Đức Phật Và Nàng

Chương 77: Quà sinh nhật



Tôi hạn chế ra phố,chỉ quanh quẩn trong nhà vui vầy với Cẩu Nhi. Ngay cả việc đi mua rau, tôi cũngnhờ các đệ tử của Rajiva. Nhưng Rajiva và đệ tử của chàng phải đến từng nhà kêugọi quyên góp để xây chùa, bận rộn tối ngày, nên một quản gia kiêm thủ quỹ làtôi không thể cứ giam chân trong nhà mãi được. Vậy là, sau khoảng mười ngày obế, tôi đã quyết định ra phố. Tôi đã chọn đường đi luồn lách qua những phố nhỏ,nhưng không ngờ, sau một lối rẽ, tôi vẫn đụng phải gương mặt lạnh lùng của MôngTốn. Chắc chắn anh ta đã cho người theo dõi gia đình tôi cả ngày lẫn đêm, chongười chầu chực, ôm cây đợi thỏ suốt mười mấy ngày.

Tôi chùn bước khi chạmmặt anh ta, định bụng quay lưng bỏ chạy, nhưng ngay sau đó tôi ý thức đượcrằng, làm vậy là vô ích. Tôi đành thở dài, từ bỏ ý định chạy trốn, quay lại đốidiện với anh ta.

- Thông minh lắm, tarất thích những phụ nữ hiểu chuyện như nàng.

Anh ta ngửa cổ cườilớn, chậm rãi bước đến bên tôi, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác cao độ mà trướcđây tôi chưa từng thấy.

- Nàng biết ta muốnhỏi điều gì: Nàng đã làm gì mà khiến ta hôn mê suốt một ngày trời?

Khi anh ta đến gần,ruột gan tôi lại bắt đầu nhộn nhạo, cơn buồn nôn chực ập đến. Lẽ nào tôi ghê sợanh ta đến mức ấy ư? Hơn mười ngày qua, cứ mỗi lần nghĩ đến anh ta là tôi lạicó cảm giác nôn nao như vậy. Tôi hít thở sâu vài lần, cố gắng kiềm chế.

- Tướng quâncưỡng ép người đã có chồng làm chuyện trái với luân thường đạo lý, nênmới bị Phật tổ trừng phạt. - Ha ha, ý nàng là, nàng có phép thuật? Anh ta bậtcười mỉa mai, đảo qua đảo lại quanh tôi, ánh mắt dò xét đầy vẻ nham hiểm.

- Ngải Tình, nàngtưởng rằng nói vậy sẽ khiến ta sợ ư? Ngược lại thì có, như vậy càng hay. Nàngđược Phật tổ che chở, tin này nếu truyền ra ngoài, sẽ càng giúp ta giành đượclòng tin của dân chúng, không phải vậy sao?

- Mông Tốn, ngài vốnkhông có tình cảm gì với tôi và tôi đối với ngài cũng vậy. Lẽ nào chỉ vì mộtcuốn sách mà ngài ép tôi làm vợ ngài? Ngài không thấy như thế thật nực cười haysao?

Phiền toái quá đi mất,nếu là ở thế kỷ XXI thì cuốn sách ấy sẽ được bày bán ở khắp mọi nơi

Tôi chán ngấy việcphải lời qua tiếng lại với anh ta, và càng bực mình hơn nữa là cơn buồn nôn dữdội lại ào đến, giọng nói của tôi bất giác được đẩy lên rất cao:

- Tôi đã hứa sẽ khôngnói cho ai khác biết về cuốn sách này, dù chỉ một chữ, ngài còn muốn thế nàonữa?

- Ngải Tình, ta muốncó nàng, không phải chỉ vì cuốn sách đó.

