"Bạch Tuyết, con nói cho ta, con không có tư tình với Đoan vương đúng không?"
Chính sảnh phủ Ân quốc công, hai tay Đồng thị gắt gao nắm chặt bả vai Ân Bạch Tuyết, trong mắt chứa hi vọng.
"Kia là quận chúa nói xấu con có phải không, con không có làm ra chuyện mất mặt như vậy đúng không?"
Ân Bạch Tuyết cúi đầu khóc nức nở, nói không ra lời cũng không thể nói gì hơn.
"Đệ muội " Trình thị kéo Ân Bạch Tuyết từ tay Đồng thị ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt vuốt bả vai Ân Bạch Tuyết, nói với Đồng thị "Ngươi bóp đau Bạch Tuyết."
Ân Bạch Tuyết bịch một tiếng quỳ xuống, khóc như mưa "Nương, thật xin lỗi."
Đồng thị khó chịu đựng được lui lại mấy bước, không lâu sau bà giống như là bỗng nhiên hoàn hồn xông lên, một bàn tay hung hăng tát vào mặt Ân Bạch Tuyết, mí mắt căng lên "Ta chính là dạy ngươi như thế à."
"Ân Bạch Tuyết, ngươi thật là tài giỏi."
Ân Ly đi vào chính sảnh chen vào lời phẫn nộ của Đồng thị. Hắn từ chỗ nha hoàn biết được Ân Bạch Tuyết và lão phu nhân tiến cung, tựa hồ còn có liên quan đến Ân Trường Hoan. Sau khi Ân Bạch Tuyết trở về hắn liền đến nghe ngóng tin tức, không ngờ vậy mà nghe được một chuyện như vậy.
Ân Ly căm ghét "Ngươi thế mà lại cùng Phó Dịch có tư tình, sách mà ngươi đều đọc đều cho vào bụng chó rồi sao. Ta nhìn ngươi còn không bằng Ân Lâm, thực sự làm người ta buồn nôn...
Tướng mạo Ân Ly tốt, bình thường đều là một bộ dáng quý công tử, có thể mắng người nhưng cũng sẽ không đánh.
"Ân Ly, đủ rồi, Bạch Tuyết là tỷ tỷ ngươi." Ân Bác Văn sau khi hồi phủ luôn một mực trầm mặc lên tiếng.
"Cha, người không khỏi cũng quá vô lý đi " Ân Ly lạnh lùng a một tiếng "Quận chúa mới là của thân nữ nhi của người, Ân Bạch Tuyết " hắn chỉ Ân Bạch Tuyết "Chẳng qua chỉ là cháu gái của người."
Khuôn mặt nho nhã của Ân Bác Văn lạnh xuống, trong mắt chứa cảnh cáo "Ân Ly."
"A, ta quên " Ân Ly bỗng nhiên cười một tiếng, trào phúng nói "Người cho tới bây giờ là sủng ái Ân Bạch Tuyết hơn cả quận chúa, Ân Bạch Tuyết chính là của nữ nhi của người hay là nữ nhi tâm thúc mà người lại quan tâm nàng ta hơn."
"Nghiệt tử." Ân Bác Văn tức giận, ném chén trà tới chỗ Ân Ly, Ân Ly không phải sẽ đứng đấy để Ân Bác Văn đập, hắn né tránh sang bên cạnh, ánh mắt đầy hận ý nhìn Ân Bác Văn.
Hắn cũng không sợ Ân Bác Văn, hắn đã sớm nghĩ kỹ, hắn muốn học đại bá phụ tự lập môn hộ, về sau mang theo di nương rời khỏi phủ Ân quốc công.
Trải qua chuyện này, quan hệ của Ân Trường Hoan và bọn họ chỉ sợ không thể chữa được nữa, mà Ân Ly là người duy nhất có quan hệ tốt với Ân Trường Hoàn trong phủ Ân quốc công.
Lão phu nhân hữu khí vô lực nói với Ân Bác Văn "Bác Văn, bỏ đi, Ân Ly cũng chỉ là đau lòng nhị tỷ nó mà thôi, huống hồ chuyện này vốn là Bạch Tuyết làm sai."
