Sáng sớm ngày thứ ba, U Nhiêm đúng giờ tới kiểm tra thành quả.
Cả nam và nữ trần trụi đã mất trí, điên cuồng giao phối như thú vật.
U Nhiêm ngửi ngửi khí vị trên người bọn họ, thất vọng đến cực điểm, mở miệng to như bồn máu, một ngụm nuốt chửng toàn bộ.
Tu sĩ không có linh lực như cá trên thớt.
Sở Nhược Đình ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Phương Nhi bị U Nhiêm cắn thành hai đoạn.
Răng nanh U Nhiêm còn vương thịt nát. Nó nấc một cái, nhìn hài cốt trắng dã hai bên vách huyệt động, cực kỳ phẫn nộ: "Đúng là nhân tu vô dụng, đã qua ba ngày rồi mà thụ tinh cũng không làm được."
Nói xong, nó mới phát hiện còn có hai nhân tu vẫn ngồi ở góc.
Nam tu nhắm chặt mắt, trên trán mồ hôi ròng ròng. Hắn hiển nhiên đã bị thôi tình ảnh hưởng, lý trí sắp hỏng mất rồi.
Một nữ tu khác đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, sắc mặt vẫn bình thường.
U Nhiêm đã sống 300 năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ không bị ảnh hưởng. Nó vây quanh Sở Nhược Đình, hỏi ra một vấn đề giống Du Nguyệt Minh từng thắc mắc.
Sở Nhược Đình trả lời giống hệt trước đó.
U Nhiêm vươn cái đuôi, cuốn lấy tĩnh mạch của nàng, phát hiện trong cơ thể nàng thật sự có xích tùng cổ, lúc này mới tin tưởng.
Nó đem hy vọng đặt trên người Sở Nhược Đình và Du Nguyệt Minh, thè lưỡi đỏ, vặn vẹo thân hình, nói với Sở Nhược Đình: "Ngươi nhìn xem, nhanh thôi hắn sẽ không kiên trì được nữa. Nếu ngươi không cùng hắn giao phối, có khả năng sẽ nổ tan xác giống hai tên đạo sĩ ngu ngốc trước đó."
Du Nguyệt Minh đột nhiên trợn mắt, trong mắt che kín bởi tơ máu, nhưng vẫn kiêu ngạo như cũ: "Cho dù phải chết, thì cũng tốt hơn là bị thứ súc sinh như ngươi thao túng!"
"Nỏ mạnh hết đà, tính tình còn không phải dạng vừa!"
U Nhiêm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Nhược Đình, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Nó không có ý tốt lắc lắc cái đuôi, "Ồ, ta đã biết, ngươi là đang ngại nàng xấu xí chứ gì? Thật tình, ngươi là tu sĩ tu vi Kim Đan hậu kỳ, thế nhưng lại không nhìn ra nàng ta dùng dịch dung đan sao?"
Sở Nhược Đình thầm nghĩ trong lòng không ổn.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy một cỗ khí hôi tanh đánh tới, nàng giơ tay chắn mặt, nhưng vẫn chậm mất rồi.
Sợi tóc thổi loạn, che khuất nửa khuôn mặt. Sở Nhược Đình giơ tay, cài lại lọn tóc ra sau tai để lộ ra đôi mắt trong veo như làn nước đang lưu chuyển, sáng ngời, rực rỡ. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, da thịt kia nhẵn mịn như ngọc, hai má sáng trong như vầng trăng, nhu tình xước thái(*), tinh tế và ngọt ngào, xinh đẹp không gì sánh được.
(*)Mềm mại, dịu dàng và quyến rũ
Người đã quen nhìn cái đẹp như Du Nguyệt Minh cũng bị chấn động.
U Nhiêm cười ha ha, lại tiếp tục phun ra cỗ mùi hương ngọt nị trước đó vào huyệt động, đầy chờ mong nói: "Các người các ngươi đừng làm ta thất vọng, hy vọng có thể nhìn thấy các ngươi vì ta sinh ra trứng xà đó nha."
Nói xong, nó kéo cái đuôi uốn lượn rời đi.
Trong động khôi phục yên tĩnh.
Du Nguyệt Minh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám tiếp tục nhìn Sở Nhược Đình thêm một cái một cái.
Trách không được nàng dùng dịch dung đan, nếu không, với nhan sắc xuất chúng như vậy, tu vi lại không cao chắc chắn sẽ gặp không ít trắc trở.
