Cơm nước xong, bụng rỗng cồn cào đã được lót dạ, cơ thể hơi lạnh dần dần ấm lên. Nàng lục trong chiếc tủ gỗ đơn sơ tìm thấy một vài bộ quần áo lớn bằng vải bố để mặc vào tránh trần truồng khi trốn thoát.
Căn phòng này thuộc về Bạch Tự, quần áo dĩ nhiên là của hắn. Bạch Tự cao lớn, Diệp Hinh nhỏ nhắn mặc y phục hệt như một đứa trẻ mặc đồ người lớn với chiếc quần dài phết đất.
Xắn quần dài và ống tay áo lên, Diệp Hinh lục lọi lại căn phòng và tìm thấy một ít bạc vụn, nàng bỏ số bạc vụn vào túi để đi chuẩn bị cho mọi tình huống xảy ra.
Ngửa đầu nhìn ánh sáng cao hơn mấy chục cm, nàng cụp mắt suy nghĩ, quay đầu lại chậm rãi đi đến bên đầu giường đất, kéo hộp gỗ ra dựng lên.
Gần đến nơi, nàng bước lên chiếc hộp gỗ và tiến lên gần đến nơi có sánh sáng.
Tuy rằng ô cửa không lớn nhưng đối với Diệp Hinh như vậy là đủ, nàng với nửa người ra khỏi khe hở, từ trên cao nhìn xuống mặt đất cây cối um tùm có chút sợ hãi.
" Diệp Hinh, ngươi làm gì vậy, xuống đi!"
Giọng nói tức giận của Bạch Tự đột nhiên vang lên từ phía sau, thân thể Diệp Hinh run lên, nàng không rảnh lo an toàn vội vàng chui qua lỗ.
"Bang!"
Thân thể rơi thẳng xuống đất, cũng may thay vì sàn bê tông có cỏ dại và bụi bẩn làm đệm, mặc dù lúc ngã thật sự rất đau nhưng nàng nhanh chóng bình phục.
Lo sợ sẽ bị Bạch Tự bắt và nhốt lại, nàng lê bàn chân phải khập khễnh của mình chạy vào trong núi.
Bạch Tự đang đuổi theo nàng. Diệp Hinh hoảng sợ chạy trốn, để thoát khỏi sự truy đuổi của Bạch Tự, nàng cố tình chạy vào vào bãi cỏ cao.
Cỏ trong bụi rậm không biết là loại cỏ gì, lá cây sắc bén, đi được mất bước trên khuôn mặt nhỏ nhắn và mu bàn tay nàng có mấy vết thương nông cắt ra.
Nàng không có thời gian quan tâm chuyện này, vừa thở hổn hển vừa lao sâu hơn vào trong bụi cỏ, bước chân của Bạch Tự đã gần kề bên tai, nàng biết chỉ cần mình chậm lại một chút sẽ bị Bạch Tự đuổi kịp.
Nàng không dám tưởng tượng hậu quả.
Thở hổn hển nhanh chóng gạt cỏ sang một bên, Diệp Hinh quay đầu lại liếc nhìn, ulachoi, Bạch Tự chỉ cách nàng một bước.
Nàng sẽ bị bắt lại.
Ý nghĩ này chợt hiện ra trong đầu, Diệp Hinh sợ hãi chạy nhanh hơn.
" Tê tê—"
Âm thanh gì?
"Cẩn thận!"
Bạch Tự hét lớn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Diệp Hinh đã bị kéo gục xuống đất.
Dường như có thứ gì đó lóe lên trước mặt nàng, khi nàng hoàn hồn thì cỏ cao bị áp sát xuống mặt đất vì cô ngã xuống.
Bạch Tự nằm trên người nàng lo lắng nói: " Ngươi không sao chứ?"
Diệp Hinh sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác lắc đầu.
Biết nàng không sao, vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Tự Đình thả lỏng, hắn ta đứng lên với vẻ mặt bình tĩnh: "Cùng ta trở về."
Vừa mở miệng chính là lời nói khiến nàng ngạt thở, sắc mặt Diệp Hinh liền thay đổi.
"Không, ta sẽ không quay lại."
" Ngươi là dâu của họ Bạch, không trở về nhà họ Bạch thì ngươi muốn đi đâu?"
" Không liên quan gì đến ngươi. "
" Ta là cha chồng của ngươi. "
" Cha? Lời này mà ngươi cũng dám nói ra, trên đời này có người cha chồng nào mà ép con dâu làm chuyện vợ chồng. "Diệp Hinh châm chọc hắn.
Dường như có một cảm xúc khác thường nhanh chóng xẹt qua đáy mắt, Bạch Tự lạnh lùng nói: "Đó là ngươi khiêu khích ta trước."
Diệp Hinh không nói gì.
Nàng muốn phản bác, nhưng nếu phản bác, nàng sẽ để lộ rằng nàng không phải là chủ thân thể cũ.
Khuôn mặt của Diệp Hinh tái đi khi nghĩ đến những thủ pháp trừ tà trên TV.
"Dù sao thì, dù sao thì ta cũng không muốn làm con dâu nhà họ Bạch của ngươi nữa."
"Nếu ngươi không muốn làm con dâu nhà họ Bạch, ngươi muốn làm con dâu của ai?! "
Câu nói này giống như lửa đốt bom nổ, Bạch Tự vô cùng tức giận, thậm chí còn nghi ngờ hành vi bỏ trốn bất chấp nguy hiểm của Diệp Hinh là gặp kẻ gian phu bên ngoài.
Hắn càng ngày càng nắm chặt tay Diệp Hinh.
Diệp Hinh cau mày.
"Ngươi buông ra."
"Nói, kẻ gian phu đó là ai?"
Hắn sẽ giết kẻ gian phu đã cắm sừng Lâm Nhi. Diệp Hinh là con dâu nhà họ Bạch, không ai có thể cướp được từ nhà họ Bạch.
Đau quá.
"Không liên quan gì đến ngươi!"
Đau đớn làm cho Diệp Hinh tức giận, càng thêm chán ghét Bạch Tự.
" Diệp Hinh, ngươi tin hay không--"
Lời nói của Bạch Tự đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tuấn tú thay đổi so với lúc trước tức giận, thắt lưng thẳng tắp hơi buông xuống, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn không chịu nổi.
" Ngươi, ngươi bị sao vậy?"
"Độc... con rắn đó độc." Hắn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi có chắc là mình chưa bị cắn không?"
Đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, một áp lực mạnh mẽ khiến Diệp Hinh cảm thấy hơi khó chịu, nàng ngây ngốc nói: "Không, ta không bị cắn."
Con rắn...
Đôi mắt quét qua bụi cỏ, nàng thấy một con rắn đứt đoạn. Diệp Hinh nhìn Bạch Tự, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên phức tạp.
Hắn... cứu nàng?
"Trở về đi, trong núi có rất nhiều rắn độc, cắn một cái sẽ khiến người ta bất tỉnh từ ba đến năm ngày."
Không nói một lời, hắn nắm tay Diệp Hinh dắt xuống núi, vừa đi được vài bước thì đột nhiên ngã xuống.