Trong cung không có thời gian để lão phu nhân tức giận, trên đường hồi phủ lão phu nhân không nhịn được tát Ân Bạch Tuyết một cái.
Bà ta đã từng hãnh diện với Ân Bạch Tuyết đến cỡ nào thì hiện tại phẫn nộ cỡ ấy, hận không thể cho Ân Bạch Tuyết một bát thuốc để nàng cứ đi như vậy để làm lắng xuống cơn giận của hoàng đế, thái hậu.
Bà ta nhìn về phía Ân Ly "Tổ mẫu biết ngươi vì nhị tỷ mà bất bình, ngươi yên tâm, chuyện này tổ mẫu sẽ cho nhị tỷ ngươi một công đạo."
Ân Ly oán thầm, bọn họ ở đâu là cho nhị tỷ công đạo, rõ ràng là bị hoàng thượng, thái hậu biết, không che giấu được, không thể không bàn giao.
"Vậy tôn nhi liền chờ tổ mẫu bàn giao." Hắn chắp tay, rõ ràng mới mười ba tuổi, nhưng khí thế lại không hề yếu "Nhị tỷ luôn rộng lượng, không thèm để ý những việc này, ta lại không nhìn nổi có người khi dễ tỷ ấy."
Lão phu nhân nhìn Ân Ly, ánh mắt khẽ thấy đổi.
Trừ huynh đệ Ân Lôi của Anh Võ hầu ra thì bà ta có tất cả bốn tôn tử, có đại tôn tử của Đồng thị, tam tôn tử là con trai trưởng của Trình thị nhưng lại nhu nhược vô năng, tứ tôn tử là con thứ của cháu gái, cũng đều không được, chỉ có nhị tôn tử Ân Ly là xuất sắc.
Huống hồ hoàng đế cùng thái hậu rõ ràng không thích Ân gia, Ân Bác Văn muốn có thành tích cơ hồ là chuyện không thể, tương lai Ân gia có thể nói là đặt trên người Ân Ly.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân nở nụ cười từ ái "Tỷ đệ các ngươi tình thâm là chuyện tốt."
Chỗ lão phu nhân ngồi là thẳng với đại môn, bà ta trông thấy một gã sai vặt đứng ở cửa ra vào, hình như là người của Ân Ly "Đây chính là gã sai vặt của ngươi?"
Ân Ly quay đầu, đích thật là gã sai vặt chả hắn.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với gã sai vặt, gã sai vặt nhìn Ân Ly, trong lòng run sợ tiến vào chính sảnh, nói với Ân Ly "Quận chúa phái người tới mời thiếu gia."
Lão phu nhân ôn hoà nói "Nếu Trường Hoan mời ngươi đi thì mau đi đi. Vừa vặn phía dưới trang tử có đưa đến chút lâm sản, ngươi mang đi dùng với cùng tỷ tỷ cũng được."
Ân Ly trong lòng đương nhiên là nhớ Ân Trường Hoan, nghĩ muốn lập tức đi thăm nàng. Nghe vậy chắp tay với lão phu nhân rồi quay người rời đi, không để ý tới Ân Bác Văn.
Ra chính sảnh chưa được mấy bước, hắn gặp Ân Lâm.
Nghĩ đến dáng vẻ Ân Bác Văn và Trình thị che chở Ân Bạch Tuyết, ánh mắt Ân Ly xoay chuyển, dừng lại nói với Ân Lâm "Mẫu thân thật sự quá sủng ái Ân Bạch Tuyết, phát sinh chuyện như vậy còn có thể không để ý tình cảnh của ngươi mà bao che nàng."
Ân Lâm không biết đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra, nghe vậy lạnh lùng nhìn Ân Ly "Ngươi có ý gì?"
Ân Ly nhíu mày, rời đi, miệng nói "Không có ý gì, chỉ là biểu lộ cảm xúc mà thôi."
Tiến vào chính sảnh biết được chuyện gì phát sinh, Ân Lâm mới hiểu được ý của Ân Ly.
Ân Bạch Tuyết làm ra chuyện như vậy, ai còn nguyện ý kết thân với cùng Ân gia, huống chi là nàng. Lại nhìn Trình thị ôm Ân Bạch Tuyết, ánh mắt Ân Lâm dừng lại, nương thật sự không nghĩ tới điểm này sao.