Anh ta sáp lại gầntôi, những vằn sáng trong đáy mắt nhấp nháy:

- Những điều mà cuốnsách đề cập đến hoàn toàn trái với luân thường đạo lý, nhưng nó đã phơibày ra sự thật rằng, có những việc các bậc đế vương đã làm mà không bao giờ đểlộ, cũng như những gì họ nói mà họ không chịu làm. Nó vốn dĩ không phải luậnthuyết kì diệu do bậc vĩ nhân sáng tạo ra gì cả, mà đó là bản chất thực sự củavua chúa. Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, phân tích của anh ta rất sâusắc và nhạy bén. Có thể lấy ví dụ như các hoàng đế nhà Hán, đối ngoại mềm mỏng, đối nội cứng rắn, tuyệt đối không để lộ những sách lược trong việc thựcthi vương pháp mà các vị đã tiến hành. Người ta chỉ trích Machiavelli là kẻnham hiểm, xảo quyệt, nhưng thực chất, học thuyết chính trị học phi đạođức của ông không nhằm mục đích xúi giục các bậc đế vương làm điều ác, mà chỉtiết lộ, hé mở những việc các bậc đế vương đã và cần phải làm mà thôi. NếuMachiavelli gặp được một vị quân chủ như Mông Tốn, hẳn ông đã không phải kếtthúc mạng sống của mình trong nghèo khổ và bi kịch.

Trong lúc đang mải suynghĩ, Mông Tốn đã ép sát thân hình to lớn của anh ta vào người tôi, theo phảnxạ tự nhiên, tôi lùi lại phía sau.

- Vả lại, Ngải Tình à,ta tin rằng kho báu tri thức của nàng không chỉ vẻn vẹn có mỗi cuốn sách này.

Tôi đã hết đường thoáilui, lưng chạm vào bờ tường. Anh ta cúi xuống, ghé vào tai tôi, thẽ thọt:

- Ngải Tình, tiếp xúcvới nàng càng lâu, càng thấy nhiều điều thú vị, nhưng cũng càng cảm thấy sợhãi. ta chưa từng gặp người con gái nào hiểu biết sâu rộng như nàng. Nếu nhưđấng mày râu khác phát hiện ra năng lực đặc biệt đó ở nàng, bọn họ sẽ gây bấtlợi cho ta. Nàng biết quá nhiều chuyện về ta, việc ta ngậm đắng nuốt cay, nhẫnnhục chờ thời, việc ta đóng kịch lừa phỉnh thiên hạ. Lẽ nào những nỗ lực đó củata sẽ bị hủy hoại bởi tay nàng? Anh ta ngẩng đầu lên, giọng điệu ngày càng sắclạnh, từng chữ một nhả ra nặng nề:

- Chỉ khi chúng ta làvợ chồng, chúng ta mới trở thành đồng minh tốt nhất của nhau. Không làm vợ ta, nàng sẽlà kẻ thù của ta.

Cơngió xuân đầu tháng tư mà khiến tôi nổi cả da gà. Anh ta bóp mạnh cằm tôi, khiếntôi đau đớn. Đôi đồng tử thẳm sâu của loài chim ưng chiếu ra thứ mà tôi biết cóthể gọi tên nó là sát khí đằng đằng...

Giọngnói của anh ta trôi bên tai tôi, lạnh tựa băng tuyết:

-Theo nàng, ta sẽ để cho một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại tiền đồ củata sống sót trên cõi đời này ư?

-Ngươi...

Tôiđã nắm chặt súng gây mê trong tay áo, nhưng không đủ sức lôi nó ra. Tôi đã dựđoán rất nhiều khả năng, nhưng không thể ngờ rằng anh ta lại có ý định giếttôi. Lưng tựa vào tường, mồ hôi đầm đìa, tôi vẫn cố giãy giụa.

-Ngươi muốn giết ta?

-Tuy rất đau lòng, nhưng vì nàng không chịu trở thành đồng minh của ta, nên takhông còn cách nào khác.

MôngTốn mân mê gương mặt tôi, những ngón tay thô ráp cọ xát vào da tôi. Một luồngkhí lạnh lan khắp cơ thể, khiến toàn thân tôi run rẩy và kích thích cơn buồnnôn trỗi dậy. Không chịu nổi nữa, tôi không rõ mình lấy đâu ra sức mạnh để đẩyanh ta ra xa, sau đó cúi gập người, nôn thốc nôn tháo.

Mấyngày qua, vì nghĩ ngợi nhiều, tôi ăn rất ít nên lúc này cũng không có gì để nôncả. Nhưng cơn buồn nôn ấy khiến tôi vô cùng mỏi mệt, sau khi nôn xong, tôi ngồiphịch xuống cạnh tường, thở dốc, rút khăn tay lau miệng. Anh ta chau mày, tứcgiận:

-Nàng nhát gan hay là quá ư ghê tởm ta?

