Đức Dương Quận Chúa

Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản



"Từng gặp quận chúa mấy lần ở chỗ hoàng thượng nên dần dần có quen biết." Diệp Hoàn phảng phất không có nghe được thâm ý trong lời nói của Phó Dịch.

"Có đúng không?"

"Đương nhiên " Diệp Hoàn cong môi, như cười mà không phải cười "Không phải Đoan vương gia nghĩ sao?"

Hai mặt như ngọc của nam nhân nhìn nhau, nhìn từ đằng xa ngược lại là một hình ảnh rất đẹp, nhưng Ân Trường Hoan lại cảm giác rất rõ ràng được ánh mắt bọn hắn đang sóng cả phun trào khiến không gian chung quanh cũng căng thẳng lên.

Mặc dù hai người đứng chung một chỗ rất đẹp, nhưng Ân Trường Hoan cảm thấy nàng vẫn là đi trước một bước, miễn cho tai bay vạ gió.

Nàng tươi cười nói "Vậy ta đi trước, hai người các ngươi cứ trò chuyện đi ha."

Thần sắc Diệp Hoàn cứng đờ, không dám tin, nàng cứ định đi như thế?

Phó Dịch nghe vậy cũng run lên, hai nam nhân lại liếc nhau, thấy từ trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác cá mè một lứa.

Cho nên hai người bọn họ đến cùng là vì cái gì.

"Quận chúa dừng bước " Diệp Hoàn dời ánh mắt, hắn lấy từ trong ngực một tấm thiếp đưa cho Ân Trường Hoan "Mùng chín tháng sau là sinh nhật ngoại tổ mẫu thần, mong quận chúa đến dự."

"Lão phu nhân đại thọ " bởi vì quan hệ với Trịnh thái hậu, chỉ cần không phải lão thái thái bất công Ân lão phu nhân kia thì Ân Trường Hoan đối với người già luôn rất tôn kính "Chuyện vui như vậy ta nhất định sẽ tới."

Nàng tiện tay mở thiếp mời ra, phía trên vậy mà viết phong hào nàng "Diệp đại nhân, sao lại viết phong hào ta?"

Nàng tưởng rằng thiếp mời thì phải viết tên danh tự chứ.

Diệp Hoàn bật cười "Đây là thiếp mời quận chúa nên đương nhiên phải viết phong hào quận chúa rồi."

Vấn đề không phải cái này, vấn đề là tại sao hắn lại mang theo trong người thiếp mời của nàng. Nhưng Ân Trường Hoan không dám hỏi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đối mặt với Diệp Hoàn, nàng luôn có chút anh hùng khí đoản(*).

(*) Khí đoản: tiêu tan chí khí, bị xuống "phong độ".

Nàng hỏi một câu uyển chuyển "Thế nhưng huynh mang theo trong người, vạn nhất không gặp được ta thì sao?"

"Không phải đã gặp được rồi sao?" Lông mày Diệp Hoàn hơi chau lên, khóe mắt mang ý cười, ánh mắt nhìn nàng mười phần ôn nhu, ôn nhu đến mức Ân Trường Hoan cảm thấy nàng hôm nay không nên mặc theo phong cách nam nhân.

Nàng hẳn là mặc một bộ váy phấn màu trắng dắt bách hoa, chân đeo giày thêu màu trắng, đầu cài trâm hoa, gió nhẹ nhàng thổi, váy bay múa, nàng lại cầm một cái quạt thêu che khuất miệng và mũi, để lộ ra một đôi mắt xấu hổ mang chút e sợ mông lung, quay đầu nhìn Diệp Hoàn cười một tiếng.

Hình ảnh này quá đẹp.

"Có thiếp mời của bản vương không?" Phó Dịch bỗng nhiên mở miệng, hình ảnh trong đầu Ân Trường Hoan biến mất hầu như không còn, nàng rùng mình một cái, xấu hổ mang e sợ? Vậy mà là nàng sao, lạnh quá đi.

Khoé môi Diệp Hoàn hơi mím, áy náy nói với Phó Dịch "Thật có lỗi, thiếp mời của Đoan vương gia là do cữu cữu phái người đi đưa, không ở chỗ tại hạ."

