Ngưng tụ niệm lực buông xuống hứa hẹn, dưới sự bảo chứng của Thiên Đạo.
Bất cứ ai trước khi Phụng Chí Tu Hành đều phải phát ra Hoành Nguyện, thế nhưng không phải ai cũng có thể khiến cho Đạo Ấn hiện thân đóng mộc thương khung, phàm là những kẻ như vậy, hoặc sự tồn tại của bọn hắn có ảnh hưởng nhất định lên quy tắc tinh không, hoặc vị cách bản thân vô cùng cao thượng.
Tuyết Sinh lý giải hành động của Nhàn Vân Tử, sở dĩ đối phương sợ hãi cái chết, tiếc nuối sinh mệnh, thế nhưng Tuyết Sinh không tin Nhàn Vân Tử chưa từng suy xét qua vấn đề này lại có thể bộc phát chỉ trong khoảnh khắc.
Tôn người khác làm chủ cũng giống như đem số mệnh ràng buộc, chịu sự chưởng khống, từ đó về sau mạng sống của mình sẽ không do bản thân nắm giữ.
Giữa người với người thường thấy bội tín, còn lời hứa Thiên Đạo tuyệt đối không thể làm sai, bởi như Hoành Nguyện: Nếu trái lời, Kiếp Lôi toái Linh, vạn thế bất phục!.
Trong mắt Tuyết Sinh nở rộ kỳ quang, có một tia thâm thúy cất giấu ở tiêu cự, trước đó Nhàn Vân Tử lảm nhảm cái gì Tuyết Sinh đã quên rồi, một vài thứ qua tai, bị hắn chôn vùi.
Xúc động Đạo Thề đến mức ấy, chưa kể vấn đề vị cách của Tuyết Sinh cao thấp ra sao, thì bản thân người buông Hoành Nguyện buộc phải đầy đủ thành tâm, hơn nữa, đối phương cũng nhất định là một tồn tại khó lường, có thể vận khí thâm hậu, hay mệnh số của hắn chứa đựng đặc thù.
Nói chính xác hơn, Nhàn Vân Tử có tư cách này.
Nghĩ đơn giản.
Một kẻ tầm thường không thể nào phát ra Hoành Nguyện dính líu tới đại tu sĩ, dù cho tôn đối phương vi chủ, thậm chí cam nguyện phụng sự chấp nhận từ bỏ tính mệnh đi chăng nữa, bởi ở giữa xuất hiện cách biệt khó san lấp, tồn tại liên hệ Nhân Quả vô pháp chặt đứt.
Như vậy Thiên Đạo không chứng.
Sở dĩ Đạo Ấn hiện thân tạo nên cảnh tượng kinh thiên động địa, là vị cách Tuyết Sinh tôn cao, mà giá trị bản thân Nhàn Vân Tử cũng không hề thấp kém, vô tình bổ khuyết, trọng điệp bộc phát, giống như thêm củi vào lò, như liệt hoả nấu dầu sôi.
"Ngươi nói tôn ta làm chủ, rốt cuộc ngươi có tác dụng gì?" Tuyết Sinh hoành không mà đứng, sừng sững lạnh nhạt, thanh âm bình tĩnh mang theo thâm thúy vang vọng bát phương.
Hết thảy công kích ngưng tụ ở đó, treo trên đỉnh đầu Nhàn Vân Tử, giờ phút này mất đi hoa lệ khoa trương, nhưng sắc bén ác liệt thì chưa từng giảm bớt.
Theo thanh âm này phát ra, Phượng Hoàng Chi Kiếm cũng rung động, giống như chờ đợi, chỉ cần Nhàn Vân Tử trả lời trái ý sẽ ngay lập tức buông xuống, thay thế Thiên Đạo chém nhục thân hắn, toái diệt linh hồn.
Đối diện hết thảy, Nhàn Vân Tử cực kỳ bình tĩnh, trong mắt lộ ra điên cuồng, có một tia tàn nhẫn bộc phát.
Hình như đây mới là cá tính chân thực của hắn.
Trải qua những chuyện vừa rồi Nhàn Vân Tử ẩn ẩn đã hiểu, thiếu niên kia quan trọng cách làm, xem thường lời nói, bản chất hắn cơ linh bén nhạy, càng không thiếu lão luyện, cho nên khi ánh sáng tàn nhẫn vừa đốt cháy đáy mắt, Nhàn Vân Tử bỗng nhiên bộc phát, cả người dữ tợn xông về phía trước, gầm lên một tiếng, thanh âm hoá thành kinh lôi quanh quẩn.
"Các ngươi theo lão phu nhiều năm, trải qua biến cố vừa rồi, ta biết..Tất cả đều là những tên đệ tử trung thành, thế nhưng hôm nay nhìn thấy quá nhiều, nghe được quá nhiều, như vậy..Yên tâm lên đường!" Kinh lôi buông xuống, gần như ngay lập tức Nộ Mục Kim Cương ngưng tụ bộc phát.
