Đoạn Văn Chu nháy mắt với Tiêu Tễ, ý tứ không cần nói cũng biết.
Vị bác sĩ đẹp trai lạnh lùng dừng lại, cuối cùng không thể chịu nổi lời cầu xin của cậu. Hắn hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng chạm vào mặt Đoạn Văn Chu.
So với nụ hôn giữa người yêu nhau, nó giống như an ủi một đứa trẻ đang hoảng loạn hơn.
"Ngoan, đừng sợ."
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, mang lại cho người ta cảm giác an tâm và tin tưởng. Cảm giác mát lạnh và mềm mại lướt qua má cùng với hơi thở, giống như một đám mây bồng bềnh.
Mẹ kiếp!
Ai có thể chịu được điều này chứ!
Đoạn Văn Chu không nhịn được, ai có ngờ hắn lại hôn mình. Cả gương mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, đầu óc cứ quay cuồng mãi.
May mắn thay, lúc này ánh sáng mờ ảo, khán giả không thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, điều này giúp cậu không bị cảnh cáo OOC.
Đoạn Văn Chu trong lòng mềm mại, thanh âm cũng dịu đi, cậu vòng tay thật chặt quanh eo Tiêu Tễ, nắm tay Tiêu Tễ không cho hắn đi.
"Vợ ơi, em thật tốt bụng ~
Anh biết vợ anh yêu anh nhất mà!”
Tiêu Tễ:………Quên đi.
Chỉ cần có thể thành công rời khỏi mật thất, những thứ khác đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt tầm thường, không cần để ý.
[À! Nhìn này, bọn họ hôn nhau nè!]
[Bọn họ thật sự rất xứng đôi ♡(> ਊ <)♡!]
[Khoá cửa.]
[Người vợ này lạnh lùng với mọi người nhưng lại dịu dàng với chồng mình như vậy, ai da ngại quá đi mất.]
【Tôi mê họ quá đi chị em ơi.】
Với những làn đạn này, tỷ lệ OOC nhân vật của Tiêu Tễ cũng giảm xuống còn 2%.
Có vẻ như mặc dù hầu hết khán giả đều chấp nhận khung cảnh này nhưng một số khán giả vẫn không hài lòng với màn diễn xuất trước đó của hắn.
“Rầm ——”
Một mảnh pha lê trong suốt bất ngờ rơi xuống đất và vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Vưu Lâm đang đứng gần đó giật mình, may mắn thay, viên pha lê không đập thẳng vào đầu hắn mà rơi xuống bên cạnh.
"Vợ, cẩn thận!"
Đoạn Văn Chu hét lên, ra vẻ ôm Tiêu Tễ vào lòng rồi chiếu đèn pin lên trần nhà.
Chiếc đèn chùm pha lê đẹp đẽ và tinh xảo vốn đã cũ kỹ từ lâu, đồ trang trí bằng pha lê trên đó chỉ còn lại một nửa, nhưng điều kỳ lạ nhất là lúc này rõ ràng không có gió mà chiếc đèn chùm lại đung đưa từ bên này sang bên kia như thể bị gió thổi bay tạo nên âm thanh chói tai.
[Bầu không khí của một bộ phim kinh dị đột nhiên xuất hiện!]
[ Tôi không dám nhìn, sợ quá đi mất.]
[Tôi chỉ muốn xem họ yêu nhau chứ không muốn xem phim kinh dị đâu mà.]
Thân thể của người nam cũng có chút run rẩy, nhưng hắn mau chóng khống chế lại được.
"Phòng khách trông như thế này đây. Bây giờ chúng ta vào bếp xem thử nhé!"
Khi họ di chuyển, các camera nhô ra từ tường và sàn nhà liên tục bám theo họ, giống như một cảnh quay phim thực sự.
Căn bếp trong biệt thự rất rộng, được trang trí sang trọng, đồ ăn thối, đĩa ăn và xác chuột chết được vứt bừa bãi trên chiếc bàn dài. Mặt đất phủ đầy rác thải và đá vụn.
Một dòng chữ lớn màu đỏ như máu được viết trên tường bếp.
[Tất cả đàn ông chó đều đáng chết!]
Dưới dòng chữ máu, có một thứ gì đó tối tăm như xác chết đang thối rữa.
Đoạn Văn Chu nắm lấy tay Tiêu Tễ, nhìn thoáng qua bên trong rồi lại bắt đầu diễn.
"Em yêu, nó mắng anh kìa!"
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói: “Nó không mắng anh, anh không phải đàn ông chó.”
Đoạn Văn Châu: QwQ?
Sau nhà bếp, họ đi thăm năm phòng khách còn lại ở tầng một, còn có một phòng hoa được che bằng kính trong suốt, tất cả đều đầy bụi bặm, hình như đã lâu không có người ở, rác thải khắp nơi trên mặt đất.
Họ cũng tìm thấy một tầng hầm, nhưng cánh cửa dường như bị khóa và không có cách nào để mở được. Ngoài ra, cầu thang dẫn lên tầng hai cũng bị hỏng, trừ khi tìm được thang, nếu không thì hoàn toàn không có cách nào để lên tầng hai.
[Tầng hầm và tầng hai có lẽ là bản đồ ẩn, có vẻ như chúng chưa thể mở được.]
[Không được rồi, CP này ngọt ngào quá đi mất, nắm tay cứng ngắc luôn kìa.]
Người nam hắng giọng.
"Hiện tại chúng ta đã bước đầu điều tra căn biệt thự này, cũng không phát hiện có gì kỳ quái! Tôi cho rằng nhà ma gì đó chỉ là gạt người!"
[Chà chà, diễn không tồi.]
[Anh ta trông hơi xấu xí, còn thiếu một con mắt nữa chứ.]
Khuôn mặt người nam giật giật, khó khăn lắm mới khống chế được biểu tình.