Phó Dịch nhìn gương mặt ửng đỏ của Ân Trường Hoan, thái độ khác thường truy vấn "Vậy sao thiếp mời của Trường Hoan lại ở chỗ ngươi?"

"Cữu cữu cảm thấy thần và quận chúa tương đối quen biết nên mới để thần đưa." Diệp Hoàn quay đầu cười với Ân Trường Hoan "Không đùa với quận chúa, cái thiếp mời này là thần mới lấy từ chỗ cữu mẫu, chưa kịp phái người đi đưa thì đã gặp được quận chúa."

"Ra là vậy." Ân Trường Hoan thở phào một hơi, nhưng cùng lúc trong lòng dâng lên một loại cảm giác là lạ, có chút giống như đáng tiếc.

Ân Trường Hoan cảm thấy trời hơi nóng, nàng phải nhanh đi Từ Ninh cung uống nước hạ nhiệt mới được.

Ân Trường Hoan rời đi, Diệp Hoàn cũng vô ý tiếp tục cùng Phó Dịch mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chắp tay nói "Vương gia, cáo từ."

"Diệp đại nhân đi thong thả."

Ánh mắt Phó Dịch tĩnh mịch nhìn Diệp Hoàn lên xe ngựa, phụ thân có thể sinh ra đứa con trai như Diệp Hoàn chắc hẳn không phải người bình thường, hắn sẽ là ai chứ?

Phó Dịch phải vào cung, hắn đứng ở ngoài ngự thư phòng chờ tiểu thái giám đi thông báo, nhìn ngự thư phòng nguy nga trang nghiêm, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ chẳng lẽ Diệp Hoàn là nhi tử của phụ hoàng.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, Phó Dịch vì ý nghĩ này mà cảm thấy buồn cười. Nếu Diệp Hoàn thật sự là nhi tử phụ hoàng thì sao phụ hoàng lại không nhận hắn, chuyện này đối với phụ hoàng mà nói không có gì là khó.

Hắn có thể là bị chuyện ở cửa cung kích thích nên mới có suy nghĩ như vậy, Diệp Hoàn quá mức xuất sắc, mà hắn so với đối phương hình như chỉ tốt hơn cái thân phận vương gia này.

Ân Trường Hoan mặc dù cùng Phó Dịch giải trừ hôn ước, nhưng nàng có hoàng đế và Trịnh thái hậu làm chỗ dựa, trong nhà tài sản vô số, chuyện từ hôn này cũng không có ảnh hưởng đến nàng, mấy phu nhân muốn nàng làm con dâu nhiều không kể xiết.

Ân Trường Hoan đối với việc này biết rõ ràng, nàng cho rằng Trịnh thái hậu sẽ không bắt nàng lập tức đính hôn lần nữa, kết quả lại vượt dự kiến của nàng, chính là bà một câu cũng không nói, giống như hoàn toàn không nghĩ tới cái này, ngược lại là hỏi nàng chuyện điều tra thân thế Diệp Hoàn, biết được Diệp Hoàn đưa thiếp mời cho Ân Trường Hoan, Trịnh thái hậu còn lấy từ trong khố phòng một bức thư pháp trăm thọ do Trần đại gia của tiền triều đích thân viết cho Ân Trường Hoan làm lễ mang đi.

Trịnh thái hậu không đề cập tới chuyện đính hôn, Ân Trường Hoan đương nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, thế là thật cao hứng đi thỉnh an hoàng đế, sau khi ra ngoài gặp tiểu Cao công công.

"Quận chúa cát tường." Tuổi Tiểu Cao công công không lớn, chỉ có chừng hai mươi, da dẻ mịn màng mềm mại, nhìn hắn còn cảm thấy tuổi nhỏ hơn một chút. Hắn nhìn thấy Ân Trường Hoan, mặt cười tươi như hoa, không nói cũng biết là rất vui.

"Là ngươi sao" Ân Trường Hoan có quen hắn, mấy năm trước làm vỡ chén trà vạn thọ của hoàng đế, nàng lúc ấy tâm tình đang tốt liền thay hắn nói đỡ hai câu, kết quả chính là hắn cũng không có bị phạt còn được ban thưởng. Nàng nói "Nghe nói lần trước đi Ân gia truyền Ân Bạch Tuyết là ngươi?"