Không, nàng còn có thể nghĩ đến thì sao nương lại có thể không nghĩ ra.
Thành công giải trừ hôn ước, tâm tình Ân Trường Hoan cực tốt, làm cái nồi lẩu, nàng muốn ăn một nồi thật cay để chúc mừng. . ngôn tình tổng tài
Một người ăn không có ý nghĩa, theo nguyên tắc, Ân Trường Hoan cho người đi phủ Ân quốc công mời Ân Ly tới.
Ân Ly rất nhanh liền đến đây, vừa giận vừa lo lắng.
Hắn trên đường chuẩn bị một đống câu an ủi Ân Trường Hoan, thế nhưng lúc vào phủ quận chúa thì lại nhìn thấy Ân Trường Hoan vô cùng cao hứng ăn một nồi cay.
"Tỷ tỷ " Ân Ly cho rằng Ân Trường Hoan đang miễn cưỡng vui cười, hắn ngồi cạnh Ân Trường Hoan, đau lòng nói "Tỷ thương tâm thì cứ khóc đi, A Ly không cười tỷ đâu."
"Đệ nói vớ vẩn gì thế " Ân Trường Hoan đưa tôm viên mà nàng thích vào trong nồi, liếc mắt nhìn Ân Ly "Có phải đệ đọc sách nhiều đến choáng váng không?"
Ân Ly ngẩn người, ngây ngốc đặt câu hỏi "Tỷ tỷ, tỷ không thương tâm sao?"
"Thương tâm cái gì " Ân Trường Hoan lấy một củ khoai ở trong nồi ra, khoai vừa mềm vừa thơm, ăn thật ngon "Ta cao hứng còn không kịp, thương tâm làm gì?"
Thấy Ân Ly vẫn chưa hiểu, Ân Trường Hoan đặt bát đũa xuống, ngữ trọng tâm trường nói cho hắn đạo lý "Đính hôn cũng không phải thành thân, trước khi thành thân phát hiện bọn họ có tư tình không phải một chuyện tốt sao, miễn cho về sau phát hiện chuyện này vậy không phải càng ăn thiệt thòi sao? Cho nên việc này không phải thương tâm, ngược lại, chúng ta hẳn là chúc mừng, thuận tiện cảm tạ lão thiên gia để cho ta trước khi thành thân phát hiện chuyện này."
Ân Ly: Lời nghe giống như có đạo lý, nhưng vẫn là không đúng. Vị hôn phu và đường tỷ có tư tình, cái này bất kể là như thế nào thì cũng nên thương tâm chứ.
"Trường Hoan."
Giọng Bình Dương đột nhiên vang lên, Ân Trường Hoan cùng Ân Ly nhìn về phía cửa, mắt Bình Dương đỏ hồng xông tới, nhìn thấy hai gò má đỏ hồng do ăn cay Ân Trường Hoan mà ngây ngẩn cả người.
Tình hình này không đúng!
Sau một nén nhang, ba người cùng ngồi ăn lẩu cay.
"Tỷ tỷ, ta muốn ăn tôm viên." Ân Ly nói.
Ân Trường Hoan nhìn thoáng qua trong nồi chỉ còn một viên tôm, không lưu tình chút nào cự tuyệt "Ta hôm nay thương tâm, nên là ta ăn!"
Ân Ly: Tỷ mới nói không thương tâm mà.
Ân Trường Hoan đang muốn lấy thì một đôi đũa khác đã trước nàng một bước gắp mất tôm viên để vào trong chén.
Bình Dương cắn tôm viên, nhìn đối Ân Trường Hoan Ân Ly cười hì hì "Luôn cảm thấy lẩu cay trong cung không ngon bằng phủ của Trường Hoan!"
Ân Trường Hoan tức giận, sớm biết vậy đã không mời bọn họ tới. Không đúng, Bình Dương là không mời mà tới.
"Quận chúa, Ân tam phu nhân cầu kiến." Nha hoàn đến bẩm.
Đồng thị? Bà ấy đến làm gì.
Ân Trường Hoan đối với Đồng thị không có thành kiến, nhưng cũng không có cảm tình gì.