Sau khi điều tra xong, họ trở lại đại sảnh, giọng người kể chuyện lại vang lên.
“Sau khi thăm dò sơ bộ, bốn người không tìm thấy gì nên quyết định thực hiện kế hoạch đã định từ lâu là nghỉ qua đêm tại đây! Đầu tiên họ chọn một phòng ngủ ở tầng một và đặt túi ngủ xuống. Đôi vợ chồng một phòng, hướng dẫn viên và tay già đời một phòng.
Sau đó bọn họ hưng phấn chưa muốn nghỉ ngơi ngay mà đến phòng khách ở tầng một và quyết định cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ. Đầu tiên, mỗi người sẽ kể một câu chuyện ma. "
[Ha ha ha kể chuyện ma trong nhà ma thực sự đủ chết người đó.]
[Không hổ danh là nhân vật chính phim kinh dị, rất dũng cảm.]
[Tôi lại thích cái tình tiết kiểu này, tới đi tới đi.]
[Chừng nào có người chết nhỉ?]
“Chúng ta vào phòng ngủ dọn giường trước đi.”
Đoạn Văn Chu chủ động nắm tay Tiêu Tễ đi vào phòng ngủ, sắp xếp túi ngủ trong hành lý rồi đặt lên trên. Bởi vì yêu cầu trong lời tường thuật nên họ phải ở cùng một phòng, người nam và Vưu Lâm một phòng.
Lúc bọn họ đang đặt túi ngủ, Tiêu Tễ liền lặng lẽ ghé sát vào tai Đoạn Văn Chu, giống như đang cùng cậu nói chuyện thân mật. Đoạn Văn Chu cũng cười nói vào tai hắn.
Máy quay tiến lại gần hơn, gần như muốn dán sát về phía họ.
[Họ đang bí mật nói gì thế?]
[Tôi cũng muốn nghe.]
Tiêu Tễ thì thầm vào tai Đoạn Văn Chu: “Cẩn thận khán giả.”
Đoạn Văn Chu đáp lại hắn: "Biết rồi vợ iu~"
Sau đó họ tới phòng khách, bốn người ngồi thành vòng tròn. Đoạn Văn Chu tắt đèn pin, từ trong túi lấy ra một cây nến rồi thắp sáng.
“Nó làm cho việc kể chuyện ma trở nên thú vị hơn đó!” Cậu cười lớn.
Người nam: Anh chàng này sẽ không thực sự nghĩ đến đây chỉ để diễn xuất đấy chứ.
Vưu Lâm: Có đồng đội vậy tôi sợ hết biết.
Dưới ánh nến, sắc mặt của mọi người đều có chút quái dị, không rõ ràng, trong bóng tối dường như có quái vật vô hình đang ẩn nấp, lắc lư mờ ám.
Tiếp theo là phần kể chuyện ma.
Đoạn Văn Chu châm ngọn nến.
“Vậy để tôi kể nghe trước nhé. Tên truyện ma của tôi là [Thú cưng].
Ngày xửa ngày xưa có một chàng trai trẻ sống một mình trong một căn hộ chung cư. Anh chưa bao giờ chủ động nuôi thú cưng nào, nhưng góc căn hộ của anh bị thủng một lỗ nhỏ, bên trong có một con mèo con.
Chàng trai cho mèo con ăn thịt sống hàng ngày, mèo con luôn kêu meo meo và liếm tay anh bằng cái lưỡi thô ráp có gai.
Nhưng bỗng một ngày, chú mèo con ngừng ăn thịt sống mà anh cho ăn, nó trở nên cáu kỉnh, đập nát đĩa thức ăn của chàng trai và gầm gừ giận dữ.
Anh chàng rất buồn nhưng vẫn nhất quyết cho nó ăn hàng ngày. Sau một vài ngày, chú mèo con cuối cùng cũng sẵn sàng ăn lại, nhưng cảm giác thèm ăn của nó ngày càng lớn hơn. Nếu chàng trai không cho nó ăn, nó sẽ kêu lên van xin và dùng đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt liếm tay chàng trai.
Dù bối rối nhưng chàng trai vẫn cảm thấy vui vẻ.
Thú cưng ngoan ngoãn của anh cuối cùng đã trở lại."
Sau khi Đoạn Văn Chu kể xong câu chuyện của mình, Vưu Lâm chớp mắt khó hiểu.
"Câu chuyện này có gì đáng sợ? Tại sao tôi nghe chả hiểu gì cả?"
Tiêu Tễ nói: “Lúc đầu trong lỗ quả thực có một con mèo, nhưng sau này thứ sống trong đó.... có thể không phải là mèo.”
Đoạn Văn Chu mỉm cười nắm lấy tay Tiêu Tễ.
"Vợ anh thật thông minh!"
[Chết tiệt, tôi đã hiểu được câu chuyện này rồi!]
[Thật đáng sợ. Sau đó sẽ có một thứ không phải người sống trong cái lỗ đó! Thứ đó thậm chí còn giả vờ là một con mèo, còn liếm tay. Nó làm tôi sợ chết khiếp.]
[Nghĩ đến cảnh cho ăn đó mà tôi dựng tóc gáy.]
Gió thổi qua, ánh nến chợt lay động, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Vưu Lâm tựa hồ nghe xa xa có tiếng mèo kêu mơ hồ.
Mặc dù hắn đã nhìn thấy xác chết nhiều lần kể từ khi tham gia trò chơi đẫm máu khủng khiếp này, nhưng con ma vô danh này khiến hắn sợ hãi hơn cả cảnh giết người đẫm máu.
Hắn nuốt khan, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
“Vậy để tôi kể một câu chuyện nhé.” Câu chuyện ma mà hắn kể có tên là [Trở lại].
