Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 197



"Quân nha đầu ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Phùng lão có chút kỳ quái.

Người khác không biết, nhưng ông ta biết, nhị thiếu gia Tần gia bị trùm đầu đánh, đó là do Tạ gia ra tay, còn lại là do tiểu nha đầu trước mắt này đứng đăng sau thúc đẩy Khang Thân Vương, ông đã sớm cảm thấy tiểu cô nương này có thù với nhà họ Tần, bây giờ nàng lại hỏi về sự tình của Tần gia, Phùng lão cảm thấy bên trong nhất định có vấn để.

Quả nhiên, Tần Lam ngay sau đó liền nói:

"Ta muốn thỉnh cầu Phùng lão đáp ứng lời mời của Tần tướng phủ, đến Tần gia giúp chẩn bệnh cho con trai ông ấy, nhưng tiền để là ngài nhất định phải đưa ta đi cùng."

Tần Lam nói xong.

Chuyện này đối với Phùng lão thực ra rất đơn giản.

Sau khi đến Tần gia, nàng sẽ tìm cơ hội lẻn vào sương phòng trước đây của mình, lấy những thứ mà nàng đã để lại, sau đó rời đi cùng Phùng lão mà không bị ai phát hiện.

"Quân cô nương, ngươi đây là..."

Phùng lão cau mày nhìn Tần Lam, có chút khó hiểu, nhưng không có trực tiếp hỏi.

Hàng lông mi dài của Tần Lam khẽ run lên, nàng nhìn Phùng lão nói:

"Phùng lão, ta có một thứ để trong nhà Tần gia, ta phải đi lấy ra, vật này rất quan trọng với ta, nhưng ta có thể hứa với ngài, đó là đổ của ta, Tần gia không biết nó tồn tại, ta chỉ cần có cơ hội vào Tần tướng phủ để lấy được thứ này."



Phùng lão nhìn đôi mắt lặng lẽ của nha đầu trước mặt không có một tia lấp lánh nào, ông có thể biết được nàng đang nói sự thật.

Phùng lão không biết nữ tử Quân gia này định lấy thứ gì, nhưng nếu ông đáp ứng nàng thì ông phải chịu nguy hiểm, một khi Tần gia bắt được thì ông sẽ không thể lấy được thứ đó đi ra ngoài.

Nhưng Phùng lão nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.

"Được, ta sẽ cho nha đầu ngươi một ân huệ, ai bảo ngươi lại là người được lão phu đầy yêu thích chứ.

Phùng lão nói.

Khóe môi Tần Lam khẽ cong lên, nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói.

"Phùng lão, để cảm tạ ngài, ta sẽ truyền thụ cho ngài bộ pháp huyễn linh thập tam châm."

"Cái gì? Quân nha đầu, ngươi nói thật sao?"

Phùng lão kích động đến mức run tay làm đổ tách trà bên cạnh, trà đổ hết lên người ông. Nhưng Phùng lão thậm chí không quan tâm đến nó, ông nhìn chằm chằm

Tần Lam với sự kinh ngạc và nhiệt tình.

Huyễn linh thập tam châm là bộ châm pháp đã thất lạc trong truyền thuyết.

Ông có thể thấy qua đã là phúc phận, vậy mà bây giờ tiểu nha đầu này nói rằng nàng sẽ dạy nó cho ông.

Chao ôi...



"Ừm, ta sẽ không để Phùng lão ngài phải mạo hiểm vô có. Nhà họ Phùng vốn là y dược thế gia, Phùng lão cũng là người yêu thích y thuật, dạy cho ngài châm pháp huyễn linh thập tam châm sẽ cứu được càng nhiều người hơn."

Tần Lam đã nói như vậy.

Dứt lời, Phùng lão có chút xấu hỗ.

"Thật ra, Quân nha đầu, cho dù ngươi không dạy lão phu huyễn linh thập tam châm, ta cũng sẽ giúp ngươi."

"Ta biết."

Tần Lam khẽ mỉm cười, nàng đương nhiên biết Phùng lão nói thật lòng, bởi vì nàng còn chưa nhắc tới Thập Tam Châm thì ông ấy đã đồng ý với nàng, nàng chỉ muốn trả ơn lòng tốt thôi.

"Được, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay."

Phùng lão xoa xoa tay, tựa hổ không đợi được nữa, nhìn vẻ mặt Tần Lam căng thẳng trong lòng thả lỏng một chút.

"Không cần đưa thiếp trước sao?"

Nàng biết phụ thân... Tần tướng phủ có rất nhiều phép tắc.

Nhưng nàng thấy Phùng lão xua tay.

"Thiếp bái gì chứ, cứ trực tiếp đi. Tần thừa tướng đã đến tìm lão phu ba lần rồi, ta đến đó hắn còn phải thấy vinh hạnh ấy chứ."