Tôinhắm mắt lại không buồn đáp. Tôi thầm than thở, vượt thời gian ngần ấy lần, đâylà lần đầu tiên tôi bị người ta dọa giết. Mà theo như sự hiểu biết của tôi vềcon người này, thì chắc chắn anh ta không nói chơi. Đều tại tôi cả, tôi khôngnên gây sự với ông sói này...

Anhta đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, đưa tay quệt qua mũi tôi:

-Ngải Tình, sao lại chảy máu mũi thế này?

Tôithảng thốt, đầu óc trống rỗng, tôi bàng hoàng nhìn vệt máu đỏ tươi trên ngóntay Mông Tốn. Đúng lúc ấy, tôi thấy đầu mình bị kéo ngã về phía sau, tôi gắnggượng vùng vẫy, cặp mắt vô hồn nhìn thẳng vào đôi mắt với biểu cảm hết sức phứctạp của anh ta. Tôi rút khăn thấm mũi, cảm giác máu vẫn đang tiếp tục tuôntrào. Một lát sau, kéo khăn xuống nhìn, thì thấy những vệt máu lan thành hìnhnhững bông hoa nho nhỏ, đỏ chót, sắc đỏ ấy khiến tôi rùng mình kinh hãi vì nónhắc nhở tôi về một sự thật mà tôi không thể tiếp tục thờ ơ.

-Mông Tốn, ngài không cần đích thân ra tay đâu.

Tôinhếch môi cười chua xót, nỗi tuyệt vọng, đau đớn dâng ngập lòng, sức lực dườngnhư sắp cạn kiệt:

-Tôi chỉ còn vài tháng nữa thôi... đến lúc ấy, tất cả sẽ kết thúc. Ngài yên tâm,trên đời này, sẽ không ai biết được kế hoạch của ngài đâu.

-Ngải Tình...

Anhta thốt lên kinh ngạc, hai tay ôm lấy vai tôi, vẻ lạnh lùng, bí hiểm trong ánhmắt dần tan biến, thay vào đó là vẻ ngỡ ngàng, bàng hoàng, anh ta hé môi địnhnói gì đó nhưng không thốt được nên lời.

-Xin ngài đừng để pháp sư biết...

Nỗibuồn tủi trào dâng, sống mũi cay xè. Tôi gạt tay anh ta ra, lắc đầu, thều thào:

-Tôi mệt lắm, tôi muốn về nhà.

Khôngbuồn để tâm đến anh ta, tôi tự lê lết đi. Anh ta đi theo tôi vài bước, nhưngánh mắt khinh ghét của tôi đã khiến anh ta ngừng lại, chấp thuận để tôi về mộtmình. Tôi không đi, mà là trôi, tôi chưa bao giờ thấy cơ thể mình nhẹ bẫng nhưvậy. Cuối cùng cũng trôi được về căn phòng của mình, nhưng tôi đã quên sạch hômnay ra phố để làm gì. Tôi cứ đờ đẫn ngồi đó, cho đến khi Rajiva đẩy cửa bướcvào, mới sực tỉnh, vội vàng lau nước mắt. Lúc này mới nhận ra, trời đã sẩm tối,và tôi quên nấu cơm.

Saunạn đói, Rajiva quyết định cùng đệ tử bỏ qua giới luật không ăn uống sau giờngọ, bắt đầu ăn bữa tối, để các nhà sư có thể phục hồi sức khỏe sau nạn đóinhanh chóng. Một lí do khác nữa, vì hàng ngày thầy trò họ đều quá ư vất vảtrong việc vận động quyên góp xây chùa, nên ngày nào tôi cũng nấu ăn cho họ.

Tôixin lỗi rồi vội vã lao xuống bếp. Nhưng vừa bước qua bậc cửa, Rajiva đã giữ tôilại:

-Ngải Tình, sắc mặt nàng dạo này rất kém, có phải vì quá lao lực không?