"Mời tiến vào đi!" Nàng lau đi khóe miệng "Ta đi xem một chút, các ngươi ăn trước."
Ân Ly để đũa xuống "Bà ấy khẳng định là đi cầu tình, ta đi cùng tỷ tỷ!"
Bình Dương cũng nói "Vậy ta cũng đi, muội là vãn bối, có nhiều cái khó nói nhưng ta không có nhiều cố kỵ như vậy."
Ân Trường Hoan gật đầu, lại cảm thấy mời bọn họ đến ăn lẩu cũng không tệ lắm.
Như Ân Ly nói, Đồng thị đích thật là đi cầu tình. Lão phu nhân muốn Ân Bạch Tuyết xuất gia làm ni cô, vĩnh viễn không cho phép nàng trở lại kinh thành. Đồng thị nghe xong sao có thể ngồi được vững, dù sao cũng là con gái ruột, là bà hoài thai mười tháng sinh ra, vì Ân Bạch Tuyết, bà suýt chút nữa không thể xuống khỏi giường sản phụ, thế là không chút nghĩ ngợi liền tới cầu Ân Trường Hoan.
"Quận chúa, ta biết ta không có mặt mũi nói những lời này, nhưng ta là một mẫu thân, ta không thể trơ mắt nhìn Bạch Tuyết bị hủy cả một đời." Đồng thị muốn quỳ xuống bị nhà hoàn của Ân Trường Hoan đỡ lấy.
Ân Trường Hoan ngồi ở chủ vị thản nhiên nói "Ngươi có nghĩ tới không, có lẽ nàng rời khỏi kinh thành sẽ tốt hơn."
Đồng thị bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ý tứ trong ánh mắt Ân Trường Hoan thì bà liền tuyệt vọng.
"Chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, ngươi muốn thì trở về cầu lão phu nhân đi."
Không cần đến ngày mai, chuyện Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch có tư tình sẽ truyền khắp kinh thành, mà có ngoại tổ mẫu cùng hoàng cữu cữu ở đây, Ân Bạch Tuyết tuyệt đối không có khả năng có thể vào phủ Đoan vương cho dù là làm thiếp, cho nên Ân Bạch Tuyết đã xong, nàng không có truy cứu trừ phi... Đoan vương kế vị.
Đồng thị thất hồn lạc phách rời đi, trở lại phủ thì Ân quốc công phát hiện Ân Bạch Tuyết trong thời gian ngắn như vậy đã bị đưa đi, không có đi am ni cô mà là đi trang tử ngoại thành.
Hôm sau, hoàng đế phát ra hai đạo thánh chỉ.
Đạo thứ nhất là giải trừ hôn ước của Đoan vương Phó Dịch cùng Đức Dương quận chúa Ân Trường Hoan, đồng thời ban thưởng cho Ân Trường Hoan vô số vàng bạc tài bảo.
Đạo thứ hai là cho Ân Bác Văn. Tước vị quốc công của Ân gia là do gia gia của Ân Bác Văn trên chiến trường liều mạng mới có được, những năm nay Ân gia không so được với hào quang năm xưa của gia gia Ân Bác Văn, nhưng có cái tước vị quốc công này lại thêm Ân Bác Văn là Lại bộ thượng thư, Ân gia ở kinh thành coi như có thế lực.
Thiên tử ân trạch, năm thế mà chém, một đời tước vị bị hàng, Ân quốc công biến thành Ân hầu gia, hoàng đế còn bắt hắn bế môn hối lỗi, tạm dừng chức vụ Lại bộ.
Phủ Gia Hòa trưởng công chúa, Kỷ Oánh Oánh biết được tin tức này thì tức giận đến xanh mặt.
Nàng còn đang nghĩ làm sao để Ân Trường Hoan cùng Phó Dịch nhanh chóng thành thân, kết quả chỉ trong mấy ngày, hôn sự này thế mà lại bị giải trừ.
Hạ nhân còn nói cho nàng "Nói là Đoan vương gia cùng Ân đại tiểu thư hẹn hò bị Đức Dương quận chúa bắt gặp."
Kỷ Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi "Mắt Phó Dịch bị mù sao, Ân Bạch Tuyết là cái thá gì, lại vì nàng ta mà bỏ Ân Trường Hoan."