Nói một cách đại khái, một thanh niên đã treo cổ mẹ mình vì ghét bà. Sau đó, anh thường xuyên gặp ác mộng, mỗi ngày đều đau nhức cổ, có lần đang nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhìn vào gương và phát hiện có một sợi dây thừng quấn quanh cổ mình, quấn trên đó mỗi ngày mỗi đêm.
Và sợi dây ngày càng ngắn lại, cuối cùng đã bóp cổ hoàn toàn chàng trai trẻ.
[Truyện ma này đáng sợ quá!]
[Đúng vậy, và đặc biệt là khi nói về việc giết mẹ mình, các chi tiết đều rất hoàn hảo! Cứ như thể anh ta đã tự mình trải qua vậy.]
Người tiếp theo là Tiêu Tễ, hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói.
"Tôi không thể kể chuyện ma hay nói dối. Tôi chỉ có thể kể lại trải nghiệm của bản thân."
[Trải nghiệm cá nhân cũng không tệ, tôi thích nghe chuyện ma có thật, chuyện này đáng sợ nhất.]
[Nữ chính trông thật xinh đẹp từ góc này.]
Đôi mắt nhợt nhạt của Tiêu Tễ nhìn chằm chằm vào ánh nến lung linh, khuôn mặt của hắn đôi khi lộ ra trong ánh nến, đôi khi ẩn trong bóng tối.
"Thật ra, tôi đã chết trước khi đến đây."
[Đù!]
[!! Trời ơi cái gì vậy, cô đừng làm tôi sợ chứ nữ chính!]
[Đây chắc không phải là trùm cuối đâu ha? Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy.]
Ba người còn lại cũng bị hắn làm cho sợ hãi.
Vưu Lâm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, thấp giọng hỏi: "Vậy... anh chết như thế nào?"
"Tự sát."
Tiêu Tễ tiếp tục lạnh lùng nói.
“Tôi nhảy từ tầng 38 của bệnh viện xuống, cơ thể tôi biến thành một vũng bùn không thể ghép lại được.
Máu và thịt nát văng lên cây xanh ven đường, nhuộm đỏ hoa cỏ và đất. Hộp sọ của tôi bị vỡ và cột sống của tôi bị gãy vô số khớp, các bác sĩ pháp y không thể ghép các mảnh cơ thể của tôi lại với nhau. "
Khi hắn nói điều này, giọng hắn dừng lại, một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm của hắn.
Nụ cười đó lóe lên trong ánh nến, vừa đẹp vừa lạnh lùng, giống như một ảo ảnh sắp tan biến, hay như dư ảnh còn sót lại trong giấc mơ.
“Đáng lẽ tôi phải chết, nhưng bằng cách nào đó tôi lại có được một cơ thể khác.
Bây giờ tôi, một u hồn đã chết, ngồi đây và kể cho các người nghe câu chuyện của tôi."
[ Mẹ nó, sợ chết đi được ಥ‿ಥ]
[Cô ta có thực sự là người không? Tôi nghĩ cô ta không phải là ma đâu!]
[Nữ chính này chắc chắn không phải con người!]
Tiêu Tễ đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt, là Đoạn Văn Chu nắm lấy tay hắn áp vào ngực cậu.
Đôi mắt của chàng thanh niên tuấn tú ánh lên vẻ quyết tâm.
"Vợ ơi, em đừng sợ. Cho dù em có là ma, anh vẫn sẽ yêu em và sẽ ở bên em mãi mãi."
Vẻ mặt Tiêu Tễ khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Đoạn Văn Chu.
“Tôi đang lừa cậu đấy, chỉ là chuyện ma thôi, làm sao có thể là sự thật được?
- -Các người thực sự bị tôi dọa rồi đó à?"
Vưu Lâm sợ gần chết, trong lòng điên cuồng phun tào.
Ô ô ô, ôi mẹ ơi, con muốn về nhà, ở đây đáng sợ quá, không những ma đáng sợ mà tất cả đồng đội của con còn đáng sợ hơn ma, hu hu!
Bây giờ ba người đã kể xong câu chuyện của mình, đến lượt người nam.
Người nam hắng giọng, vừa định nói thì giọng của người kể chuyện vang lên.
“Sau khi ba người kể chuyện ma xong, người hướng dẫn viên kể chuyện ma tiếp theo đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhức, đành phải rời khỏi đại sảnh, đi đến nhà vệ sinh gần đó để giải tỏa.”
Sắc mặt người nam lập tức tái nhợt.
Nói chung, đi vệ sinh một mình trong phim kinh dị như thế này là chính là lập flag, chết là cái chắc! Hắn ngồi im tại chỗ, nhất thời không biết có nên đứng dậy đi vệ sinh hay không. Nhưng khán giả xem gần đó đã trở nên mất kiên nhẫn.
[Người hướng dẫn viên này bị sao thế! Anh ta chậm rì, không kể chuyện ma mà cũng chả đi vệ sinh.]
[Lại còn xấu xí, để quỷ giết hắn ta nhanh nhanh đi cho rồi.]
[Muốn lừa tiền bằng cái diễn xuất rách nát này à?]
[Rác rưởi.]
[Cảnh báo! Tỷ lệ OOC nhân vật hướng dẫn viên đã tăng lên 10%!]
[Cảnh báo! Tỷ lệ OOC nhân vật hướng dẫn viên đã tăng lên 15%!]
Bị lời này thúc giục, người nam đành phải đứng dậy, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ba người còn lại, nhưng vì lời tường thuật nói rõ là hắn ta phải đi vệ sinh một mình nên ba người còn lại không dám đứng dậy đi với hắn.
Trong cơn tuyệt vọng, người nam chỉ có thể đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh”, rồi bất đắc dĩ đi về phía phòng vệ sinh bên kia hành lang. Để đảm bảo an toàn, hắn cầm trên tay một chiếc đèn pin, ánh sáng trắng sáng chiếu ra ngoài giúp đáy lòng hắn thêm phần tự tin hơn.
