Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt dừng trên người Tần Lam.
“Nha đầu, khi sư phụ của con rời đi có nói gì với con không?”
Lão phu nhân hỏi.
Lúc này suy nghĩ của Tần Lam có chút hỗn loạn, nghe lời nói của Quân phụ thân, nàng có thể khẳng định cao nhân trong miệng Quân phụ thân và sư phụ nàng là một người, nói cách khác, mười mấy năm trước, lão sư phụ hắn cũng đã gặp Quân phụ thân, thậm chí đoán được mệnh kiếp của Quân Phi Yến, mà nàng gặp sư phụ ở chùa Thiên Vân, có phải sư phụ sớm đã sắp xếp, hoặc nói, có phải sư phụ đã sớm nhìn thấu cả đời nàng?
Khó trách, khi sư phụ gọi nàng là đứa trẻ ngốc, lại dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng.
Năm đó, lúc sư phụ cho nàng chọn học y hay học độc, nàng chọn học y, sư phụ dường như thở dài.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi hành động lời nói của sư phụ cũng lộ ra ý sâu xa.
Có phải sư phụ đã sớm đoán được mệnh đã định của Quân Phi Yến, nàng chết thảm rồi trọng sinh,?
Nhưng sư phụ là ai? Từ đâu tới? Tới đâu?
Những nghi hoặc đó không ai có thể cởi bỏ giúp Tần Lam.
“Ngày mà con học xong, sư phụ không lưu lại lời nào, lập tức rời đi.”
Tần Lam nói.
Nhớ tới sư phụ, ánh mắt vẫn phiếm hồng.
“Nha đầu con có thể được cao nhân chỉ điểm, cũng coi như là người có phúc, nhất định không thể quên phần ân tình này.”
Lão phu nhân nói.
Nói xong, ánh mắt thật sâu nhìn Tần Lam: "Khi đó chỉ có nha đầu con ngang bướng, ngày nào cũng không ở nhà, cả ngày không làm gì khác ngoài gây chuyện, không ngờ lúc bà nội không biết, con lại nỗ lực học y thuật, lén tự mình giữ bí mật lớn như vậy, bà nội không nghĩ cũng biết nha đầu con chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”
Lúc lão phu nhân nói lời này không nhịn được đỏ mắt.
Trưởng thành rồi, vô cùng xót xa.
Nghĩ lại, nha đầu này ngày xưa làm xằng bậy mà bị đánh không ít, trong lòng càng hối hận không chịu được.
Quân Lôi Đình cũng thế, ánh mắt nhìn Tần Lam đã không thể dùng từ ái để hình dung: "Nha đầu, tuy cha không biết y thuật của con tốt tới mức nào, nhưng cao nhân chỉ dạy mười năm, ngay cả Phùng lão cũng kích động như vậy, nói gì mà Huyễn Linh thập tam châm là châm pháp thất truyền hơn trăm năm, không nghĩ cũng biết, một khi truyền ra ngoài sẽ tạo thành chấn động thế nào, cha không hy vọng con vang danh khắp nơi, chỉ mong con bình bình an an, vì vậy cha mới muốn Khang Thân Vương giữ bí mật, sợ châm pháp thất truyền của con truyền ra sẽ khiến kẻ tiểu nhân mơ ước.”
“Sẽ không, cha, con sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Tần Lam vội nói.
Lại thấy Quân Lôi Đình lắc đầu: "Nha đầu, con không biết thói đời hiểm ác thế nào, năm đó mẫu thân con cũng đơn thuần như con, nhưng sau lại...!”
Lời của Quân Lôi Đình còn chưa dứt đã nghẹn ngào, bụm mặt không nói ra lời.
“Được rồi, lão đại, con đừng khóc, trước mặt mấy đứa nhỏ nói chuyện này làm gì?”
Quân Lôi Đình chưa nói hết đã bị lão phu nhân khẽ cắt ngang.
Tần Lam khó hiểu ngẩng đầu nhưng phát hiện mọi người đều không muốn tiếp tục lên tiếng, rõ ràng ở Quân gia, mẫu thân của Quân Phi Yến là điều cấm kỵ, nhưng mọi người vẫn nói, mẫu thân của Quân Phi Yến qua đời vì bệnh, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao?
“Được rồi, tối nay cũng không thể không cứu tiểu tử Tạ gia, nha đầu Phi Yến mới lộ ra y thuật của mình, cũng không tính là vi phạm ý của cao nhân, nhưng cha con nói rất đúng, nếu nha đầu Phi Yến con không quá cần thiết, không thể tùy ý lộ ra y thuật của con, nếu thật sự muốn hành y cứu người, phải tự che giấu tốt thân phận của mình.”
Khuôn mặt lão phu nhân uy nghiêm, gõ nhịp nói.
Tần Lam gật đầu, bộ dạng rất ngoan ngoãn: "Cháu gái đã biết.”
Lão phu nhân suy nghĩ một lúc, cao nhân nói, cháu gái trải qua sinh tử kiếp sẽ thay da đổi thịt, giống như trọng sinh, vinh danh khắp nơi, không biết vinh danh thế nào, nhưng đúng là đã thay đổi con người, hành động lời nói càng ngày càng giống mẫu thân nàng...