Chàngkéo tôi lại và ép tôi nằm xuống giường:

-Nàng nghỉ ngơi đi, việc nấu nướng cứ để Badyetara và cô Trương lo.

Chàngra ngoài sắp xếp công việc, chỉ lát sau đã thấy quay lại, thắp đèn dầu, đặtcạnh giường ngủ.

-Nào, để ta bắt mạch cho nàng.

-Không!

Tôigần như hét lên, vội vàng giấu tay trong chăn. Rồi chợt nhận ra biểu hiện tháiquá của mình, tôi vội chữa ngượng:

-Không cần đâu, em không sao cả, chỉ tại em mệt quá, ngủ một lát là khỏe ngaythôi. - Nàng thật là... đến bây giờ vẫn sợ khám bệnh.

Chàngngồi bên mép giường, nắm tay tôi, ân cần:

-Ta sẽ ở đây với nàng, khi nào bữa tối xong xuôi sẽ gọi nàng dậy.

-Vâng.

Bàntay ấm áp của chàng khiến tôi vững lòng hơn một chút. Những ngày qua tôi đã quámỏi mệt vì Mông Tốn...

Lúctỉnh lại vẫn thấy Rajiva ngồi bên cạnh, nhưng hai hàng lông mày của chàng đangnhíu lại. Rồi khi phát hiện ra ngón tay chàng đang đặt trên cổ tay mình, tôivội gạt tay chàng ra, gần như hét lên:

-Rajiva, chàng làm gì vậy!

-Ngải Tình, nàng thấy trong người dạo này có điều gì khác lạ không?

Chàngngẩng đầu nhìn tôi, vẻ đăm chiêu:

-Sao không nói cho ta biết?

Tôisững sờ, toàn thân lạnh như băng. Tôi đã tìm đủ mọi cách để che giấu, nhưng rốtcuộc vẫn để chàng phát hiện ra.

-Ta thật đáng trách, lẽ ra phải nhận ra từ lâu rồi mới phải. Nạn đói, rồi sau đólà việc xây dựng chùa chiền đã khiến ta quên bẵng đi.

Chàngnhìn tôi chăm chú, mặt hơi ửng đỏ, khẽ hỏi:

-Ngải Tình... đến tháng chưa?

Tôingơ ngẩn. Không phải chàng đã nhận ra rồi sao? Vì sao lại hỏi chuyện này? Màtôi cũng quên khuấy đi mất, chàng nhắc mới nhớ, đã lâu không thấy có dấu hiệucủa kỳ kinh nguyệt. Tôi thường không nhớ chính xác thời gian, vả lại cũngchẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm chuyện đó nữa. Tôi ấp úng đáp:

-Em không thấy... Chậm gần một tháng rồi.

Chàngsuy nghĩ một lát, hỏi tiếp:

-Gần đây nàng có thèm ngủ và thấy buồn nôn không?

Giọngnói của chàng cho thấy chàng không quá lo lắng, phải chăng tôi đã suy nghĩ quánhiều? Chậm kinh, thèm ngủ, buồn nôn... Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng, ấp aấp úng:

-Chàng... chàng... ý chàng là...

Chàngkéo tay tôi lại, bắt mạch thêm một lần nữa. Lần nay, tôi không phản kháng, màhồi hộp theo dõi biểu cảm của chàng. Gương mặt chàng dần tươi tỉnh hẳn lên,khóe môi uốn cong hơn, ánh mắt ngập tràn niềm hân hoan. Chàng ngẩng lên nhìntôi tha thiết, nụ cười tươi tắn làm bừng sáng gương mặt điển trai.

-Nếu nàng tin tưởng vào y thuật của ta... Chàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu,len trong giọng nói trầm ấm là nỗi xúc động nghẹn ngào:

-Thì... đúng là như vậy...

Tôinhảy cẫng lên, miệng môi run run mấp máy, nhưng mãi không thốt được racâu nào hoàn chỉnh. Nước mắt tràn mi, tôi nắm chặt cánh tay chàng. Tôinhìn nàng trân trân qua làn nước mắt, nghẹn ngào bật ra từng tiếng khó khăn:

-Là... thật ư? Chàng không nói dối em chứ? - Nàng biết mà, ta chưa bao giờ nóidối. Chàng lau nước mắt cho tôi, rồi kéo tôi vào lòng, giọng chàng hân hoan,vấn vít bên tai tôi:

-Ngải Tình, đó là sự thật, là sự thật. Nàng sắp được làm mẹ rồi, và ta, ta sắpđược làm cha...