Một số quái vật máy ảnh đi theo hắn, nhưng hầu hết chọn ở lại.
Trong lòng hắn âm thầm thuyết phục chính mình: Bộ phim kinh dị vừa mới bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy bọn họ sẽ không gặp phải quỷ dữ tấn công, nhiều nhất là sẽ bị hù dọa.
Với ý nghĩ này trong đầu, hắn đi đến nhà vệ sinh nằm ở bên hành lang.
Kỳ thật người nam đối với căn biệt thự này cũng không xa lạ gì, bởi vì căn mật thất này chính là mật thất của hắn, cách trang trí của căn biệt thự này cũng rất giống với căn biệt thự hắn mua trước đó, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng căn biệt thự của hắn.
Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra với căn biệt thự này, hắn không khỏi cảm thấy bất an và hoảng sợ hơn.
Lúc mới khám phá biệt thự, bọn họ không có vào nhà vệ sinh, lúc này hắn nhẹ nhàng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, cánh cửa rỉ sét phát ra tiếng cọt kẹt, nghe đặc biệt vang dội trong không khí im lặng.
Hắn nắm chặt đèn pin trong tay và thận trọng nhìn xung quanh.
Mọi thứ đều bình thường, đường ống nước trong phòng tắm cũ kỹ rỉ sét còn bồn rửa thì bẩn và bám đầy bùn đen. Bức phù điêu bằng kim loại tinh xảo nguyên bản đã hình thành một lớp gỉ, các góc trên mặt đất phủ đầy rêu, khi bước lên sẽ cực kỳ trơn trượt, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Tất nhiên, người nam không dám vào phòng, anh ta đến bên bồn tiểu, một tay cầm đèn pin, tay kia cởi khóa quần.
Hắn di chuyển rất nhanh, hắn ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt và nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vào lúc này, giọng kể như âm hồn bất tán lại vang lên.
"Người hướng dẫn viên đi vào phòng vệ sinh và bắt đầu mở nước, anh ta rất thoải mái, thậm chí còn huýt sáo. Lúc này, anh ta không biết rằng sau lưng anh ta xuất hiện một bóng đen đáng sợ, đôi mắt đầy oán hận nhắm vào hướng dẫn viên."
Máu trong người nam lập tức lạnh buốt, hắn vẫn đang đi tiểu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tường đầy vết bẩn trước mặt.
Không có gì đáng sợ hơn việc biết có gì đó đằng sau mình mà không dám nhìn lại. Đặc biệt, hắn đã biết thứ đó rất có thể là một lệ quỷ lấy mạng, nó có thể cướp đi mạng sống của hắn bất cứ lúc nào!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hay quay lại?
Hay giả vờ như mình không biết gì?
Bức tường lát gạch ố màu không thể phản chiếu khung cảnh phía sau hắn, nhưng hắn có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh đang di chuyển chậm rãi trên da mình.
Cuối cùng, có thứ gì đó lạnh và ẩm ướt chạm vào cổ hắn, lạnh lẽo và mịn như tơ lụa.
Tiếng cười lạnh lùng và sắc bén của một người phụ nữ vang lên.
"Ha ha ha ha."
............
Người nam vừa rời đi không lâu, Tiêu Tễ kéo kéo quần áo của Đoạn Văn Chu, liếc nhìn cậu.
"Dạ dày của tôi có chút khó chịu, tôi muốn đi vệ sinh."
Đoạn Văn Chu lập tức hiểu ý của hắn.
"Em yêu, em đi một mình sẽ sợ đấy! Để anh đi cùng em nhé?"
Vưu Lâm thấy ba người bọn họ đều rời đi bỏ lại mình trong đại sảnh vắng tanh, sợ xảy ra chuyện liền tìm cớ chạy theo.
"Tôi... tôi sẽ đi với các người, bằng không các người có chuyện gì thì phải làm sao?"
Lần này lời tường thuật không vang lên, hiển nhiên hành động của họ đều nằm trong giới hạn mà hệ thống cho phép.
Cách hành xử của Đoạn Văn Chu đã nhận được sự tán dương nhất trí từ khán giả, họ cho rằng cậu là một người chồng tốt, quan tâm đến vợ mình, tuy nhiên, Vưu Lâm là "tay già đời" lại một lần nữa bị nghi ngờ, tỷ lệ OOC của anh ta tăng lên 5%.
Ba người đến trước cửa nhà vệ sinh nơi người hướng dẫn viên bước vào và gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
"Hướng dẫn viên, anh có ở trong đó không?" Đoạn Văn Chu ở bên ngoài hỏi.
Bên trong không có người trả lời, chỉ có tiếng thở dốc nhè nhẹ, kèm theo tiếng hít thở và tiếng nước nhỏ giọt.
Khán giả bắt đầu chỉ trích.
[Kỳ lạ thật, họ biết trong nhà vệ sinh này có người mà vẫn vào nhà vệ sinh này, không thể đi nhà vệ sinh khác sao?]
[Cốt truyện này kỳ quá rồi đi, cần phải giảm bớt.]
Khi Tiêu Tễ nghe những lời này, hắn cau mày và bắt đầu sửa lại một cách bình tĩnh.
"Tôi biết còn có nhà vệ sinh khác, nhưng không nhịn được, nhà vệ sinh này là nhà vệ sinh gần nhất rồi."
Khi hắn nói lời này, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa, vừa nói vừa nhìn Đoạn Văn Chu, tựa như đang... làm nũng với cậu.
Đoạn Văn Chu:!!!
Lòng Đoạn Văn Chu gần như mềm nhũn ra, cậu như quên mất trong nhà vệ sinh có người có thể cần họ đến giải cứu, cậu trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Tễ.
