Vừa lúc Diệp Hinh dùng nhiều lời lẽ ác độc trong lòng để thăm hỏi nhà Bạch Tự ngàn lần, chân phải của Bạch Tự chen vào giữa hai chân của nàng.
Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Cho dù Diệp Hinh có ngốc đến đâu, nàng cũng biết động tác tiếp theo của Bạch Tự, nàng vô thức kẹp chặt chân mình lại nhưng vì Bạch Tự đã bóp chân nàng từ trước nên khép lại không thành công.
Nỗi sợ hãi trong lòng tăng lên một chút, bàn tay to nhào nặn ngực trái trượt xuống làn da tuyết trắng, đến rốn thì ngón tay mảnh khảnh dừng lại, đảo vài vòng trên vùng bụng phẳng lì.
Lực đạo vô cùng nhẹ như lông vũ xẹt qua, ngứa ngáy, thân thể nàng run lên, một luồng khí nóng từ hoa huy*t chảy ra.
Sự giằng co đã dừng lại giờ được khôi phục, cổ tay bị thắt lưng cột lấy vùng vẫy lên xuống, kéo sang hai bên không ngừng.
Năm ngón tay mảnh khảnh không còn lưu luyến vùng bụng phẳng lì mà di chuyển thẳng xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo rơi xuống miệng lỗ huyệt tinh xảo, dâm dịch ấm áp lập tức chạm vào ngón tay, hắn nhả ra cái miệng đang cắn lấy đầu v* mà nhìn, từ trên cao giữ lấy nàng.
" Tiện nhân, chỉ cần một cái chạm đã chảy nước, còn không phải là một người phụ nữ dâm đãng sao?"
Hắn khinh thường mà nhìn nàng.
Tên ngốc Lâm Nhi, đã sớm nói với nó không được kết hôn với người phụ nữ không an phận này, nhưng nó không nghe còn muốn dùng cái chết đe dọa hắn, hơn nữa còn nói rằng nếu không cho nó thành hôn với Diệp Hinh thì sẽ để nhà họ Bạch không có con nối dõi.
Ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc, người phụ nữ này không chỉ lả lơi ong bướm mà còn làm trái với luân thường đạo lý, lại còn dụ dỗ cha chồng, nếu để nàng ta ra khỏi cửa không biết Lâm Nhi sẽ đội bao nhiêu mũ xanh.
Không, loại chuyện này không được phép xảy ra.
Cứ thử nghĩ cơ thể mỏng manh và tuyệt vời này từng bị những người đàn ông khác đè lên để tận hưởng nó, một cơn tức giận khó tả ùa về trong lòng.
Ngón tay thon dài tại miệng lỗ chọc thẳng vào lỗ hoa đầy mật.
Bên trong hoa huy*t vừa ấm áp vừa ẩm ướt, ngón tay vừa đút vào huyệt thịt liền bị chúng đè ép cố gắng đẩy ra thứ không thuộc về mình này.
Bạch Tự cười lạnh, chẳng trách Lâm Nhi sống chết phải thành hôn với nàng ta, hóa ra nàng ta mị huyệt mê hoặc đàn ông, có lẽ trước khi kết hôn hai người đều đã nếm trải cá nước thân mật. Điều này khiến Lâm Nhi tình nguyện mang danh bất hiếu để thành hôn cùng nàng ta.
Ngón tay nhanh chóng cắm vào, tiếp tục đào và nhấn vào bên trong vách thịt, vách thịt bị kích thích, một dòng nước ngoằn ngoèo đều đặn chảy ra từ lỗ hoa, càng lúc càng ẩm ướt.
Cơ thể mềm mại bằng da thịt mềm thơm đã kích thích cự long bên dưới cứng như đá.
Lỗ hoa ướt đẫm nước, vô số dòng điện đâm vào trong cơ thể. Diệp Hinh rên rỉ một tiếng, hai mắt ầng ậng nước, phản ứng tự nhiên của thân thể không tự chủ được dục vọng chiếm cứ lý trí, nhẹ nhàng vặn vẹo eo liễu mảnh mai làm cho ngón tay trong lỗ hoa càng tiến sâu vào trong cơ thể nàng.