-Em...

Tôiòa khóc trong vòng tay chàng, cảm giác thanh thản như vừa trút được một gánhnặng. Thì ra những biểu hiện bất thường lúc trước đều là dấu hiệu của việc mangthai, vậy mà tôi cứ nghĩ, tai họa sắp ập đến...

-Em cứ nghĩ mình sẽ không mang thai được nữa...

Tôinức nở, hòn đá đè nặng trong lòng tôi hơn một năm qua, cuối cùng cũng được hấtxuống.

-Em rất lo sợ, bởi vì không có cuốn sử nào viết rằng chàng có con trong giai đoạnnày, nên em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không...

-Vài dòng ngắn ngủi, ơ hờ ấy chưa hẳn đã chuẩn xác.

Chàngngắt lời tôi, làn môi ấm áp chạm vào gò má tôi:

-Ngải Tình, đừng nên làm khổ mình bằng những ghi chép vô thưởng vôphạt của người đời sau. Chúng ta hãy sống vì chúng ta, cho chúng ta, mặc họmuốn viết gì cũng được. Sau này, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con.

Chàngôm lấy vai tôi, rút khăn tay lau nước mắt cho tôi, mỉm cười hôn lên trán tôi:

-Đừng khóc nữa, bây giờ nàng đã mang thai, không được quá xúc động.

Chàngkê gối cho tôi, dịu dàng đặt tôi nằm xuống:

-Ta đi dọn cơm, cứ nằm yên đó, nàng sẽ ăn trên giường.

Chưakịp bước đi, vạt áo chàng đã bị níu lại. Chàng ngạc nhiên nhìn gương mặt đỏ ửngcủa tôi, tôi ấp úng: - Đó là vào ngày sinh nhật của em... Chàng lúc đầu còn ngơngác, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra, liền gật đầu, hồi tưởng lại và nở nụ cườirạng ngời hạnh phúc.

-Rajiva, đây là món quà sinh nhật chàng tặng em.

Tôiđắm chìm trong ánh mắt dịu dàng, yêu chiều của chàng, bày tỏ lòng biết ơn từ tậnđáy lòng:

-Xin tạ ơn Phật tổ! Đây là món quà sinh nhật quý giá nhất của cuộc đời em!

Mộtnụ hôn ấm nồng thả nhẹ trên môi tôi:

-Của chúng ta chứ...

Hômđó chàng phục vụ bữa tối cho tôi, liên tục gắp đồ ăn cho tôi và ép tôi ăn thậtnhiều, còn chàng thì ăn rất ít. Xong bữa, chàng không cho tôi rời khỏi giường,giao toàn bộ việc nhà cho các đệ tử. Sau đó chàng tiếp tục bắt mạch cho tôi,bảo rằng ngày mai sẽ đi cắt thuốc bổ cho tôi uống, vì sức khỏe của tôi đã giảmsút nhiều trong thời gian xảy ra nạn đói. Ngắm nhìn điệu bộ căng thẳng, sốtsắng của chàng, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc trào dâng vô bờ, nên cứ mặc chàngbưng trà rót nước phục vụ mình, mặc dù động tác của chàng còn rất lóng ngóng.

-Thưa thầy!

Mộtđệ tử trẻ tuổi của chàng gõ cửa: - Thư Cừ Mông Tốn xin được gặp thầy. Mông Tốnư? Tôi giật mình, niềm vui tột độ bỗng chốc nguội lạnh. Giờ đã là nửa đêm, anhta còn đến đây làm gì? Anh ta còn muốn đeo bám tôi đến khi nào mới chịu buôngtha?

Thấytôi sa sầm mặt mày, Rajiva an ủi bảo rằng đừng lo lắng. Rồi chàng ra ngoài, mộtlát sau trở lại, nói rằng Mông Tốn mời thầy lang giỏi nhất thành Guzang này là ngài Phan Trưng, trước kia từng là ngự y của nhà Tiền Lương, bâygiờ là ngự y trong cung họ Lữ đến khám bệnh cho tôi.

