, thành thật trả lời: “Ký ức của tôi bị nát vụn.
“Nếu ký ức là một chuỗi xích dài, thì những mắt xích trong đầu tôi đã bị kéo cắt đứt. Dù rõ ràng tôi cảm nhận được nó, chỗ này chỗ kia đúng ra phải liền với nhau, nhưng khi nhặt nhạnh chúng, tôi lại không biết cái nào là trước cái nào là sau.”
Ân Hiển dừng một lúc rồi nhìn vào mắt cô, nói: “Thi thoảng, tôi sẽ nhặt được một mảnh xích từ bên ngoài mà tôi không biết phải bỏ vào đâu.”
Tim Vương Kết Hương đột nhiên đập nhanh hơn: “Ví dụ như?”
“Ú Nu, cô muốn nuôi thỏ.”
Anh ta mang khuôn mặt thỏ đáng yêu khủng khiếp, nhưng ngữ điệu lúc gọi cô lại là vẻ giễu cợt chỉ thuộc về Ân Hiển.
Một ý nghĩ kì dị thoáng lướt qua đầu Vương Kết Hương: Ân Hiển đã nhốt một phần của anh ta trong cơ thể con thỏ này.
Anh ta cố ý muốn thấy cô làm hỏng chuyện, thấy cô mò mẫm, thấy cô lúng túng. Cô đã nói những lời vô cùng khó nghe với anh ta, đã thất vọng cùng cực vì anh ta, nhưng vẫn không thể cưỡng lại chú thỏ mà cô thích nhất. Biết đâu Ân Hiển đang trốn đâu đấy cười trộm cô không chừng.
Điều này cũng rất phù hợp với tính tình ác ôn trước giờ của anh ta.
“502×323 bằng bao nhiêu?”
Vương Kết Hương mặc kệ những lời anh ta vừa nói, đọc một chuỗi số chẳng liên quan gì đến nhau.
“Tôi không biết, nhưng anh biết. Anh từng có thể tính những phép tính này siêu nhanh, phép nhân hàng trăm dễ như trở bàn tay với anh. Tôi còn đang tìm máy tính, anh đã đọc ra kết quả rồi.”
Loại trừ được khả năng cô bị anh ta xỏ lá, Vương Kết Hương càng cảm thấy bất an hơn.
“Vậy là không chỉ ký ức không đầy đủ, mà anh còn bị thoái hóa cả những phần khác.”
So với gương mặt đượm nỗi u sầu của cô, bản thân thỏ ta lại thản nhiên hơn nhiều.
“Chắc là nghỉ ngơi không đủ, một thời gian nữa là không sao thôi.”
Câu này……
Cảm giác quen thuộc đáng ghét này……
Mỗi lần đau ốm, Ân Hiển rất hay nói câu này với cô —— “Không sao, chỉ là nghỉ ngơi không đủ thôi”.
Càng ốm nặng, anh càng ra sức che giấu. Bắt anh đi bác sĩ còn khó hơn lên trời.
Một lần nọ, Ân Hiển bị cảm lạnh, Vương Kết Hương định đun canh gừng cho anh uống. Anh không cho cô đun, bảo uống dở lắm, không cần uống đâu.
Hôm sau đi làm, cô thấy mặt anh đỏ hồng, anh lấy cớ tối qua không ngủ được.
Vương Kết Hương chặn cửa đòi đo nhiệt độ cơ thể của anh, đo ra 39 độ. Cô bảo anh xin sếp nghỉ làm, đi gặp bác sĩ để truyền nước, anh không chịu, lấy lí do sắp muộn giờ làm. Cô bật khóc vì tức anh quá, anh mới thỏa hiệp mua một chai thuốc hạ sốt, nó sẽ uống khi tới cơ quan.
Kết quả thì sao, anh ngất xỉu vì sốt, mấy đồng nghiệp phải khiêng anh lên phòng khám.