"Không sao đâu em yêu, em dễ thương thế này thì em làm gì cũng đúng."
Âm thanh phát ra từ phòng vệ sinh ngày càng to hơn, thậm chí còn có cả tiếng lạch cạch kỳ quái, giống như tiếng xương người bị bóp chặt, đồng thời tấm cửa cũng phát ra tiếng lụp cụp.
Tiêu Tễ giật giật tay nhưng cũng không rút lại.
Tiêu Tễ:.....
Hắn siết chặt lòng bàn tay của Đoạn Văn Chu.
"Tôi muốn đi vệ sinh."
"Ờ ờ! Được rồi!"
Đoàn Văn Châu từ trong mộng tỉnh lại, cùng Vưu Lâm gõ cửa phòng vệ sinh.
Vừa mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là một cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng.
Người nam quỳ xuống trước bồn tiểu trong phòng vệ sinh, vô số sợi tóc đen dày mọc ra từ ống nước bị vỡ, siết chặt cổ anh ta, kéo thi thể anh ta sang một bên bồn tiểu.
Đôi mắt anh ta trợn ngược, các đường gân trên cổ gần như phồng lên và toàn bộ khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì tắc nghẽn. Nhìn thấy đám người Tiêu Tễ đi vào, giống như cuối cùng cũng nhìn thấy vị cứu tinh, hai tay yếu ớt trượt trên mặt đất, cổ vặn vẹo, phát ra âm thanh lạch cạch.
"Cứu...cứu!" Anh ta há hốc miệng.
"Đừng lo!"
Đoạn Văn Chu lập tức lao tới một cách liều lĩnh, kéo một ván cửa bị vỡ ở bên cạnh, đập vào mái tóc đen của con quỷ đó.
Nhưng những sợi tóc đó lại không hề sợ hãi trước đòn tấn công như vậy, ngược lại, chúng càng quấn chặt lấy ván cửa, áp lực mạnh mẽ trong nháy mắt đè nát ván cửa.
Mái tóc quấn chặt người nam, nhìn anh ta như thể sắp chết.
Ánh nến sáng rực và nóng bỏng lóe lên, ngọn lửa đốt cháy mái tóc đen, con quỷ kia phát ra một tiếng thét chói tai, cuối cùng thả con mồi đã đưa tới tận miệng, nhanh chóng thu vào trong ống nước.
Người nam quỳ xuống đất, tuyệt vọng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tiêu Tễ với vẻ biết ơn.
Chính hắn vừa lấy que diêm trong ba lô ra và thắp một ngọn nến khác, rồi dùng ánh lửa để xua tan những sợi tóc kỳ lạ đó.
Đoạn Văn Chu nhìn anh ta, nhướng mày, đưa tay ôm lấy Tiêu Tễ ngăn cản ánh nhìn của hắn ta.
"Mặc quần vào trước khi nói chuyện với vợ tôi."
Vưu Lâm:…………?Đợi đã, bác sĩ Tiêu không phải là đàn ông sao?
Người này không khỏi nhập diễn sâu quá đi.
Không, không, không, không thật sự coi hắn là vợ cậu đó chớ?
Người nam hồi phục được một lúc rồi mới đứng dậy từ mặt đất và cảm ơn Tiêu Tễ bằng giọng khàn khàn.
Bốn người đứng trong nhà vệ sinh chật chội, lại nghe thấy lời tường thuật kỳ lạ vang lên.
"Bởi vì hướng đường viên bị tấn công bất ngờ, các nhân vật chính bắt đầu hoảng sợ. Họ nhận thấy biệt thự có gì đó không ổn và muốn rời đi, nhưng lại phát hiện cửa vào đã bị khóa. Và trong biệt thự đều lắp đặt cửa sổ chống trộm chặt chẽ từ bên ngoài, không thể đi ra ngoài bằng cửa sổ.
Bị dày vò bởi nỗi kinh hoàng và khủng bố, họ không còn hứng thú chơi trò kể chuyện ma nữa, quay trở lại phòng ngủ, định nghỉ ngơi sớm và rời khỏi biệt thự kỳ lạ này vào sáng sớm ngày mai."
Đoạn Văn Chu lợi dụng lúc cậu ở gần Tiêu Tễ, kề tai nói nhỏ với hắn.
"Nhân vật chính trong phim kinh dị chính là như vậy. Bằng không, em nghĩ gặp phải chuyện như vậy có ai to gan ngủ ở chỗ này chứ?"
Tai Tiêu Tễ có chút nhạy cảm, hơi thở từ cậu khiến hắn ngứa ngáy, đưa tay ấn đầu cậu, đẩy đầu cậu ra xa một chút.
“Đừng dựa gần quá.” Hắn cau mày.
"Nóng."
“Ồ, được thôi.” Đoạn Văn Chu ngoan ngoãn tránh xa hắn ra, nhưng vẫn nắm tay hắn không chịu buông ra.
Dù đã biết trước kết quả nhưng họ vẫn kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ như lời kể chuyện, sau khi phát hiện không mở được thì họ tỏ ra ngạc nhiên và hoảng sợ.
Đoạn Văn Chu thể hiện xuất sắc vai người chồng chu đáo, khán giả cũng rất thích cậu, họ hết lời khen ngợi từ câu này đến câu khác, gần như thành lập một nhóm fan ủng hộ cậu.
Ngược lại, có rất nhiều người không hài lòng với Tiêu Tễ.
[Anh trai chúng ta tốt như vậy, sao nữ chính lại có thể ở bên anh trai chúng ta chứ!]
[Ha, ngoài cái gương mặt này ra thì còn được gì nữa đâu!]
[Chỉ là bình hoa thôi, ha ha.]
