Trưởng thôn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phủi sạch vết bẩn dính trên quần áo rồi vội vàng tiến về phía trước.
Đây là lần đầu tiên có người ngoài vào thôn.
Mọi người căng thẳng vây quanh như gặp địch.
Một người đàn ông cao ráo, anh tuấn chậm rãi bước xuống xe.
Đối mặt với mùi hương khó chịu chỗ này, anh ta chỉ hơi nhíu mày, không hề tỏ ra khó chịu.
Tôi sụt sịt.
Đây là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.
Thậm chí còn đẹp hơn cả bố tôi.
Trưởng thôn thay đổi thái độ trong nháy mắt, đi theo sau nịnh nọt tâng bốc. Dáng vẻ ông ta lúc này không khác gì con chó pug, sợ vô tình làm mất lòng chủ nhân.
Người đàn ông vẫn lịch sự nhã nhặn, thỉnh thoảng mỉm cười coi như đáp lại.
Sau đó mở cốp xe, bên trong chứa đầy gạo, mì và rau dưa, cùng một đống thức ăn.
Anh ta lấy ra từng món một đưa cho dân làng, nhưng không ai dám nhận.
Dì Mã sống ở nhà bên cạnh nhìn bộ dạng lấy lòng của trưởng thôn, rất không vừa mắt, không vui nói:
"Trưởng thôn, ông đừng phá vỡ luật lệ."
"Câm miệng cho tôi."
"Có muốn chồng cô được về nhà không hả."
Trưởng thôn vừa cười vừa tiếp nhận một bao gạo, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Doanh nhân Cố Thời Minh muốn lắp đặt một trạm phát điện dùng sức gió ở trong thôn của chúng ta."
"Biết trạm phát điện là gì không, là chi tiêu rất rất nhiều tiền!"
Cố Thời Minh mỉm cười, cầm lấy một túi thức ăn khác.
"Hôm nay đến hơi vội, không ngờ nơi này xa xôi như vậy, lần sau tôi sẽ mang nhiều đồ hơn."
Dân làng lưỡng lự, nhất thời không biết làm sao.
Suy cho cùng, mấy năm nay dù có bao nhiêu đứa trẻ mất tích, trưởng thôn cũng không cho báo cảnh sát.
Đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, liệu bí mật trong thôn có bị phát hiện không?
"Mau nhận lấy đi, sao dám để ông chủ Cố nâng tay lâu như vậy!"
Thôn trưởng quát một tiếng, mọi người ban đầu còn sợ hãi rụt rè cũng bắt đầu tới tấp nhận đồ.
Cố Thời Minh xuất hiện, thành công chuyển hướng sự chú ý của dân làng, họ ngầm ăn ý giữ im lặng về gia đình thím điên.
Chỉ chăm chú giành lấy thức ăn.
Tôi cũng muốn đi lấy một ít nhưng bị thím điên ôm chặt, cả người không nhúc nhích nổi.
Vừa sốt ruột lại không dám kêu.
Tôi sợ họ sẽ quay lại gây rắc rối cho thím.
Trong lúc buồn bực, ánh mắt của tôi và Cố Thời Minh chạm nhau.
Tôi chớp mắt điên cuồng, hi vọng anh ta có thể hiểu được ám hiệu.
Chừa lại cho tôi một ít, một ít cũng được.
Trong lúc đang chớp mắt ra hiệu, thím điên đột nhiên cúi đầu, toàn thân cứng đờ.
Tôi quay lại nhìn thím:"Người không sao chứ?"
"Đừng để hắn lại đây." Thím điên càng cúi thấp hơn.
"Tại sao ạ?"
Vừa dứt lời, một đôi giày sạch sẽ bóng loáng đã đứng trước mặt chúng tôi.
"Anh bạn nhỏ này, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Giọng nói dịu dàng dễ nghe nhưng lại dọa thím điên run bần bật.
Tôi liếc nhìn thím, lại quan sát người đàn ông trước mặt, đáp: "Sắp tám tuổi ạ."
"Tám tuổi à, đây là độ tuổi đẹp, cái này cho hai người."
Anh ta đưa tới một túi rau dưa, hướng ánh mắt về phía thím điên.
"Không biết thím của cháu có thích bánh kem sầu riêng không? Lần tới mang đến cho cháu."
"Bánh kem là gì?" Tôi thắc mắc.