Tôihết sức ngạc nhiên, anh ta muốn tôi chết kia mà? Vì sao lương tâm đột nhiênthức tỉnh như vậy? Hay là vì còn nghi ngờ, nên mới tìm thầy thuốc tốt nhất đểkiểm chứng bệnh tình của tôi?

-Ngải Tình, khó khăn lắm mới mời được một thầy thuốc tài giỏi như vậy, dù choMông Tốn có ý đồ gì đi nữa, hãy cứ để ngự y khám cho nàng xem sao.

Chàngtrầm tư giây lát, nói tiếp:

-Ta cũng muốn ông ấy xác nhận việc nàng mang thai.

Tôikhông dám nói với Rajiva về việc Mông Tốn đã uy hiếp mình, nên đành ngoanngoãn khoác áo, để Rajiva dìu ra ngoài phòng khách. Trong lúc trò chuyện, tôiđã cố gắng quan sát Mông Tốn, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi không thấy rõ biểu cảmcủa anh ta.

PhanTrưng bắt mạch cho tôi, hỏi thêm vài câu về biểu hiện khác lạ của tôi nhữngngày gần đây, sau đó đứng lên, vái Rajiva một vái: - Xin chúc mừng pháp sư, phunhân đã có tin vui, thai nhi đã được hai tháng, mùa thu này sẽ hạ sinh quý tử.

MôngTốn hình như khá bất ngờ, hết nhìn Phan Trưng trân trân lại quay sang nhìn tôi.Tôi quay mặt đi, vì cứ thấy anh ta là tôi lại khó chịu. Anh ta nghĩ rằng tôi đãlừa anh ta ư?

Rajivatươi cười:

-Cảm ơn ngài. Ta cũng đã bắt được mạch hỷ, nhưng sau nạn đói, sức khỏe của phunhân ta rất yếu, phiền ngài bắt mạch cho phu nhân ta thêm lần nữa và xem cócách nào để bồi bổ sức khỏe hay không?

PhanTrưng tiếp tục bắt mạch bên tay phải của tôi, ông ấy khẽ khép mắt, trầm tư mộtlát, hỏi vài câu, rồi đề nghị tôi thè đầu lưỡi ra.

-Phu nhân đúng là đã bị suy nhược cơ thể, tôi sẽ kê một đơn thuốc cho phu nhânan thai và bồi bổ sức khỏe.

Rajivagật đầu, mang bút, nghiên và giấy tới. Phan Trưng đang viết, bỗng ngừng lại:

- Nhưng mà...

Ông ta hơi do dự:

- Tôi nhận thấy mộtluồng khí yếu ớt rất lạ lùng trong cơ thể phu nhân, tuy không rõ ràng, nhưng rất giống với biểu hiện của bệnh huyết hư.

Rajiva đang mài mực,bỗng run bắn, mực vương đầy tay, nhưng chàng chẳng bận tâmchuyện đó:

- Huyết hư ư?

- Bởi vì tâm và tỳ đềusuy nhược, nên tỳ không sinh ra được máu.

Phan Trưng gật đầukhẳng định, sau đó tiếp tục quan sát sắc mặt tôi:

- Sắc mặt của phu nhânrất kém, lại có triệu chứng chóng mặt, chảy máu cam, vậy nên...

- Chảy máu cam?

Rajiva lập tức quaysang tôi, hai mắt mở to kinh ngạc, toàn thân run rẩy, hẳn là chàng đang nghĩtới chuyện xảy ra vào cái ngày tôi trở về thế kỷ XXI năm xưa. Tôi đã ra sứcgiấu giếm, nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện ra. Tôi trừng mắt nhìn Mông Tốn,chắc chắn anh ta đã đem chuyện tôi bị chảy máu cam nói với Phan Trưng.Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Mông Tốn khiến tôi vô cùng kinh ngạc, dưới ánhsáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, tôi thấy một gương mặt đăm chiêu, lo lắng và hìnhnhư... rất buồn...

Mông Tốn không thèmbận tâm đến nỗi tức giận của tôi, quay sang hỏi Phan Trưng:

- Bệnh này có nghiêmtrọng không?