[Kỹ thuật diễn rác rưởi muốn chết, biểu cảm gần như không tồn tại, tất cả là nhờ có cậu em trai nhỏ bên cạnh.]
[Đừng nói như chứ, tôi thấy cặp đôi này khá ngọt ngào.]
[Tôi không quan tâm, dù sao thì tôi cũng sẽ mắng chết hắn ta nếu hắn đi cùng anh tôi. Tên này không xứng. Đợi tôi xem xong phim sẽ đánh giá thấp hắn!]
[+1 lầu trên]
[Đẹp như vậy, không chừng là quy tắc ngầm với đạo diễn mới leo lên được tới đây đi, nhìn thì như người đẹp lạnh lùng, chắc là bên trong bị chịch nát rồi, không biết con điếm này trước mặt đạo diễn là cái dạng gì.]
[Làm điếm thì chỉ cần dạng chân ra đàng hoàng là được rồi, sau cứ phải một hai muốn lập đền thờ trinh tiết làm chi?]
Đoạn Văn Chu nghe được những lời nói ghê tởm đó, miệng xụ xuống, không thể đáp lại khán giá khiến cậu tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên.
Trên mặt Tiêu Tễ vẫn không có biểu cảm gì, hắn kéo tay Đoạn Văn Chu như muốn an ủi.
Hắn cảm thấy những làn đạn này có gì đó không ổn, làm bác sĩ tâm lý, Tiêu Tễ giỏi không phải diễn xuất mà là ngụy trang, hắn có thể cải trang thành một bác sĩ hiền lành hoàn toàn khác với bản chất để lấy lòng tin của bệnh nhân.
Kỳ thật vừa rồi hắn cũng chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái ngụy trang, nhưng bộ dạng ngụy trang mà hắn thể hiện cho đến nay cũng không tệ chút nào.
Những làn đạn này quá ác ý đối với hắn, hay đúng hơn là đối với nữ chính.
Tiêu Tễ: “Chúng ta đi ngủ nhé? Tôi buồn ngủ quá.”
Đoạn Văn Chu trong giây lát lấy lại sức lực.
"Vợ tốt nhất!"
Phòng của họ chỉ dành cho hai người, giường cũ nát không còn chỗ ngủ nữa, họ chỉ có thể đắp túi ngủ và nằm dưới đất để ngủ.
Mặc dù không biết tại sao họ không được kê túi ngủ nằm trên hành lang mà phải bắt buộc phải ngủ trong phòng nhưng đó là yêu cầu trong lời kể nên họ chỉ có thể làm theo.
Tiêu Tễ nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa lại.
Đoạn Văn Chu ra hiệu cho hắn, hỏi hắn có cần tìm cái gì chặn cửa, ngăn cản không cho thứ gì vào không.
Tiêu Tễ lắc đầu.
Họ không biết nguy hiểm sẽ đến từ đâu, nếu ma từ trong phòng ngủ xuất hiện, thì vật chặn cửa sẽ cản trở việc họ trốn thoát.
Trước khi vào phòng, Tiêu Tễ đặc biệt nhìn đồng hồ trong phòng khách, hai giờ đã trôi qua, vẫn còn bốn giờ nữa mới đến bình minh.
Họ chui vào túi ngủ và nằm xuống thì lời tường thuật bắt đầu vang lên.
"Đêm đã rất sâu, bốn người mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon, nhưng họ không biết rằng kẻ báo thù trong bóng tối đã lặng lẽ đến gần họ. Nghe đi, nó đang tới bịch bịch bịch."
Mịa! Đoạn Văn Chu than phiền trong lòng.
Những lời tường thuật nói báo trước sẽ có tình tiết ma quỷ xuất hiện! Ai mà dám ngủ chứ!
Đoạn Văn Chu vừa mới phàn nàn xong liền nhìn anh Tiêu của cậu ở bên cạnh thì phát hiện Tiêu Tễ đã nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực một cách có trật tự, chuẩn bị ngủ ngon lành.
Màu tóc của Tiêu Tễ không phải là đen tuyền mà là một loại màu xám pha với những màu lạnh, không biết có phải là tự nhiên không, nhưng Tiêu Tễ trông không giống loại người nhuộm tóc. Đoạn Văn Chu nhìn hàng mi dài màu xám khói của hắn nhấp nháy, hắn dùng tay ấn lên mặt cậu, chuẩn xác che đi đôi mắt của cậu.
Tiêu Tễ: "Ngủ ngon."
Đoạn Văn Chu hai mắt chớp chớp, tim đập thình thịch.
"Được rồi vợ iu, anh sẽ ngủ với vợ ngay!"
Vốn tưởng rằng trong hoàn cảnh như vậy khó mà ngủ được, nhưng không ngờ lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ như thế, có lẽ chính hơi thở của người bên cạnh khiến cậu có cảm giác an toàn.
Ký ức trở về quá khứ.
Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên cậu gặp Tiêu Tễ, nhưng anh Tiêu đã quên mất cậu.
Từ nhỏ cậu đã như vậy, khi ở cạnh anh Tiêu, cậu luôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì cậu biết, chỉ cần có anh Tiêu ở bên cạnh, sẽ không ai có thể tổn thương cậu.
Đây là một loại cảm giác tin tưởng không thể giải thích được, xuất phát từ một loại trực giác không thể giải thích được khi còn nhỏ, mặc dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng nó vẫn chưa bao giờ suy yếu.
Và bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ yên bình bên cạnh hắn lần nữa.
Đoạn Văn Chu nhắm mắt lại, lặng lẽ vươn tay nắm lấy một góc nhỏ túi ngủ của Tiêu Tễ ở bên cạnh, khóe miệng bất giác nhếch lên thành một vòng cung nhỏ.
Sẽ thật tốt nếu được ở bên cạnh anh ấy mãi mãi.