"Lần sau cháu sẽ biết." Người đàn ông sờ đầu tôi.
Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp và mềm mại, thậm chí còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Tôi vui vẻ gật đầu.
Anh ta là người đầu tiên ngoài thím điên, không ghét bỏ tôi.
Cho nên tôi cũng muốn đối xử tốt với người này.
Vừa định vươn tay nhận lấy túi thức ăn.
Những đồ trong đó cũng đủ để hai chúng tôi ăn tận mấy ngày.
Ai ngờ, thím điên vẫn luôn co ro cuộn tròn ở một bên bỗng nhiên duỗi tay gạt mở bàn tay tôi ra, thím ấy loạng choạng đứng dậy từ mặt đất, nói với tôi:
"Chúng ta không cần những thứ này."
Nói xong còn lôi kéo tôi vào trong nhà.
Tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn Cố Thời Minh.
Anh ta đứng đó, vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu lễ độ, đối mặt với những lời không có lấy nửa phần tôn trọng của thím điên, người đàn ông chỉ mỉm cười, không hề tức giận.
06.
Cố Thời Minh cũng không ở lại lâu, trở về thành phố ngay trong đêm.
Vì sợ trưởng thôn lại dẫn người đến gây rắc rối, tối đó tôi quyết định ở lại đây.
Nửa đêm, sân vườn yên tĩnh.
Mọi người còn đang bận rộn đi nhận chỗ tốt trên mấy đỉnh đồi, chẳng ai để ý đến nơi này.
Dù sao đứa trẻ mất tích cũng không phải con họ, trong thôn lại sắp kiếm được tiền, nào có ai chịu nổi cám dỗ của tiền bạc chứ.
Tôi nằm trên giường đất, lăn qua lộn lại bao lần vẫn không ngủ được.
Thắc mắc tại sao trưởng thôn lại có thái độ như vậy?
Chẳng lẽ bên trong giếng thật sự đang giấu cháu trai của ông ta?
Ý nghĩ này nhanh chóng bị tôi bác bỏ.
Trưởng thôn sốt ruột tìm kiếm như vậy, nếu đó là sự thật, khẳng định sẽ liều mạng xé nát thím điên thành tám khúc.
Dưới giếng rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì không thể để người khác biết?
Trưởng thôn vì sao sợ thím điên, giếng này có nhược điểm của ông ta?
Tôi xoay người nhìn về phía thím ấy, trong phòng tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt.
Nghe được cả tiếng hít thở đều đặn, thím ngủ rất sâu.
Tôi nhẹ nhàng bò dậy từ trên giường, rón rén đi về phía cái giếng.
Thành giếng được xây bằng đá, đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã quen trèo tường leo núi như tôi, dễ như trở bàn tay.
Tôi dễ dàng bò xuống được nửa giếng, nhưng sau đó bị kẹt ở giữa, chỗ này khó mà xuống được sâu hơn.
Trèo xuống chút nữa, thành giếng từ đá chuyển sang đất, mềm ẩm và trơn trượt.
Tôi đoán phần còn lại là do chính thím điên tự đào.
Dù sao cũng vượt quá độ sâu bình thường so với những cái giếng khác trong thôn.
Tôi lôi ra một cây nến dài bằng ngón tay cái, cố sức thắp nó lên.
Ánh sáng yếu ớt gần như không thấy rõ dưới đáy.
Đây là một cái giếng khô.
Bên dưới chất đầy lá bắp cải muối, ngải cứu, có lẽ đã lâu rồi không được dọn dẹp.
Lá cây hư thối bốc mùi tanh tưởi.
Cảm giác thật bất lực.
Chỉ có một đống lá cây, không biết trưởng thôn sợ cái gì.
Tôi thở dài.
Trái lo phải nghĩ cả đêm, cuối cùng chẳng thu được kết quả.
Nếu bị thím điên phát hiện, ngược lại còn bị mắng.
Tôi ngậm ngọn nến trong miệng, tay bám vào vết nứt trên khe đá, chuẩn bị leo lên theo đường cũ.
Bên trên bất ngờ rơi xuống vài hạt cát, lọt cả vào mắt tôi.
Tôi vừa mắng vừa dụi, miệng mấp máy, ngọn nến mang theo cũng rớt luôn xuống dưới.