Vương Kết Hương chưa từng thấy ai có tật cố đấm ăn xôi nặng như Ân Hiển.
Cô nói những lời chua chát với anh: “Anh giỏi lắm, anh chịu được, thì anh đừng đi bác sĩ nữa, đừng bao giờ đi khám nữa. Cứ để đấy rồi ốm nặng ra, gặp bài học nhớ đời anh mới chừa được.”
“Anh không sao,” Anh vẫn còn cãi chày cãi cối, thái độ rất không để bụng: “Sức khỏe của anh thế nào tự anh hiểu rõ, em đừng có suốt ngày làm quá lên như thế.”
Sự thật chứng minh, Vương Kết Hương không làm quá lên.
Về sau Ân Hiển bị đưa lên bệnh viện mấy lần, đều tại anh không chạy chữa kịp thời, để bệnh mãi thành ra bệnh nặng.
Lời nói trong cơn tức của cô đã ứng nghiệm, nhưng gặp bài học nhớ đời rồi, anh vẫn chẳng chừa……
“Thiếu hụt ký ức, suy giảm chức năng,” Vương Kết Hương xoa cái đầu đau điếng, nói với chú thỏ: “Hay là anh mắc bệnh gì rồi? Đây là triệu chứng bệnh thì sao?”
Ân Hiển lại bổn cũ soạn lại: “Tôi không sao.”
“Ngừng!”
Cô quyết định tạm thời để chuyện này qua một bên.
“Để tôi hỏi tiếp đã.”
Anh đồng ý.
“Anh có nhớ gì về đảo Thỏ Con không?”
Ban nãy cô bảo anh bị bệnh, nên Ân Hiển vội vàng muốn chứng minh bản thân bình thường.
“Nhớ hết.” Anh đáp.
“Thuật lại toàn bộ những điều anh nhớ được về đảo Thỏ Con đi, nói cụ thể ra.”
Ân Hiển làm theo, bắt đầu hồi tưởng.
“Ấn tượng ban đầu của tôi với nó là, tôi bị nhốt ở đây, trên đảo không có sinh vật nào khác. Một hôm cô cưỡi hạc giấy xuất hiện, mặt trời ló rạng, cô biến mất tại chỗ. Tôi chờ cô mấy hôm, ngày nào cũng ép nước cà rốt, rốt cuộc cô cũng tới. Chuyện sau đấy thì……”
Cô gật đầu, ý bảo anh tiếp tục.
“Cô đi vào căn nhà đầu tiên, tôi chờ cô trong căn nhà tăm tối; cô qua cửa, về nhà ngủ. Cô lại lên đảo, chúng ta lại đến căn nhà thứ hai và thứ ba. Trong căn nhà thứ ba, cô tốn rất nhiều thời gian, tôi mất đi ý thức. Khi tỉnh lại thì chính là bây giờ, cô bảo tôi chết rồi, cơ thể là thỏ mới.”
Vương Kết Hương trầm ngâm một lát.
“Đầu tiên, có hai vấn đề, đảo Thỏ Con có bình minh à? Cà rốt từ đâu ra?”
Trước kia, cô uống nước ép cà rốt, tưởng cà rốt mọc trên đảo Thỏ Con, thỏ ta hổn hà hổn hển nhổ cà rốt ép nước cho mình. Lúc anh ta ngất xỉu, cô cũng định nhổ cà rốt.
Có điều, dù Vương Kết Hương tìm thế nào cũng không tìm được.
Nơi này! Hòn đảo này! Đừng nói cà rốt, nó chẳng có bất cứ thứ gì có thể ăn được.
Câu hỏi đầu tiên của cô làm chú thỏ bối rối.
“Không có bình minh. Khi tôi ở đây, trời luôn tối đen.”
Thỏ ta cố hết sức hồi tưởng lại, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang: “Lần đó, sau bình minh thì sao nhỉ? Tôi không biết.”