“Đã trễ rồi, thân thể Na Na vừa mới khôi phục, lại vất vả nửa đêm, nhất định rất mệt, Diệp Nhi, đưa muội muội con về nghỉ ngơi đi.”
Lão nhân khoát tay nói.
“Vâng.”
Quân Huyền Diệp nói, Tần Lam cũng đứng dậy theo: "Bà nội, cha, nhị thúc, nhị thẩm cũng nghỉ ngơi sớm, có gì ngày mai hãy nói.”
Tần Lam quan tâm nói.
Tối nay cả nhà đều lo sợ hoảng hốt.
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ không cho người gọi con ăn sáng, ngủ đến khi nào tỉnh.”
Lão phu nhân nói.
Tần Lam gật đầu, lúc này mới theo Quân Huyền Diệp về viện của mình.
Sau khi Tần Lam và Quân Huyền Diệp lui xuống, trong đại sảnh lão phu nhân và hai nhi tử, con dâu lại không động đây, chủ yếu là trong lòng chấn động, bây giờ vẫn kích động không buồn ngủ, tất cả mọi chuyện quá không chân thật, nha đầu kia náo loạn cả ngày khiến bọn họ đau đầu lúc này đột nhiên lại lợi hại như vậy...
...
Cả đêm Tần Lam ngủ vô cùng nặng nề, hốt hoảng, luôn gặp ác mộng, hôm sau tỉnh lại đã gần trưa.
Tần Lam thức dậy ngồi trên giường một lúc, từ khi nàng mở mắt thân thể vẫn thấy không thoải mái, ngực truyền đến một trận lại một trận cảm giác buồn nôn, không biết là do thức đêm hay do miệng vết thương trên cổ và tay.
Qua một lúc lâu sau, Tần Lam mới đứng dậy xuống giường, tìm váy lụa hồng đào trong tủ quần áo mặc vào, soi gương phát hiện sắc mặt có chút không tốt, dưới mắt có quầng xanh đen, cánh môi trắng bệch, đặc biệt váy lụa hồng đào càng khiến mặt nàng không còn huyết sắc.
Tần Lam kiểm tra mạch đập của mình có chút hỗn loạn.
Nhưng nàng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là linh hồn của mình trọng sinh, có chút ảnh hưởng.
“Đại tiểu thư, người tỉnh rồi, đồ ăn được hâm nóng trong phòng bếp, nô tỳ bưng tới cho người.”
Lục Trúc nghe thấy tiếng động vội tiến lên hầu hạ Tần Lam rửa mặt, lại xoay người tới phòng bếp lấy đồ ăn, bốn món mặn một món canh, rất thanh đạm.
Ăn cơm xong, Tần Lam gọi Lục Trúc, chuẩn bị đi Vân Trang các mua vài bộ quần áo trắng, chủ yếu nàng không thích những quần áo diễm lệ của Quân Phi Yến.
Lục Trúc nghe đi dạo phố, có vẻ rất hưng phấn: "Đại tiểu thư, nô tỳ lập tức sắp xếp.”
Ngoài cửa phủ Tướng quân, một chiếc xe ngựa đã đứng đó, con ngựa nâu đậm phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Lúc Tần Lam lên xe ngựa có chút hoảng hốt, không nghĩ Lục Trúc sẽ đánh xe ngựa.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng ở cửa Vân Trang các.
Vân Trang các, lầu một bán son phấn, lầu hai bán các loại quần áo và trang sức mới được thế gia phu nhân, tiểu thư thích.
Lúc Tần Lam đến không có quá nhiều người, nhưng có thể nhìn thấy có người đến người đi.
Vì trên cổ Tần Lam có vết thương, hơn nữa trên trán có sẹo nên đã chuẩn bị mũ sa đội, vừa che gió lại có thể che mặt.
Khi Lục Trúc tìm nơi để xe ngựa, Tần Lam tự mình đi vào Vân Trang các.
Vân Trang các và các cửa hàng khác không giống nhau, không ai biết ông chủ là nam hay nữ, mà phục vụ quý nhân trong tiệm là một vài nha hoàn, điều này rất hiếm thấy lại được tương đối khách quý thích.
Tần Lam vừa vào cửa, một tiểu cô nương mặt tròn lập tức tiến lên tiếp đãi: "Vị quý nhân này muốn mua son phấn hay quần áo trang sức vậy?”
“Lên lầu hai xem phục sức.”
Tần Lam nói.
“Mời bên này quý nhân, trên lầu hai có rất nhiều hàng mới về, đúng lúc khách trên lầu cũng không có nhiều, ngài có thể chậm rãi chọn lựa.”
Tần Lam gật đầu.
Tiểu cô nương dẫn đường phía trước, Tần Lam nhấc chân đi lên thang gỗ lên lầu.
“Trắc phi, váy lụa yên la vô cùng hợp với màu da của người, vô cùng trắng nõn nà, thật xinh đẹp.”
Mới lên được một nửa, một giọng nữ a dua mơ hồ truyền đến.
“Chỉ nha đầu ngươi mới nói vậy.”
Một giọng nói khác đầy ý cười vang lên, dễ nhận thấy tâm tình không tồi.
Bước chân của Tần Lam trên thang lầu theo bản năng dừng một chút, giọng nói này quá mức quen thuộc, nàng đã nghe mười mấy năm, khi sắp chết, bên tai vẫn quanh quẩn giọng nói này...