Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 77: Ta cũng Tuyết Sinh



Nửa tấm phù ấn nở rộ trong hư không, toả ra ánh sáng vỹ diệu.

Tu sĩ Luyện Thể của Dị Tộc liên tục chuyển niệm pháp ấn, lẩm bẩm chân quyết thôi động, sau đó lại xuất hiện thêm nửa phiến hư ảo, chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng chắp vá hoá thành một tấm Thanh Đồng Lệnh.

Vừa xuất hiện lập tức phun trào cực quang chói mắt, chiếu rọi thương khung, bên trên uẩn dưỡng một luồng khí tức trấn áp kinh người, bản thân nó cực kỳ tang thương cổ lão, giống như không phải vật phẩm của phiến tinh không này mà được trục bên trong mộ cổ, vớt ra từ Thâm Uyên Vạn Trượng, tắm rửa bằng hơi thở tuế nguyệt.

Mặt ngoài lốm đốm gỉ sét màu xanh, bốn phía lộ rõ dấu hiệu hư hoá, có lẽ trước kia từng bị toái diệt bởi thủ chỉ, nhìn thấy một đầu ngón tay lõm sâu vào bên trong, gần như xuyên qua, đục thủng nghiền nát.

Thanh Đồng Lệnh buông xuống khí tức trấn áp, ở trong trời đất đột ngột vọng lại một đạo thanh âm mỏng nhạt, thê lương khiếp người.

"Minh Chí, tù phong thiên địa, chúng sinh cần độ lượng kiếp, bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu, dâng tặng Tu Chân Hành".

"Minh Chí, chúng sinh cũng là vô lượng, bỏ đi gông cùm hôm nay, thoát khỏi ý niệm của trời, tìm được đạo Lai Sinh, dâng tặng Tu Chân Hành".

"Minh Chí, khoá thiên vận, xoá tối tăm, chúng sinh không có đạo thường trầm mình vào bể khổ, đạo niệm sai lệch, dâng tặng Tu Chân Hành".

Âm kia nặng nề hơi thở Viễn Cổ, tắm trải Luân Hồi, gánh chịu mục nát tử vong, chứa đựng đạo ý thâm ảo, nó vang vọng khắp trời đất rồi chậm rãi truyền đến, dung nhập vào đầu óc từng người.

Theo đó thiên địa như chuyển mình.

Phong vân biến sắc.

Thậm chí cỗ Thạch Quan vạn trượng đang di hành trong tinh không cũng ảnh hưởng, bị hạn chế hành tung.

Ngay lúc này tầng trời lộ ra một vòng xoáy không khí giống hệt tán dù, bao trùm toàn bộ Thạch Quan, ầm ầm buông xuống, tạo thành trấn áp.

Giống như Hoàng Giả giáng lâm, sẽ áp chế toàn bộ tồn tại phía dưới, không cho phép náo loạn.

Đương nhiên bản thân Thạch Quan cũng không tầm thường.

Ngay trong chớp mắt, từ bốn phía tràn ra vặn vẹo, vô tận tử tuyến như trùng như xà lăn lộn du tẩu bỗng nhiên cuốn ngược trở lại, tụ ở phía trước hình thành một cái đại khẩu um tùm.

Miệng lớn rộng mở tạo thành hấp lực, gào thét thôn phệ vòng xoáy không khí.

Một bên trấn áp cùng bài xích, bên còn lại kháng cự điên cuồng, thậm chí trực tiếp cắn nuốt.

Tâm thần Tuyết Sinh chấn động mãnh liệt, bởi thanh âm kia quanh quẩn trong đầu mãi chưa tán đi, giống như sóng biển dồn dập, không hiểu vì lý do gì Tuyết Sinh cảm thấy có chút quen thuộc, bất giác sinh ra liên hệ, ý thức của hắn đột nhiên trở nên phù phiếm, mà toà bia mộ bên trong đáy mắt cũng bạo phát kỳ quang.

Minh Bi ở đó, sừng sững Vạn Cổ, trấn áp tối tăm, không ai nhìn thấy giờ phút này có một bóng người ngưng tụ, tựa lưng trên Minh Bi, uể oải nhìn về xa xăm, giống như đang lắng nghe.