Vương Kết Hương đã nhờn với câu “Không biết” của thỏ ta.
“Cà rốt thì sao?”
Thỏ ta nhảy xuống khỏi chiếc giường tí hin: “Tôi cho cô xem một thứ.”
Ân Hiển đi đến phòng bếp nhỏ chuyên dụng trong ổ thỏ – nhà của Ú Nu, ở đấy có một chiếc máy ép đa năng mini.
Thỏ ta ấn một chân lên máy ép, chân kia giơ lên giữa không trung.
Cái miệng như ba cánh hoa của chú thỏ lúc đóng lúc mở, thỏ ta nói rành rọt với máy ép: “Tôi muốn cà rốt.”
(Bên Tàu gọi miệng hamster, miệng thỏ là miệng ba cánh hoa, vì nó tõe ra như vầy)
Chỉ trong tích tắc, phép màu xuất hiện.
Một củ cà rốt mini hóa ra từ thinh không, nằm trên chân trước của thỏ ta.
“……” Vương Kết Hương ngạc nhiên sắp rớt hàm tới nơi: “Chỉ có một củ thôi à?”
“Cà rốt cà rốt cà rốt cà rốt.”
Ân Hiển vừa dứt lời, bốn củ cà rốt hiện ra trên móng thỏ. Anh ta đành phải ôm bằng cả hai chân mới không làm chúng rơi ra sàn.
Vương Kết Hương kinh ngạc vỗ tay.
“Tôi sẵn sàng trả tiền để xem màn biểu diễn này.”
Cô chỉ đơn thuần thấy tò mò: “Nói thứ khác có được không?”
Ân Hiển nhướng mày: “Cô muốn cái gì?”
Nói với thỏ ta thì Vương Kết Hương lại hơi ngượng.
Cô vươn ngón trỏ, bấm vào chiếc máy ép mini của anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nhẫn kim cương.”
Bầu không khí đóng băng nửa phút.
“Sao lại không ra nhỉ?” Vương Kết Hương không bỏ cuộc: “Nhẫn kim cương nhẫn kim cương nhẫn kim cương.”
Lòng bàn tay rỗng tuếch, cô ho nhẹ một tiếng, thu ngón trỏ về.
Ân Hiển buông đống cà rốt đang ôm ra, lại ấn bàn chân thỏ lên máy ép.
Thỏ ta thì thầm từng câu từng chữ với máy ép: “Cô ấy muốn nhẫn kim cương.”
Vương Kết Hương nhìn xuống.
Một chiếc nhẫn kim cương cara siêu to sáng lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Ngoài viên kim cương lóa mắt, nhẫn còn khảm một đôi tai thỏ nghịch ngợm.
“Đáng yêu quá.”
Cô sốt sắng đeo nó lên.
Kích cỡ của chiếc nhẫn kim cương vừa như in với ngón áp út của cô.
Vương Kết Hương đã bị mua chuộc!
Một lúc lâu sau.
Mười ngón tay đeo toàn nhẫn kim cương, khoác tơ lụa đẹp đẽ sang chảnh trên người, Vương Kết Hương nằm trên ghế đi biển, chiếc bàn trước mặt cô bày đầy sơn hào hải vị. Cô cầm một miếng thịt tôm hùm lên bỏ vào miệng, uốn éo người theo điệu nhạc giật tưng bừng, đã triệt để thay đổi cái nhìn về đảo Thỏ Con.
“Hóa ra còn có cách chơi thế này nữa, nơi này tuyệt thật.”
Ngoài một số yêu cầu đặc thù và thái quá, như là: Để Ân Hiển khôi phục hình người, cho Ân Hiển rời khỏi đảo Thỏ Con, đưa bác sĩ tới đảo, muốn một căn biệt thự xa hoa……, thì không gì mà chiếc máy ép này không làm ra được. Những món đồ đơn giản khác, chỉ cần Ân Hiển mở miệng, là có thể xuất hiện trên đảo.