Chuyện này nàng là từ chỗ Ân Ly biết được, bởi vì lão phu nhân đối với tiểu Cao công công rất bất mãn, oán trách vài câu nên Ân Ly mới nghe được.

"Chính là nô tài " Trên mặt hắn cười tươi "Không gây thêm phiền phức cho quận chúa chứ ạ?"

Ân Trường Hoan cười nháy mắt mấy cái, nói đầy thâm ý "Không có, ta thật sự rất vui."

Ân gia không tốt nàng liền vui sướng.

"Quận chúa vui là tốt." Tiểu Cao công công nói "Quận chúa, có một việc nô tài phải nói cho người " hắn thấp giọng "Mấy ngày nay có mấy vị đại nhân đề cập với hoàng thượng rằng hi vọng có thể cầu hôn quận chúa."

Ân Trường Hoan ngạc nhiên "Sao vừa rồi ta không có nghe hoàng cữu cữu nhắc đến?"

"Bởi vì hoàng thượng không có nửa điểm do dự đã cự tuyệt bọn hắn " Tiểu Cao công công nói "Chờ mấy vị đại nhân kia đi, hoàng thượng nói quận chúa sao đến lượt bọn hắn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Ân Trường Hoan cười ha ha, nàng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hoàng đế lúc nói câu này, nhất định là ghét bỏ mang theo một chút ngạo kiều.

"Về sau hoàng thượng nói chuyện phiếm với Diệp đại nhân có hỏi Diệp đại nhân hôn sự này nên làm cái gì, Diệp đại nhân nói không cần sốt ruột, nói ngài vẫn còn hơi ngốc." Tiểu Cao công công nói xong còn bật cười.

Ân Trường Hoan lại không cười được, nàng không có ngốc, nàng làm sao lại ngốc.

Không ngờ Diệp đại nhân lại là người như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

"Sau đó hoàng thượng nói Diệp đại nhân nói đúng, nói ngài vẫn còn tính tình trẻ con."

"Bọn hắn mới ngốc " Chóp mũi Ân Trường Hoan nhăn lại, chậc chậc nói "Bọn hắn bát khiếu thông thất khiếu, lợi hại được bao nhiêu."

Tiểu Cao công công nghe không hiểu, mãi đến khi tiễn Ân Trường Hoan hắn mới hiểu được "Bát khiếu thông thất khiếu, còn lại một khiếu không có thông... Nhất khiếu bất thông(*)."

(*) Nhất khiếu bất thông: nghĩa gốc chỉ một lỗ cũng không thông. Ví việc gì cũng không hiểu, nhìn chung dùng để phúng thích người ngu xuẩn, hồ đồ.

Quận chúa quả nhiên là quận chúa, lại dám nói hoàng đế nhất khiếu bất thông.

Đại hộ người ta chuẩn bị tiệc thọ yến đều sẽ diễn ra liên tục ba ngày, huống chi là Diệp gia lại là thế gia vọng tộc.

Ân Trường Hoan không chỉ nhận được thiếp mời Diệp Hoàn cho mà còn nhận được một phần thiếp mời Diệp Hành đưa, nói muốn nàng vào mùng tám tới chơi.

Ân Trường Hoan ở nhà cũng là nhàm chán, lại thêm Diệp Hành có phần hợp tính cách nên đã vui vẻ đáp ứng, lúc ở cửa Diệp gia gặp phải Kỷ Oánh Oánh.

Nàng nhìn Kỷ Oánh Oánh cười xán lạn một tiếng, giống như nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh làm nàng hết sức cao hứng, chỉ là mặt Kỷ Oánh Oánh lại có chút cứng ngắc, vì sao Ân Trường Hoan cũng ở đây, nàng ta không thể ngoan ngoãn ở trong nhà sao.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Ân Trường Hoan liếc mắt "Đương nhiên là Diệp gia mời ta tới." Ánh mắt nhìn trâm cài tóc của Kỷ Oánh Oánh "Cái trâm lưu ly này của ngươi rất dễ nhìn nha."