Thế giới kia quá u ám, khó nhìn ra nhân diện thực sự, có điều đối phương là nam tử, đạo bào thẳng tắp dài đến gót chân, tóc không vén buộc tùy ý buông xoả.

Xung quanh cơ thể có chín khoả đèn dầu phong cách cổ xưa đang bay lượn quay tròn, đèn dầu thắp u hoả, đốt lên một khắc như là sấm giáng thâm uyên.

Khi nó đột ngột loé sáng cũng đồng thời thấy được thân ảnh người kia.

Rõ ràng vị trí của đối phương là vực sâu đen nhánh, thế nhưng ngưng tụ trong mắt Tuyết Sinh, lại hoá thành cảnh tượng..Một quyển Hoạ Trục, vẽ lại chân dung.

Tướng mạo thanh niên, mái tóc màu tím, dáng người cao dong dỏng, toàn thân trường bào tím biếc, cúc áo không đóng khoá, để lộ ngực trần, da thịt ẩn hiện hình xăm mơ hồ..Thần Phượng.

Trên người hắn tràn ra băng lãnh cùng sát khí không thể đè nén, đóng băng cả vạn dặm trời đất.

Hắn ngóng nhìn chỗ này, hai mắt thâm u mà sáng chói như Tinh Hà.

Mục quang hoá thành vòng xoáy.

"Thú vị!! Không dò xét được quá khứ, vị lai, lẫn nhân quả, càng khó phân biệt ta là hắn, hay hắn mới là ta"

"Trấn áp Táng Giới vạn năm, rốt cuộc cũng nghe thấy Minh Chí Đạo Kinh, còn gặp phải loại chuyện ly kỳ như thế này".

"Ta gọi Tuyết Sinh!".

Thanh niên Thần Phượng im lặng ngóng nhìn, bỗng nhiên nhỏ giọng thì thào, vẻ mặt hiện lên biểu cảm bất khả tư nghị.

Đây không phải ngôn ngữ, mà là một loại thần niệm khuếch tán, giờ phút này Tuyết Sinh nghe rất rõ ràng, tựa hồ có ai đó đang lẩm bẩm trong đầu.

Hai hàng lông mi nhíu chặt, thân thể không khống chế nổi rung động, Tuyết Sinh có loại cảm nhận huyễn hoặc, hình như chân ngôn phát ra từ miệng tu sĩ Dị Tộc đã triệu hoán tới một tồn tại nào đó vô cùng kinh khủng.

Cũng vì cảm nhận này quá mức chân thực cho nên đầu óc Tuyết Sinh oanh động, mà Tuyết Sinh cũng vô thức nhếch môi, thốt ra hồi âm.

"Ta cũng gọi Tuyết Sinh!".

"Tốt! Đợi ngươi ở Táng Giới!".

Rõ ràng là đang thì thầm với chính mình, nhưng ý thức Tuyết Sinh lại tự động phác hoạ nên một đoạn cảnh tượng.

Thật giả lẫn lộn.

Bóng người bí ẩn trong vực sâu đen nhánh sau khi nghe Tuyết Sinh xưng tên mới quay người rời khỏi, thân thể chậm rãi biến mất phía cuối Minh Bi.

Mà hết thảy những chuyện này diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, kỳ dị hơn, nó xuất hiện tại chỗ sâu nơi đáy mắt của Tuyết Sinh.

Hình như mắt hắn chính là thế giới, hoặc thế giới kia đã từng bị hắn nhìn thấu, lột sạch chân diện, nắm bắt toàn bộ pháp tắc, đóng khung ở đó.

Khi hai hàng lông mi dãn ra, cố gắng đem chân dung người kia liên hệ cùng đồng bộ.

Tuyết Sinh kinh ngạc thì thào.

"Không biết là ảo hay thực, nhưng ở trên cơ thể hắn ta cảm thấy khí tức đồng nguyên, giống hệt Ty Trưởng, giống hệt ta! Còn nữa..Hắn cũng gọi Tuyết Sinh sao..".

Cảnh tượng vừa rồi đơn giản là không tưởng.

Tuyết Sinh liên tục lắc đầu, hắn cho rằng bản thân điên mất.