Sở Nhược Đình bị U Nhiêm vạch trần dung mạo thật, trong lòng rất khó chịu, nhưng cường giả vi tôn, nàng cũng không còn cách nào. Hiện tại chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, nỗ lực nhớ lại nhược điểm của U Nhiêm.
Đôi mắt? Hay là ở chỗ bảy tấc?
Sở Nhược Đình nhíu mày trầm tư, Du Nguyệt Minh bên cạnh lại kiên trì không được nữa, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi khiến Sở Nhược Đình hoảng hốt.
Nàng nhanh chóng tiến lên, "Du thiếu chủ, ngài không sao chứ?"
Du Nguyệt Minh rất có sao.
Linh lực hắn khô kiệt, lại phải ở nơi có thôi tình khí cực nồng đậm, cho dù dùng pháp bảo phòng ngự cũng không hề có tác dụng. Miễn cưỡng mới chống đỡ được ba ngày, sợ rằng hắn rồi cũng phải chết như hai đạo sĩ kia thôi, thất khiếu đổ máu(*) mà chết.
(*)Bảy lỗ trên đầu chảy máu đến chết, gồm: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
"Sở đạo hữu." Du Nguyệt Minh lấy từ trong lòng ra một chiếc nhẫn ban chỉ tử ngọc, hơi thở mong manh, "Đây là tín vật bên người của ta, sau khi ta ngã xuống, ngươi hãy mang vật ấy tới Du thị Bắc Lộc, trở...... Trở thành tộc nhân của ta không cần phải vì ta báo thù!"
Giọng nói vừa dứt, cơ thể liền ngã nhoài xuống đất.
Sở Nhược Đình tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lấy vai hắn lay động, "Du thiếu chủ?"
Nếu là bình thường, ai chạm vào Du Nguyệt Minh như vậy dù chỉ một chút, hắn nhất định sẽ chém đứt tay đối phương. Nhưng lúc này, dục vọng nổi lên, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn, hắn cũng không có tâm trạng để ý tới chuyện cỏn con này nữa.
"...... Là ta học nghệ không tinh, đáng bị như thế." Nhìn dáng vẻ Du Nguyệt Minh có lẽ chuẩn bị từ bỏ.
Sở Nhược Đình cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Nàng nhìn nam tử anh tuấn khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt sâu thẳm dường như muốn thông qua hắn nhìn về một nơi khác. Nàng nghĩ tới một chuyện gì đó, mỉm cười: "Du thiếu chủ, cảm ơn ngài đã cứu mạng ta."
Du Nguyệt Minh cười khổ: "Chỉ là thuận tay dùng một mồi hỏa quyết mà thôi."
Sở Nhược Đình không nói gì.
Nàng không phải chỉ nói tới đám sâu ở hẻm núi.
Mà còn ám chỉ đời trước, hắn dù chỉ tùy tiện tung ra mấy khối linh thạch.
Nhưng mấy khối linh thạch ấy đã khiến cuộc sống chật vật của nàng có thêm một tia hy vọng.
Nghĩ vậy, Sở Nhược Đình ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Thật không dám giấu giếm, ta đã tìm ra biện pháp giết chết U Nhiêm, nhưng còn cần thiếu chủ phối hợp một chút."
Hơi thở nữ tử tựa như đóa lan, âm sắc như nước suối chảy, chịu không nổi sự quấy phá của dục vọng, bụng dưới của Du Nguyệt Minh đang cực kì khó chịu.
Hận không thể, hận không thể lập tức xé tan xiêm y của nàng......
Du Nguyệt Minh hơi cong chân, cố gắng che giấu xúc cảm mãnh liệt ấy. Hắn cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, "Biện pháp gì?"
"Ba ngày trước, ta phát hiện U Nhiêm luôn trộm tới ngoài huyệt động rình coi bọn họ giao hợp. Chờ lát nữa...... Chờ lát nữa ta sẽ chỉ thiếu chủ một phương pháp song tu, ngài nhân cơ hội này mau chóng dùng hai ngày đột phá tu vi lên Kim Đan đại viên mãn. Đến lúc đó ngài sử dụng pháp bảo và tu vi áp chế hương thôi tình của U Nhiêm, nhanh tay giết chết, khiến nó trở tay không kịp!" 《 mị thánh quyết 》 quyển thứ hai có đoạn khẩu quyết để song tu, tu luyện trong lúc giao hợp giúp cả nam và nữ đều có thể tụ linh đề khí.
Nói xong, Sở Nhược Đình liền đánh bạo cởi bỏ xiêm y của hắn, Du Nguyệt Minh lại lập tức hất bay tay nàng, nhíu mày nói: "Ngươi dơ!"