Kim Cương Thủ duỗi thẳng, hướng mấy dãy nhà gỗ phía dưới ầm ầm nện xuống.
Đại địa nổ tung, bát phương oanh minh.
Hết thảy sụp đổ, không có tiếng hét thảm truyền tới, toàn bộ đệ tử Nhàn Vân Tông hoá thành thịt vụn mưa máu.
Khung cảnh thảm liệt, để cho người ta buột miệng thốt lên cảm thán.
Kể từ hôm nay Nhàn Vân Tông hoàn toàn biến mất khỏi giới tu hành.
Nhàn Vân Tử lặng lẽ thu tay, cả người bắt đầu run rẩy, đến cuối cùng là co giật dữ dội, lưng hắn tựa hồ còng xuống, tóc mai bạc đi, trong mắt lộ ra hoảng hốt cực nặng.
Hắn không phân trần với lòng mình, càng không hối hận.
"Thiếu chủ! Ta tận lực rồi" Nhàn Vân Tử mỏi mệt nhấc chân, hướng vị trí Tuyết Sinh đi tới, cách mười trượng lặng lẽ ôm quyền cúi đầu.
Tuyết Sinh phức tạp, im lặng không nói.
Hắn hiểu cách làm của đối phương, thế đạo này muốn chu toàn thật khó, Nhân Luân, đạo nghĩa đã không còn là tiêu chí sinh tồn.
"Đủ ác độc, tàn nhẫn thị sát như vậy kỳ thực rất phù hợp tính cách của ta, nhưng người này..Ta vẫn không thể nào tin tưởng" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận dò xét Nhàn Vân Tử.
Phía dưới, Phong Càn mỉm cười, tán thưởng gật đầu, nhưng giờ phút này không ai nhìn thấy được trong mắt hắn đột nhiên lộ ra dị sắc, có một tia quyết liệt nổ tung.
Phong Càn sải chân, đi hướng đầy trời tuyết vũ, lam bào trên người rất mỏng dường như không chống chịu nổi gió rét, cơ thể hắn run rẩy thật nhẹ, tóc hoa râm cũng bị tuyết trêu ghẹo phủ lên, hoá thành bạch phát.
Ba bước, hắn nhìn thấy Doanh Binh hiện ra trước mắt, gặp lại cố nhân.
Bảy bước, trở về thôn nghèo, thấy chính hắn đánh cờ cùng Vương Hổ, ngồi trước bến sông vớt phiêu lưu bình, mong chờ thư tín của Tuyết Sinh.
Gió tuyết vần vũ quét ngang thiên địa vạn vật, chồng lên thế giới này một tầng ý cảnh.
Ai mang áo tang treo lên thương khung.
Bầu trời trắng buốt như vậy, lạnh lẽo đến thế, chẳng phải Thượng Thiên chán ghét ngày hè oi bức, để khi đông sang đem rét lạnh xoa dịu thế gian.
Trong tiếng gió thổn thức, Tàn Nguyệt cũng co rút vào, ánh trăng chỉ quanh quẩn sơn cốc không dám mạo hiểm rơi về nơi xa.
Thiên địa trở mình, chỉ sợ ngày mai hàn lãnh càng nhiều, Đại Tuyết sắp qua, ít hôm nữa là Đông Chí.
"Lất phất đầy nhà hoa tuyết bay
Trúc xanh mà ngỡ khóm quỳnh đây
Hôm nay thích chí lầu cao ngắm
Ngõ ngách nhân gian tuyết phủ đầy".
Phong Càn cười ha hả, rên rĩ thốt lên một đoạn thi từ.
"Phong thúc! Thơ rất hay, hiếm khi nhìn thấy thúc vui như vậy" Tuyết Sinh cũng mỉm cười, theo bông tuyết lạc hạ, cả người hắn chầm chậm rơi xuống.
"Đúng vậy, cả đời ta không mấy khi tiếu tiếu, ngày xưa học thuộc rất nhiều thi từ, khi rảnh rỗi thường ngâm nga..Quá lâu, rốt cuộc chỉ nhớ được một đoạn này!".
"Hài tử! Gặp được con là chuyện vui vẻ nhất trong đời ta, có điều, thế gian này thực bất hạnh, tại sao phải như vậy..Vì cái gì sinh ly tử biệt..Đau thương, tiếc nuối!".
"Nhớ lời ta..Đừng bao giờ để cho bất cứ chướng ngại nào trở thành tảng đá cản lại bước chân, nếu nhìn thấy nó cứ đạp thẳng mà qua không cần vòng tránh".
"Chung cực đời người tất nhiên vẫn phải có tiếc nuối, tốt nhất không thờ ơ với những thứ đã từng đi ngang sinh mệnh..Đôi khi một nữ nhân vụt qua cũng khiến cho con day dứt kiếp này".
Phong Càn cười rất tươi, ngữ điệu thổn thức, mang theo thê lương cùng cảm khái, ánh mắt nhìn Tuyết Sinh cũng hiện lên quyến luyến, lộ ra chiều chuộng.