Chỉ kẻ điên mới có thể hình dung ra huyễn tưởng chân thực đến mức độ như vậy, bởi vì người kia tồn tại ở trong vực sâu, bước chân hắn đã chạm vào vành tuyến biên giới, tựa hồ chỉ cần đối phương nguyện ý sẽ ngay lập tức đột phá thời không, giáng lâm đến thế giới chân thực.

Trước khi đi còn quay đầu mỉm cười, lộ ra một đôi nhãn mục bình tĩnh, thâm sâu như tinh không.

"Có lẽ là thật, hắn bị chân ngôn triệu hoán đến, nhưng vị cách của tu sĩ Dị Tộc quá thấp, cho nên đối phương chỉ đi ngang không thể trực tiếp buông xuống"

"Con đường tu hành càng đi xa càng mê man, rốt cuộc hết thảy những thứ ta nhìn thấy có ý tứ gì, muốn nói lên cái gì?" Tuyết Sinh lẩm bẩm thì thào, lòng hắn chưa thể bình tĩnh.

Mà lúc này đám tu sĩ Dị Tộc nhao nhao biến sắc, hãi nhiên quan sát Tuyết Sinh.

Trung niên Trúc Cơ cũng co rút tròng mắt, kinh sợ thốt lên.

"Minh Chí Đạo Kinh hình như không hề ảnh hưởng tới hắn..".

Theo bóng người bí ẩn kia biến mất trong đáy mắt Tuyết Sinh, tấm Thanh Đồng Lệnh cũng tự động sụp đổ hoá thành tro bụi.

Cũng ngay lúc này Tuyết Sinh động thủ.

Hàn ý rậm rạp chằng chịt, Pháp Y lóng lánh tử quang hoá thành một tấm màn sáng phòng hộ ở phía ngoài cơ thể, Huyết Quỷ ngưng tụ gào thét, toàn bộ tu vi bỗng nhiên oanh minh bộc phát, nhấc lên xung kích quét ngang bát phương.

Ba tên tu sĩ Dị Tộc bị xung kích đụng chạm trực tiếp sụp đổ, người thứ tư chưa kịp thu hồi hoảng hốt cũng bị cơn sóng kia nhấn chìm.

"Ngự Lôi Chân Quyết!".

Nhìn thấy thủ hạ chết trong tầm mắt, trung niên Trúc Cơ phẫn nộ gầm nhẹ, tay phải ấn niệm pháp quyết, miệng hô pháp ngôn.

Theo đó một cái Lôi Đình Quang Mâu xuất hiện, mang theo nóng rực cùng hủy diệt xẹt qua trước ngực Tuyết Sinh.

Mặc dù không xuyên thấu nhưng cũng bị chà xát, quần áo vỡ vụn, máu thịt be bét.

Rõ ràng thủ đoạn của trung niên Trúc Cơ rất bất thường, hắn xuất thủ kín kẽ nhanh gọn, hơn nữa đều dùng Đạo Pháp cổ quái, Tuyết Sinh không cho rằng đối phương mạnh hơn, nhưng nếm trái đắng hai lần, bản năng cảnh giác lại hiện ra.

Tuyết Sinh thở dốc, rút lui phía ngoài năm trượng mới dừng lại, tay cầm chặt thắt lưng, chân phải hung hăng đạp mạnh xuống mặt đất, như mũi dao, một lần nữa xông ra.

Bốn phía xuất hiện tàn ảnh.

Trên chiến trường chỉ còn lại mấy tên Luyện Khí kỳ, lúc Tuyết Sinh buông xuống chính là Tử Thần giáng lâm.

Long Xà Kiếm rít lên một tiếng, mang theo lực sát thương của Phượng Hoàng Thiêu Thiên.

Tám đoàn kiếm ảnh đốt cháy bởi lửa đỏ đột ngột cuốn ngược quét ngang.

Lộng lộng! Thanh âm oanh minh.

Theo đó là tiếng kêu gào thảm liệt, mưa máu thịt vụn nở rộ ở bốn phía, cả chiến trường chỉ còn lại duy nhất tên trung niên Trúc Cơ.