Sở Nhược Đình sét đánh ngang tai, nhất thời cứng người.
Dơ á......
Lâu rồi nàng mới nghe người khác nói từ này với mình.
Chỉ có ở đời trước, phải cõng theo bêu danh dâm phụ, lúc nào nàng cũng có thể nghe thấy người đời mắng mình dơ bẩn. Vừa tưởng tượng lại, nàng hiện tại vốn dĩ cũng không phải xử nữ, Du Nguyệt Minh lại là thiên chi kiêu tử, ghét bỏ nàng dơ bẩn có lẽ cũng chẳng có gì sai?
"Xin lỗi." Sở Nhược Đình lùi về tay, nhắm mắt, nhiệt ý nơi đáy mắt bị thu lại.
Nàng nói: "Du thiếu chủ nguyện chết một cách trong sạch cũng không muốn chạm vào cơ thể dơ bẩn của ta, phần dũng khí này khiến tại hạ thập phần kính nể."
Du Nguyệt Minh lúc này mới nhận ra nàng hiểu sai ý của mình.
Đáy lòng hắn hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Ta không có ý này!" Hắn nắm lấy đầu ngón tay dính đầy bụi đất của Sở Nhược Đình: "Ý ta muốn nói là ngón tay của ngươi bẩn chứ không hề chê cơ thể ngươi dơ bẩn!"
Du Nguyệt Minh đã quen với chuyện ra khỏi cửa là có tiền hô hậu ủng, đồ ăn mặc ngủ nghỉ đều không được phép tồn tại một hạt bụi nhỏ. Đã nhiều ngày ở dơ trong cái sơn động này, thói ở sạch của hắn không thể nhịn được nữa rồi. Nhìn thấy ngón tay Sở Nhược Đình, hắn chỉ định tránh né nên cũng không ý thức được mình vừa nói ra vài lời không hay.
Nữ tử tủi thân kiềm chế nước mắt, Du Nguyệt Minh bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Nàng chỉ là muốn cứu hắn mà thôi, có sai gì đâu chứ.
"Ta không có ghét bỏ Sở đạo hữu......" Vì muốn Sở Nhược Đình tin vừa rồi chỉ là một hiểu lầm, hắn cắn chặt răng, chủ động duỗi tay tháo bỏ đai lưng Sở Nhược Đình, "Sở đạo hữu, cứ dùng biện pháp của nàng, chúng ta song tu đi."
Sở Nhược Đình chớp mắt ngạc nhiên, cơ thể đang muốn tránh nhưng lại cảm thấy như đang làm ra vẻ. Trong lúc nguy cấp, mọi người đều vì mạng sống mà thôi. Nàng đứng ở nơi đó, run rẩy nhắm mắt lại.
Xiêm y bằng lụa mỏng màu xanh thuần tịnh cùng đai lưng bị cởi bỏ, từng tầng từng lớp rơi xuống bên mắt cá chân mảnh mai, tinh tế. Nữ tử trần như nhộng, thân thể thướt tha như băng cơ ngọc cốt, đầu v* màu hồng nhạt trên gò núi tuyết trắng, tựa hồ đang mời gọi người nếm thử. Giữa hai chân là một khe nhỏ tiết ra vài giọt chất lỏng, mịn mang ẩm ướt.
Hầu kết Du Nguyệt Minh khẽ chuyển, ôm chặt cơ thể tỏa ra u hương như đóa mộc lan vào trong ngực.
Hắn có bệnh thích ở sạch cực nghiêm trọng, huynh đệ trong tộc đều đã cơ thiếp thành đàn, chỉ có hắn bao nhiêu năm qua, đến tay nữ nhân cũng chưa từng chạm qua.
Mặc dù người tu đạo đã sớm đã tịch cốc(*), tâm lý Du Nguyệt Minh bị cảm giác 'trên người những nữ tu đó luôn có thứ dơ bẩn' quấy phá, nên luôn cảm thấy cực kì ghê tởm khí vị từ bọn họ.
(*)Trên con đường tu hành, những người đi tu sẽ bỏ ăn (ngũ cốc) để chuyên tâm vào việc tu luyện.
Nhưng lúc này, hắn ôm Sở Nhược Đình vào lòng, chóp mũi tràn ngập hương thơm thanh lãnh như hoa mộc lan, lại không hề cảm thấy khó chịu. Thậm chí, hắn còn vùi mặt vào mái tóc đen dài của nàng, tham lam ngửi mùi hương ấy.