- Phải căn cứ vào lụcphủ ngũ tạng của người bệnh để tiến hành điều trị, nhưng bệnh này không thể chữakhỏi dứt điểm. Thời gian... Ông ta ngừng lại một lát, vẻ thận trọng:

- Không nhiều...

Sắc mặt Rajiva bỗngnhiên trở nên trắng bệch, chàng lảo đảo lùi lại phía sau. Mông Tốn lao đến, kéotay áo Phan Trưng, chưa kịp nói câu nào, ông ấy đã vội vàng chắp tay lại, thưa:

- Xin pháp sư và tướngquân bình tĩnh nghe tôi trình bày hết. Năng lực của tôi có hạn nên chưa thểđoán định chuẩn xác, xin hãy chờ thêm vài ngày nữa. Cũng có thể chỉ vì phảichịu đói quá lâu, nên phu nhân mới có những biểu hiện như vậy, chưa chắcphu nhân đã mắc căn bệnh đó.

Mông Tốn thở phào,buông Phan Trưng ra. Rajiva trầm tư giây lát, lúc chàng ngẩng lên, tôi đọc đượctrong ánh mắt chàng một quyết tâm lớn lao:

- Thưa ngài, nếu takhông cần đứa bé này thì bệnh của phu nhân ta có thể chữa khỏi không?

- Không được! Tôi bậtdậy: - Rajiva, khó khăn lắm chúng ta mới có được đứa con này, em nhất định sẽsinh con ra.

- Ngải Tình, tính mạngcủa nàng quan trọng hơn.

Chàng kéo tay tôi, vẻmặt khổ sở nhưng kiên định: - Chờ khi nàng phục hồi sức khỏe, chúng ta sinh concũng không muộn mà. - Chàng đừng lo, em không sao đâu. Nhiều lần vượt thờigian, nhiễm phóng xạ mà vẫn có thể mang thai, đối với tôi, điều đó không hề dễdàng. Đây có thể là cơ hội mang thai duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể từbỏ.

- Thưa ngài, chỉ cầntôi chịu khó thuốc thang đều đặn, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là tôi có thể sinhcon, đúng không?

Phan Trưng nhìn tôi,rồi quay sang nhìn Rajiva, ngập ngừng:

- Sức khỏe của phunhân vốn rất yếu, nếu quyết tâm sinh nở, chỉ e sẽ để lại di chứng, rất có thểphu nhân sẽ vĩnh viễn không mang thai được nữa. Huống hồ, hiện giờ vẫn chưa thểxác định phu nhân có mắc bệnh huyết hư hay không. Tuy vậy, theo tôi, nếu phunhân mong muốn sinh hạ đứa bé này đến thế, chi bằng cứ thử xem sao.

Tôi vui mừng khônxiết, kéo tay áo Rajiva, khẩn khoản:

- Rajiva, chàng muốnem ăn gì em sẽ ăn nấy, em sẽ ăn thật nhiều, cho cơ thể béo tốt, đẫy đà và sinhcho chàng một em bé mập mạp, khỏe mạnh.

Rajiva yên lặng hồilâu, trầm tư suy nghĩ, dù vẫn còn lần chần, do dự, nhưng rốt cuộc chàng đã chịugật đầu: - Thôi được, nhưng nàng nhất định phải nghe lời ta đó!

Tôi những muốn laotới ôm chầm lấy chàng ngay lúc đó, nhưng vì trong nhà có khách, nên tôi chỉnhìn chàng cười hoan hỉ. Từ nãy đến giờ Mông Tốn vẫn chăm chú quan sát tôi bằngánh mắt lạnh lùng khó hiểu. Nhưng tôi cũng chẳng buồn đoán định, bởi vì mọi tâmtư của tôi bây giờ đã dành trọn cho mầm sống nhỏ bé đang nhú lên trong bụngmình. Con yêu, Phật tổ thương xót mẹ, đã lắng nghe lời khẩn cầu tha thiết củamẹ, nên Ngài đã ban con cho mẹ, phải không? Cha mẹ sẽ gắng hết sức mình để chàođón con ra đời. Con là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong đời mẹ...