“Trước kia anh chỉ dùng nó để ép nước thôi à?” Vương Kết Hương không khỏi thấy tiếc rẻ thay cho chiếc máy ép.
“Đúng vậy,” Vẻ mặt thỏ Ân Hiển rõ thờ ơ: “Ép nước cà rốt.”
“Sao anh lại khờ thế nhỉ? Dù chỉ ép nước, thì ép nước khác cũng được mà, nước dưa hấu, nước lê, nước cà chua nè.”
Cô đúng là hận sắt không thành thép.
“Tôi cảm thấy anh hiểu lầm về đảo Thỏ Con rồi. Trước giờ anh chỉ cho rằng nó vây hãm anh, thật ra, anh có thể là Chúa sáng thế của nơi này.”
Vương Kết Hương bế chú thỏ lên đùi mình, cô mở mang góc nhìn mới về hòn đảo này cho thỏ ta.
“Tất cả những ngôi nhà trên hòn đảo này đều chứa đầy quá khứ của anh.
“Mỗi một cành cây ngọn cỏ, tất cả trăng, gió, ánh đèn, đều bị ảnh hưởng bởi anh, tồn tại vì anh.
“Anh chết đi trên đảo, sẽ sống lại trên đảo.”
Bị nhốt lại trên đảo, không thể thoát khỏi tất cả những thứ này, nỗi dày vò đau khổ bấy lâu khiến Ân Hiển hoàn toàn không thể chấp nhận lời cô nói.
“Chúa sáng thế? Ai mà thèm sáng tạo ra một cái lồng giam, để mình chịu khổ cơ chứ?”
Đôi mắt thỏ đen láy nhìn cô chăm chú, thỏ ta hỏi: “Hòn đảo này không chỉ có mình tôi, còn có cô nữa. Nếu tôi là Chúa sáng thế, vậy người có thể tự do quay lại như cô là gì?
“Hỏi cô đấy.”
Vương Kết Hương ngừng dao nĩa, lặng đi.
“Tôi là gì ư?”
Anh chưa bao giờ thấy biểu cảm này của cô. Hầu như lúc nào Vương Kết Hương cũng rất sôi nổi, không buông tha người khác câu nào, giống như một con tôm bật tanh tách. Lúc này, hàng mi dài của cô phủ lên đôi mắt, đầu mày lộ ra cảm xúc yếu ớt —— là ưu sầu, hoặc phải nói là, ấm ức.
“Câu “Đến đảo của anh” trên con hạc giấy, viết nghiêng ngả xiêu vẹo, lần đầu tôi chưa nhận ra, nhưng nhìn nhiều lần thì tôi nhận ra rồi, đó là chữ của anh. Nhà của Ú Nu trên đảo Thỏ Con, anh toàn gọi tôi là Ú Nu; anh biến thành thỏ, tôi thì lại rất thích thỏ. Còn nữa, câu “Anh mua thỏ rồi” mà anh nói với tôi lúc trước, ý anh là sao? Tại sao anh lại ép nước cà rốt cho tôi uống? Có phải anh đã nhớ ra, có một khoảng thời gian tôi bị bệnh quáng gà tạm thời không?”
Cô cắn chặt môi, giọng vụn vỡ.
“Anh không thể bắt nạt em mãi thế được, Ân Hiển. Anh không nhớ em, thì đừng nhớ gì cả, quên triệt để hết đi. Anh bảo em là đồ óc heo, bảo em là loại người lo chuyện bao đồng, anh không hài lòng về em, em xin nhận hết. Chuyện chia tay, tự em đề nghị, em thật sự không định dây dưa với anh nữa.”
Vương Kết Hương co chân, co quắp sờ đầu gối mình.
“Ân Hiển, chính anh đã đưa em tới nơi này, anh thật sự đáng ghét chết đi được.”