Trời đã khuya, những vị khách đột nhập vào biệt thự hoặc đã ngủ say, hoặc giả vờ ngủ dù trằn trọc. Nhưng trong bóng tối dày đặc, một sinh vật lạ đang di chuyển nhẹ nhàng để tìm kiếm con mồi.
"Cộc, cộc, cộc!"
Đoạn Văn Chu chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ngơ ngác ngồi dậy, không biết mình đã ngủ bao lâu, mái tóc xoăn trên đầu nhất thời dựng lên.
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, bên ngoài truyền đến một giọng nam run rẩy.
"Ở đây có ai không? Nếu không có ai thì tôi vào."
Tiêu Tễ từ trong túi ngủ bên cạnh Đoạn Văn Chu ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời như thể chưa từng ngủ.
Tiêu Tễ:"Ở đây có người, anh là ai?"
"Tôi...tôi...là... chủ nhân nơi này."
Giọng nam cất lên, khi nói luôn phát ra âm thanh trầm đục kỳ lạ giống như tiếng gậy chạm đất.
Bùm bùm!
"Tôi đến đây để tìm một thứ. Xin lỗi, tôi có thể vào tìm được không?"
"Đừng vào, chúng tôi đang thay quần áo, không thể nhìn!" Đoạn Văn Chu nói.
Tiêu Tễ đứng dậy, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo.
- -Sau đó, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, Tiêu Tễ nhìn thấy ngoài cửa phòng bọn họ trống rỗng, không có ai!
Nhưng cùng lúc đó, giọng nam kỳ lạ tiếp tục vang lên từ ngoài cửa.
“Tôi muốn tìm một thứ của tôi."
Tiêu Tễ: “Anh muốn cái gì, chúng tôi đều có thể giúp anh tìm.”
Giọng nam ngập ngừng.
"Được rồi, trước tiên cho tôi hỏi một câu, hai người là nam hay nữ?"
Đoạn Văn Chu lè lưỡi với Tiêu Tễ.
Đây là vấn đề quái gì vậy? Bây giờ quỷ cũng phân biệt giới tính sao?
Tiêu Tễ cau mày và nhớ lại những dòng chữ được in trong bếp.
[Tất cả đàn ông chó chết đều đáng chết!]
Chẳng lẽ trong căn mật thất này, cách thức quỷ chọn giết người có liên quan đến giới tính?
Đoạn Văn Chu lên tiếng.
"Tôi là chồng anh ấy và anh ấy là vợ tôi!"
"Thật tuyệt!"
Giọng nam trở nên hưng phấn.
“Tôi có thể mạn phép hỏi cậu thêm một câu nữa được không?”
Đoàn Văn Châu: "Anh hỏi đi."
Giọng nam: “Cậu bao lớn?”
Đoàn Văn Chu: “Hai mươi mốt, vừa mới là sinh viên năm hai, sức khỏe tốt, không có tật xấu.”
Giọng nam dừng lại, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
"Tôi không hỏi cậu bao nhiêu tuổi, tôi muốn hỏi là cái kia... cái kia bao lớn."
Đoạn Văn Chu: Có phải như tôi nghĩ không?
Quỷ các người đều thích nói trực tiếp thế này sao? Trực tiếp đề cập tới nội dung khiêu dâm không sao chứ?
Cậu ta do dự: “Ờ, thứ này tôi chưa đo cụ thể, nhưng nó chắc… hẳn là khá lớn.”
Cậu lén liếc nhìn Tiêu Tễ, không nhìn thấy gì từ khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của anh Tiêu khiến cậu lập tức trở nên táo bạo hơn.
"Câu này anh nên hỏi vợ tôi! Anh ấy biết rõ nhất!"
Tiêu Tễ cụp mắt xuống, liếc nhìn Đoạn Văn Chu.
Đoạn Văn Chu lập tức rụt rè không nói nên lời.
Tiêu Tễ nói: "Vị tiên sinh này, thực xin lỗi, người yêu của tôi vừa nói bậy. Thật ra chúng tôi đều là con gái."
Đoạn Văn Chu bị ép biến thành con gái chậm rãi gõ gõ:?
Giọng nam đột nhiên trở nên cao vút, âm thanh cộc cộc cộc trở nên dồn dập hơn.
"Không! Ngươi nói dối. Vừa rồi cậu ta nói cậu ta là chồng, ngươi là vợ!"
Vẻ mặt Tiêu Tễ không chút biểu cảm: “Hai cô gái chúng tôi yêu nhau đã lâu, gọi nhau như vậy rất thân thiết.”
Giọng nam tràn đầy nghi hoặc: “Vậy hắn vừa mới nói hắn có thứ đó…”
Tiểu Kỷ: “Chúng tôi dùng đạo cụ.”
Giọng nam: “Cậu ta nói cái đó lớn lắm.”
Tiêu Tễ: “Đạo cụ rất lớn.”
Giọng nam như sắp khóc: “Hai người đàn bà các ngươi tại sao lại yêu nhau? "
Tiểu Kỷ lạnh lùng nói: “Anh có thành kiến với đồng tính à?"
Giọng nam không nói thêm gì được nữa, vừa chạy vừa khóc.
Có vẻ như anh ta đang gõ cửa đối diện.
Đoạn Văn Chu nhìn anh Tiêu với ánh mắt ngưỡng mộ, người đã đánh đuổi con quỷ chỉ bằng vài lời, Tiêu Tễ không nói gì mà chỉ cầm tay cậu viết vài chữ lên đó.
Đầu óc Đoạn Văn Chu quay cuồng, lập tức nhớ tới lời giới thiệu của người kể chuyện về bối cảnh của căn biệt thự này ở đầu phim.