Kỷ Oánh Oánh theo bản năng lui về sau, đưa tay che trâm lưu ly, mặt cảnh giác nhìn Ân Trường Hoan "Đây là tổ mẫu tặng sinh nhật ta, không đổi."

"Ngươi như vậy làm cái gì " Ân Trường Hoan bĩu môi "Ta cũng sẽ không lấy của ngươi."

"Vậy sao ngươi còn muốn thanh ngọc tán hoa của ta?" Vừa nghĩ tới cái đỉnh thanh ngọc tán hoa, Kỷ Oánh Oánh liền đau lòng đến ghê gớm "Ngươi vì sao còn đưa nó cho Bình Dương?"

"Không được sao?"

Kỷ Oánh Oánh ủy khuất "Ngươi có biết vì chuyện này mà ta bị ngoại tổ mẫu mắng một trận." Hết lần này tới lần khác nàng còn không thể nói ra nàng tại sao muốn đem thanh ngọc tán hoa đi, chỉ sợ nói ra sẽ bị quở trách nặng hơn.

"Cái thanh ngọc tán hoa kia vốn chính là hoàng cữu cữu chuẩn bị cho Bình Dương " Ân Trường Hoan nói "Là do ngoại tổ mẫu ngươi cố ý lấy từ chỗ hoàng cữu cữu, ta thay Bình Dương lấy về là đương nhiên."

Kỷ Oánh Oánh:... Khóc không ra nước mắt.

Nàng muốn nói Ân Trường Hoan tại sao muốn thanh ngọc tán hoa, trước kia Ân Trường Hoan chưa từng ngấp nghé đồ của nàng.

Nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận là nàng không có vật gì tốt có thể so với Ân Trường Hoan.

Ngoại tổ mẫu gia, người cùng hoàng hậu nương nương không hợp nhau, tại sao phải lôi kéo ngoại tôn nữ, làm hại nàng vật gì tốt cũng không có được.

"Quận chúa!" Diệp Hành và Diệp Vi ra nghênh tiếp Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh.

Nhìn thấy Diệp Hành, nghĩ đến trước đó Ân Trường Hoan thiết tiểu yến mời Diệp Hành, Kỷ Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra "Là Diệp Hành mời ngươi sao?" Không phải Diệp Hoàn là tốt.

"Không " Tâm tư Kỷ Oánh Oánh rất dễ đoán, nhìn mặt liền biết nàng ấy đang nghĩ gì "Là Diệp đại nhân mời ta tới, mà thiếp mời đến ngày mai là Diệp đại nhân tự tay đưa cho ta."

"Ngươi..." Kỷ Oánh Oánh trợn mắt mắng "Ngươi không phải đã lấy thanh ngọc tán hoa rồi sao?"

Ân Trường Hoan hất cằm "Đúng vậy, nhưng ta chỉ nói ta sẽ không đi nói với hoàng cữu cữu chỉ hôn cho ta cùng Diệp đại nhân, lại không nói sẽ không qua lại với Diệp đại nhân."

Kỷ Oánh Oánh không chút nghĩ ngợi nói "Vậy ta đưa cây trâm lưu ly này đổi cho việc ngươi không qua lại Diệp Hoàn được không?"

Ân Trường Hoan phì một tiếng bật cười, Gia Hòa trưởng công chúa là người có đầu óc sao lại sinh ra nữ nhi vui tính như vậy, chẳng lẽ là do ở cùng Triệu thái hậu lâu quá!

"Ngại quá, ta không thích trâm lưu ly của ngươi."

"Ngươi vừa mới còn nói trâm lưu ly của ta đẹp mắt."

"Lời khách khí mà thôi, sao ngươi lại tưởng thật vậy."

Kỷ Oánh Oánh nghiến răng, Ân Trường Hoan nhíu mày, dáng tươi cười càng xán lạn hơn.

Diệp Hành vội ho một tiếng, nhắc nhở hai vị thiên chi kiều nữ là nàng cùng Diệp Vi còn tồn tại.

Nàng cảm thấy nên nói thêm gì đó nếu không Nhu Lạc quận chúa sẽ mất lý trí mà động thủ, ngày mai toàn bộ kinh thành đều sẽ biết hai quận chúa được sủng ái nhất này vì biểu ca nàng mà tranh giành nhau.