"Hừ..."
Huyệt nhỏ mềm mại quá.
Bạch Tự thêm một ngón tay nữa rồi thọc vào rút ra càng mạnh mẽ.
d*m thủy trong động hoa càng chảy ra càng sung sướng, không bao lâu sau, khoái cảm tràn ngập, lỗ nhỏ của Diệp Hinh co thắt, quấn chặt lấy ngón tay Bạch Tự, d*m thủy phun ra như thủy triều.
Nàng đạt cực khoái, đây cũng là lần đầu tiên nàng thực sự được hưởng mùi vị của dục vọng.
Sau khi vách thịt co rút cao trào, hắn dần dần buông lỏng ngón tay đang bị trói chặt của mình. Bạch Tự vừa rút ngón tay ra, rũ mắt nhìn ngón tay đã ướt đẫm d*m thủy của mình.
Sau đó, hắn xé rách miếng giẻ trong miệng Diệp Hinh, thô lỗ nhét những ngón tay dính đầy d*m thủy của nàng vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào miệng và mũi nàng, Diệp Hinh cau mày, quay mặt lại nhưng Bạch Tự đã bóp cằm nàng vặn lại, lạnh lùng ra lệnh: "Liếm!"
Không, nàng không muốn!
Nàng vẫn còn giãy dụa nhưng sức lực của Bạch Tự quá lớn, nàng chỉ có thể buộc lòng chấp nhận mà liếm hết chất lỏng dâm đãng trên đầu ngón tay của hắn để hắn buông tha nàng.
Nhưng sự thư thái của nàng cũng không kéo dài được vài giây, chỉ thấy Bạch Tự cởi bỏ quần lót của hắn với khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra một côn thịt to lớn màu tím gớm ghiếc.
Khi Diệp Hinh nhìn thấy dương v*t to lớn như vậy, nàng sợ hãi lùi lại phía sau.
Chân nàng bị nâng lên cao, quy đầu to lớn áp sát vào lỗ hoa. Hắn kéo chân nàng mở thật rộng, cái lỗ trơn trượt vì lần cực khoái trước đó, một tay hắn cầm cây côn th*t ma sát trên dưới huyệt khẩu vài lần. Khi thân gậy dính đầy dâm dịch, hắn đẩy người về phía trước rồi dùng sức đút vào lỗ nhỏ.
"A--"
Diệp Hinh hét liên tục vì vật sưng to kia đột ngột cắm vào.
Một giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Bạch Tự véo eo Diệp Hinh đẩy mạnh.
Không còn chút sức lực nào để nói, cánh hoa run run căng đến cực kỳ mỏng manh. Diệp Hinh thấp giọng khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống khăn trải giường.
Cự vật đỉnh vào nộn huyệt khiến chúng đỏ bừng, quy đầu cực lớn chọc vào vách thịt mẫn cảm bên trong, côn th*t kẹp giữa vách thịt, hương vị sảng khoái này mang đến cho Bạch Tự ảo giác như đang ở trên mây.
Sự hưởng thụ thần tiên không gì hơn thế.
Nhẹ nhàng cắm lộng không còn có thể thỏa mãn dục vọng bừng bừng, tần suất ra vào càng ngày càng nhanh, độ sâu đỉnh lộng càng ngày càng cao, " bạch bạch bạch" bộ phận sinh dục của hai người phát ra âm thanh dâm đãng.
Cảm giác sưng tấy tê rần đến dời non lấp bể, bầu ngực rung động từng đợt khiến Bạch Tự nhìn đến đỏ mắt.
Bàn tay to bắt lấy một đôi vú trắng như tuyết, dùng sức xoa nắn bóp mạnh, hắn gầm lên.
Dưới ánh nến mờ ảo, hai thân thể trần trụi hoạt động không biết mệt mỏi, như thể mặt trời ngày mai sẽ không bao giờ tới chỉ có thể tận hưởng khoái cảm bất tận trong đêm nay...