"Hài tử! Sống cho thật tốt, nhớ lấy lời hứa ngày kia..Thay ta nhìn tận chân trời góc biển!".
Thanh âm phiêu hốt giống như di ngôn, đem phó thác gửi lại.
Đến lúc này Tuyết Sinh đã cảm thấy không thích hợp, kẻ cơ linh như hắn làm sao chưa nhìn ra bất thường!.
Vẻ mặt Tuyết Sinh kịch liệt biến hoá, hai mắt bỗng nhiên co rút vào, gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng lao về phía trước.
"Phong thúc..Không!!!".
"Hài tử..Những anh linh tử sĩ Doanh Binh thật thảm, chết rồi phơi thây mồi dã thú, làm phân nuôi cỏ dại, tính ra Lão Tuyên vẫn chưa bất hạnh đâu, hắn tốt hơn nhiều người, chết rồi vẫn có huyệt sâu bia thẳng, có kẻ tưởng nhớ, thương cảm sụt sùi"
"Ta mong như hắn..Ha hả!! Mỗi năm ngửi chút tiền vàng hương nến..Không phải chịu rét lạnh thế gian, quên mất bi ai, quên đau khổ, có điều vẫn còn tiếc nuối nha!".
"Đứa trẻ ngoan! Phong thúc hiểu lòng ngươi!".
Câu cuối cùng này từ miệng hắn thốt ra, cùng lúc, trong đáy mắt bạo phát ngập trời điên cuồng, xung quanh cơ thể linh lực chấn động, bóp nát không gian, sau lưng hiện lên từng biển kim quang chói mắt, trên đỉnh đầu có một khoả Kim Đan Chi Dương trong suốt ngưng tụ, tựa như thay hắn, im ắng gào thét.
Đây là hết thảy nội lực của một kẻ đã từng là cường giả Kim Đan.
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Từ trận chiến Mã Nhạc ngày đó Phong Càn đã triệt để buông xuôi, hắn từng nghĩ qua, chấm dứt sinh mệnh ở đây, phải chăng sẽ thanh thản hơn..
Nhưng đột ngột, thiếu niên xuất hiện, cõng hắn rời khỏi cấm khu, theo Tà Dương ảm đạm đi ra thế giới, thời gian bồi bạn trong xóm nhỏ, cuộc đời của hắn bỗng có thêm màu sắc, hắn xem Tuyết Sinh trở thành chấp niệm của mình.
Muốn nhìn thấy đối phương trưởng thành.
Hôm nay Tuyết Sinh giết tới Nhàn Vân Tông, lòng hắn vô cùng ấm áp nhưng cũng cực kỳ lo sợ, ngày nào đó hài tử sẽ vì hắn mà xông pha máu lửa, gánh chịu hiểm nguy.
Điều này Phong Càn không muốn nhìn thấy.
Hài tử cũng trưởng thành rồi, lòng hắn thoả mãn, sẵn sàng buông bỏ.
Thời khắc này Tuyết Sinh lao tới, cách vài bước chân, lập tức duỗi tay, muốn kéo Phong Càn về phía mình, nhưng mà..Hắn không làm được.
Phong Càn gầm nhẹ, trong chớp mắt, khí huyết thiêu đốt mãnh liệt, một tầng kim quang đột ngột nở rộ trong hư không hoá thành tấm chắn ngăn cản động tác của Tuyết Sinh.
Đồng thời tay phải nâng lên, hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu của chính mình.
Trái tim Tuyết Sinh đông cứng lại, hai mắt trợn ngược, đồng tử như muốn nứt bể, một cỗ bi ai sâu đậm dâng lên trong đáy lòng, hoá thành sóng to gió lớn quét ngược tâm thần.
"Đừng..."
Tuyết Sinh gào thét, tu vi bộc phát toàn lực, Huyết Quỷ cũng vậy, Phượng Hoàng Chi Kiếm cũng tốt, theo điên cuồng nơi tâm hắn rậm rạp chằng chịt ngưng tụ, thành một kích viễn siêu Trúc Cơ kỳ.
Oanh một tiếng, chém lên tấm chắn.
Chỉ nghe được thanh âm nứt vỡ sụp đổ, lực lượng phản chấn dội ngược trở lại hung hăng đập lên cơ thể Tuyết Sinh, cuốn hắn bay rớt phía sau, tiên huyết phun trào.
Hào quang toái diệt, hoá thành tinh điểm vỡ vụn trong trời đất, bồng bềnh đi xa.
Sau tuyết vũ..Phong Càn vẫn mỉm cười, có điều bàn tay đã nện xuống đỉnh đầu.
Trước một khắc, đem hình dáng Tuyết Sinh ghi vào đáy mắt.
Đầu lâu nứt vỡ, máu từ thất khiếu chảy ướt nhuộm đỏ khuôn mặt Phong Càn.
Mà lúc này, trái tim Tuyết Sinh cũng triệt để vỡ vụn, nhìn thấy Phong Càn ngã xuống chìm vào biển tuyết..Lòng hắn chết rồi, có huyết lệ chảy ra.