Nguồn sáng yếu ớt chiếu rọi, dưới đáy giếng có một tấm gỗ đen phủ đầy lá mục, chỉ chừa ra một góc, trông giống ván quan tài.
Qua một giây, ánh nến chạm vào lá mục, tắt phụt.
Thế giới trở nên tối tăm.
Tôi giống như con thằn lằn bám trụ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Là quan tài sao?
Tại sao thím điên lại chôn dưới giếng?
Những đống lá mục phân hủy hư thối đó là vì muốn che giấu quan tài hay là muốn át mùi x.ác ch.ết?
Bí ẩn ngày càng lớn.
Tôi thuần thục bò ra ngoài, nhanh chóng chạy về nhà.
Sau khi tìm được một sợi dây thừng, tôi mò mẫm chạy về phía đầu thôn.
Dọc theo đường đi yên tĩnh, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu.
Nhà thím điên ở nơi hẻo lánh, chạy tới chạy lui, cả người tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Khi chỉ còn cách 500 mét, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của thím.
Giọng đã khàn đi, thím còn đang khóc lóc bất lực.
Tôi tăng tốc, chạy nhanh về phía đó.
Nhớ đến bản thân năm 4 tuổi, bà nội dẫn tôi đi hái rau dại, sau đó lạc đường, mãi tận nửa đêm mới xuống được chân núi.
Khi ấy đi qua nhà thím điên, người cũng hét lên thế này.
Dân làng đứng hóng ở cửa thôn.
Nhưng mọi người giống như kẻ điếc, vừa cắn hạt dưa vừa nói cười.
Không ai quan tâm vì sao đã nửa đêm mà thím điên lại la hét như vậy.
Tôi lúc đó còn nhỏ, nghe tiếng kêu thảm thiết, thắc mắc hỏi bà nội:
"Thím ấy bị người ta đánh ạ? Vì sao lại khóc?"
Bà nội không trả lời, bịt kín lỗ tai tôi, muốn kéo tôi vào sân xem thử. Nhưng lại bị mấy người chặn lại ở cổng.
Dì Tào khuyên nhủ: "Thím Triệu à, tôi khuyên thím bớt lo chuyện bao đồng đi. Thím còn muốn con trai mình trở về không?"
Dì Nghê tiếp lời: "Tốt nhất là nên về nhà đi."
Bà nội nắm chặt tay tôi, quay người kéo tôi về.
Nhóm người thấy vậy, cực kỳ hài lòng, bật cười sảng khoái.
Tiếng cười chế nhạo cùng âm thanh la hét gào thét của thím điên cứ văng vẳng bên tai, để lại một bóng ma lớn trong tuổi thơ của tôi.
Sau ngày hôm đó, thím điên bị bệnh, nằm trên giường suốt một tháng.
Mỗi ngày ngoại trừ khóc cũng chỉ có khóc.
Bà nội cầm nốt ba quả trứng gà còn lại trong nhà mang đến, để thím bồi bổ cơ thể.
Tôi cũng an ủi:
"Thím phải chú ý, ăn trứng gà bồi bổ, đợi khỏe rồi, em gái trong bụng cũng sẽ về thôi."
Có lẽ là bị những lời của tôi k1ch thích.
Vì vậy, mấy năm nay vẫn luôn nỗ lực bắt lợn rừng.
Cũng trong thời gian đó, thím trở nên điên điên khùng khùng, không còn quan tâm đ ến vẻ ngoài sạch sẽ, xinh đẹp nữa.
Cả người suốt ngày bẩn thỉu, gặp ai cũng mắng.
Tôi lao nhanh vào nhà thím điên.
Khi còn nhỏ, tôi và bà nội không thể bảo vệ thím ấy.
Nhưng bây giờ tôi đã tám tuổi rồi.
Là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Lần này, tôi nhất định phải bảo vệ thím.
"Con đi.ếm ch.ết tiệt, dám lừa ông đây đúng không, chờ lát nữa ông mày sẽ dọn sạch cả mày và đống đồ trong giếng."
Kèm theo tiếng mắng chửi của người đàn ông, tôi vung chân đá văng cửa nhà.
07.
Đập vào mắt là hình ảnh thím ấy đang vùng vẫy, nước mắt giàn giụa.
Bên cạnh còn có vẻ mặt hung dữ, cậy thế hi.ếp người của trưởng thôn.