Người kể chuyện kể rằng nơi đây đã xảy ra ba vụ án mạng, một là nữ diễn viên tự sát, một là người vợ giết chồng, một là người nhảy từ biệt thự xuống, người nhảy từ biệt thự bị mất một phần cơ thể.
Xem ra người vừa gõ cửa là người đã nhảy lầu tự tử nhưng không ngờ rằng cái gọi là bộ phận còn thiếu hóa ra lại là bộ phận quan trọng nhất của một người đàn ông.
Con ma nhảy khỏi biệt thự muốn tìm "thứ" của mình, và chỉ có đàn ông mới có thứ mình muốn nên chắc chắn sẽ không giết phụ nữ, những gì Tiêu Tễ nói vừa rồi là để cải trang họ thành một cặp tình nhân nữ. Như vậy thì quỷ nhảy lầu mới không phá cửa xông vào.
Đoạn Văn Chu lập tức trố mắt.
“Vợ anh thật tuyệt vời!
Nếu không có vợ, có lẽ anh đã mở cửa cho con quỷ đó rồi!”
Máy quay bắt đầu ồn ào, và trong mắt họ, dường như Tiêu Tễ thực sự là một nhân vật nữ, giống như người vợ mà hắn đóng.
[Haiz, vốn dĩ tôi muốn nhìn thấy ma giết người, nhưng kết quả là thế này à? Chán quá à.]
[Đã lâu như vậy mà không có người chết, thật sự cho rằng chúng ta đến đây chỉ để xem họ yêu nhau đấy chứ?]
[Người vợ này khá mạnh mẽ, cô ấy ngay lập tức nhìn ra điều kiện giết người của lệ quỷ.]
[Oẹ, thật kinh tởm. Làm sao một người phụ nữ có thể nói những lời vô liêm sỉ như vậy chứ?]
[Ha ha, biết nhiều về đồng tính nữ như vậy, không chừng thật sự là đồng tính, sau đó đi lừa hôn người ta đi.]
[Anh trai chó con nghịch ngợm của tôi thật đáng thương, bị ép cưới loại phụ nữ này trong phim.]
[Tôi thực sự cảm thấy đau lòng cho anh trai~]
[Chết đi, con khốn! Chờ bộ phim kết thúc tao sẽ đánh giá kém cho mày!]
[...Đừng như vậy mà, kỹ năng diễn xuất của người vợ này thực ra khá tốt, cô ấy chỉ đưa ra lời thoại mà thôi.]
[Ugh, tôi không thèm quan tâm cô ta! Cô ta không xứng đóng cùng anh trai tôi.]
Tiêu Tễ không quan tâm đến những lời đàm tiếu này.
Đoạn Văn Chu nghe được những lời này, ánh mắt lặng lẽ tối sầm, không khỏi liếm răng nanh, trong lòng hiện lên một tia tức giận.
Những con quỷ này thật đáng ghét! Chúng nó cứ cằn nhằn về những điều không tốt về anh Tiêu... Chúng nó thật đáng ghét, hận không thể cắn chết mà!
Sau khi quỷ nhảy lầu rời đi, hai người không ngủ nữa mà cẩn thận lắng nghe động tĩnh của con quỷ.
Quỷ nhảy lầu gõ cửa phòng Vưu Lâm và người nam, gõ hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, không có ai trả lời. Tiếng gõ cửa của quỷ nhảy lầu ngày càng lớn, tiếng la hét ngày một tăng. Tiêu Tễ chắc chắn rằng Vưu Lâm và người nam đang ngủ bên trong chắc chắn đã nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng họ không dám mở.
Có điều....
Không lên tiếng có tránh được bị quỷ tấn công không?
Tiêu Tễ xoa xoa lông mày.
“Có đúng là không có ai ở đây không? Vậy tôi sẽ vào--”
Quỷ nhảy lầu gõ hồi lâu nói xong lời này, cánh cửa đối diện mở ra kêu lên cọt kẹt.
Mười giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên!
Là người nam phát ra âm thanh!
Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu nhìn nhau, mở cửa lao về phía phòng đối diện.
"Cứu cứu!"
Người nam nằm trên giường phát ra những tiếng kêu chói tai. Anh ta đang giãy giụa một cách điên cuồng, quần áo rách nát, một cái đầu đang cắn ở đùi anh ta.
Cái đầu xé toạc một khối thịt lớn ở đùi, phát ra một tràng cười điên cuồng.
"Đưa cho tao, đó là đồ của tao! Đó là đồ của tao!"
Vưu Lâm đứng đó chết lặng, không biết phải làm sao trong tình huống này!
Tiêu Tễ nhanh chóng đưa ra quyết định, nắm lấy cánh tay của người nam, muốn kéo đầu ra khỏi chân người nam, Đoạn Văn Chu cũng tới hỗ trợ. Nhưng cái đầu cắn vào đùi người nam dù thế nào đi nữa cũng không chịu nhả ra.
Tiêu Tễ lạnh lùng nói với Vưu Lâm: “Nến!”
Vưu Lâm từ trong mộng tỉnh lại, run rẩy lấy cây nến trong ba lô ra, thắp vài lần.
Ánh nến sáng chói chiếu vào mặt đầu người, gần như đốt cháy tóc nó, nhưng đầu người không hề cử động, thậm chí còn phát ra một tiếng cười the thé đầy mỉa mai từ trong kẽ răng.
Lúc này đầu người đang cắn vào đùi người nam, dùng răng bò lên từng chút một. Người nam vùng vẫy vặn vẹo điên cuồng nhưng không thể kéo được đầu ra.
Tiêu Tễ suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp kéo người nam ra phòng khách. Với sự giúp đỡ của Đoạn Văn Chu, hắn xếp hai chiếc ghế lên bàn ăn và đẩy người nam lên vị trí cao nhất.
“Xuống đây.” Đôi mắt nhợt nhạt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quỷ đầu người.