"Ngươi phản kháng vô dụng, hôm nay chạy thoát cũng không có ích gì, Linh Tôn đã buông xuống, kết cục của Thiên Công Châu đã định!" Hắn sâu sắc nhìn Tuyết Sinh, trong mắt lộ ra kiêng kỵ, nhưng thanh âm cực kỳ sắc lạnh, mang theo cao ngạo.

Nói rồi bỗng nhiên phất tay, phía sau xuất hiện hắc vụ nồng đậm, sương mù cuồn cuộn huyễn hoá tạo thành một toà cự đại mộ bia.

Cỗ bia mộ này tràn đầy khe hở, vô số Vong Hồn đang gào thét giãy dụa bên trong, nhưng xem xét tỉ mỉ vẫn rất mông lung mơ hồ, rõ ràng thực lực Trúc Cơ chưa thể thi triển toàn bộ uy lực, chỉ có thể mượn Huyễn Ảnh.

Giờ phút này toà mộ bia mang theo sương mù trấn áp nện xuống vị trí của Tuyết Sinh.

Vẫn chưa hết, trong nháy mắt thân thể trung niên Trúc Cơ lộ ra khô cạn, trên ngực bộc phát huyết sắc, cả người khuếch tán hồng mang cùng tia máu, trực tiếp phun một ngụm tiên huyết.

Búng máu bay tới lập tức hoá thành phi kiếm huyết sắc, nhấc lên sát khí nồng đậm, mang theo sát phạt, đâm hướng Tuyết Sinh.

Thời khắc mấu chốt, Tuyết Sinh híp chặt hai mắt, tay phải nâng lên hướng mi tâm của mình điểm một cái, lập tức tử quang lấp lánh bao phủ cơ thể, nhanh chóng hội tụ tại đỉnh đầu, tạo thành Phượng Hoàng Chi Kiếm.

Kiếm dài mười trượng, chiều rộng ba trượng, trên dưới lấp lánh, nhiệt khí bức người.

Tựa như Thiên Kiếm sừng sững ở giữa không trung, phát tán ra đạo vận khó tả, tản mát uy thế kinh thiên động địa.

Phượng Hoàng Kiếm vừa xuất hiện, sắc mặt trung niên Trúc Cơ bỗng nhiên đại biến, hoảng sợ lùi lại, kêu la thất thanh.

"Không thể nào..Tại sao ta lại có cảm giác một kiếm kia đã vượt qua đạo pháp, đạt đến Tiên Thuật! Đạo pháp là lĩnh ngộ, Tiên Thuật là cảm ngộ, hai cái khái niệm hoàn toàn khác biệt, Ngưng Khí mà thôi..Hắn làm cách nào!"

Thân thể trung niên Trúc Cơ chấn động, sắc mặt trở nên yếu ớt.

Trước đó Tuyết Sinh chỉ sử dụng kiếm ý Phượng Hoàng Thiêu Thiên, lấy Long Xà làm vật dẫn, còn hiện tại ý thế cùng tụ hợp, dưới tu vi toàn lực thiêu đốt, một kiếm kia quả thực vô cùng kinh người.

Đây cũng là át chủ bài mạnh nhất của Tuyết Sinh.

Phượng Vũ Thiên Không, lửa trên thân nó thiêu đốt bát phương.

Giờ phút này vẻ mặt Tuyết Sinh không có quá nhiều biến hoá, bàn tay bỗng nhiên lật úp.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, Phượng Hoàng Kiếm trên thiên không cũng đột ngột chém xuống, trực tiếp quét ngang chiến trường, ở những nơi đi qua toàn bộ cản trở đều bị cắt rụng, đứt thành hai nửa.

Phi kiếm huyết sắc chia năm xẻ bảy.

Mộ bia sương khói nổ tung sụp đổ.

Mặt đất oanh minh lưu lại vết chém kinh người, đem chiến trường trước mặt chặt thành tung hoành.

Trung niên Trúc Cơ cũng vậy.

Hắn kinh ngạc nhìn Tuyết Sinh, một khắc sau thân thể xé rách, tiên huyết phun trào.

Nửa trên cơ thể trượt xuống, tách khỏi hai chân vẫn đang co giật đóng đinh trên mặt đất.

Trúc Cơ chết!.