Dục Tiên Đồ

Chương 36: Giải pháp



Cơ thể Huống Hàn Thần để lại ảo ảnh nơi hắn vừa đứng, ngay sau đó, hắn xuất hiện trước mặt Tạ Tố Tinh cùng nụ cười lạnh lẽo pha chút trêu tức.

“Giờ trốn vẫn kịp đấy.”

Bàn tay Tạ Tố Tinh xoay chủy thủ rồi đâm thẳng vào mặt Huống Hàn Thần một cách nhanh gọn, tàn nhẫn, và chẳng hề do dự.

“Chỉ có thứ tiểu nhân mặt chuột như ngươi mới suốt ngày chạy trốn!”

Hai người bất đồng ý kiến nên lại lao vô đập nhau.

Trận đánh ban nãy với Cù Như làm Tạ Tố Tinh bị nội thương. Huống Hàn Thần theo con đường tà tu, hắn sở hữu công phu ma quái lẫn thủ đoạn nham hiểm. Tạ Tố Tinh chỉ sơ sẩy mắng Huống Hàn Thần một câu mà sáo Mặc Ngọc đã đâm thủng xương vai hắn.

“Sao? Chịu thua chưa?”

Huống Hàn Thần trói đối thủ bằng linh lực, tay phải hắn vặn cây sáo nhằm mục đích thọc nát máu thịt Tạ Tố Tinh.

“…Bản lĩnh của ngươi chỉ có nhiêu đây thôi à?” Tạ Tố Tinh mặt cắt không còn giọt máu nhưng ý chí chiến đấu lại rực sáng trong mắt hắn. Thiếu niên hoàn toàn mặc kệ vết thương bả vai cứ như chả biết đau là gì. Hắn dồn hết chân khí[1] của cơ thể về lòng bàn tay rồi bất chợt tung chưởng.

Oành!

Ngón đòn sắc bén đánh úp buộc Huống Hàn Thần giật lùi về sau mấy bước. Hắn chưa đứng vững thì Tạ Tố Tinh đã tung đòn kịch liệt lần thứ hai rồi lần thứ ba.

Sáo Mặc Ngọc vẫn cắm tại bả vai hắn, mỗi lần Tạ Tố Tinh cử động sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương và khiến máu tươi bắn tung tóe.

Máu bắn lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên, tạo thành vệt đỏ chói mắt.

Xưa nay Huống Hàn Thần chưa từng chứng kiến lối đánh liều mạng như vậy. Hắn chật vật né tránh, sắc mặt hắn u ám khi tức giận chửi, “Chó điên chui từ đâu ra!”

Tạ Tố Tinh túm đuôi cây sáo, hắn cắn chặt răng rồi rút món đồ ra khỏi xương vai của mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

2. Trai Thẳng Giúp Trai Thẳng

3. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

4. Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

=====================================

Hắn chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục tung chưởng.

Khi Tạ Tố Tinh nổi điên, Cù Như cũng chả dám đối đầu với hắn.

Huống Hàn Thần không biết điều này, vì vậy chiêu thức của hắn thiếu chính xác trước một Tạ Tố Tinh càng đấu càng hăng. Tạ Tố Tinh chém ngay giữa xương sườn hắn, gân cốt Huống Hàn Thần nát bấy làm hắn phun máu ngập mồm. Không biết ngón đòn kia là kiểu công pháp gì mà Huống Hàn Thần đau nhăn mặt, ngay cả môi hắn cũng bị nhuộm màu đen sì.

Tạ Tố Tinh chả khá hơn là bao, chiêu thức vừa rồi của Huống Hàn Thần khiến máu phun trào từ bả vai hắn.



Nhưng hắn không thể ngã xuống.

Hắn nhất định phải tìm thấy Sở Nhược Đình… Hắn có rất, rất nhiều điều muốn nói với nàng…

Huống Hàn Thần thấy Tạ Tố Tinh bay về phía chiếc thuyền thì mắt như sắp nứt toác. Hắn muốn cản trở song lại bị thương nặng, thậm chí còn chẳng điều khiển nổi linh lực. Trước mắt hắn tối sầm và hắn ngã xuống dãy núi bên dưới.

Thuyền bay đã trôi xa.

Tạ Tố Tinh khó khăn lắm mới đuổi kịp, hắn chống tay lên mép thuyền rồi nhảy vào trong.

Hắn che bả vai bị sáo ngọc đâm thủng, đồng thời lảo đảo chạy đến khoang thuyền. Thiến niên thấy Sở Nhược Đình đứng yên tại chỗ, mũi lẫn miệng nàng đều chảy máu.

“Sở Nhược Đình!”

Tạ Tố Tinh luống cuống ôm nàng vào lòng, “Ngươi sao thế? Gã tà tu đầu độc ngươi hả?”

Toàn thân Tạ Tố Tinh bốc mùi máu nồng nặc, má trái có hai vết bầm, mái tóc đuôi ngựa cũng rối bù. Vài lọn tóc rối rủ xuống thái dương hắn, che khuất khuôn mặt khôi ngô.

Sở Nhược Đình thấy hắn là biết ngay Huống Hàn Thần bại trận.

Nội tâm nàng không vui không buồn.

Với nàng mà nói, đây chẳng qua là rời ổ sói để vào hang hổ.

Huống Hàn Thần bỉ ổi nhưng sẽ không đầu độc nàng. Hình như cơn đau ở thần thức xuất hiện trong cơ thể nàng kể từ lúc hứng chịu Sưu Hồn Thuật, nàng yếu ớt đáp, “…Không phải. Sau khi bị lục soát linh hồn thì có khối khí hắc ám cứ bám lấy thức hải của ta.”

Tạ Tố Tinh có vẻ đoán được điều gì, hắn cẩn thận bắt mạch cho Sở Nhược Đình với sắc mặt xanh mét.

Mắt hắn lập lòe đầy phẫn nộ, hắn nhìn về hướng có Thanh Kiếm Tông rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “Lâm! Lộc! Vũ!”

Lão ngụy quân tử Lâm Lộc Vũ thật hèn hạ, thầm lặng thi triển Ám Chướng Thuật[2] trong lúc soát hồn! Ông ta biết rõ Sở Nhược Đình sẽ vận chuyển linh lực, dẫn đến kích hoạt Ám Chướng Thuật và vô tình để nó ăn mòn kim đan. Kể từ đấy, nàng sẽ trở thành người tàn tật.

Lúc hắn báo việc này cho Sở Nhược Đình, nàng chả phản ứng gì mấy.

Trông nữ tử có vẻ mệt mỏi, nàng nhắm nghiền mắt, “Tạ Tố Tinh, ngươi đi đi, ta không muốn thấy mặt ngươi.”

Tạ Tố Tinh cứng đờ người.

Hắn hy vọng Sở Nhược Đình cư xử giống lần trước; đánh hắn, mắng hắn, hoặc là muốn giết hắn. Thiếu niên chẳng mong đợi nàng coi hắn như vô hình.

Tạ Tố Tinh ôm thân thể mềm mại của nàng sát ngực mình. Hồi lâu sau, hắn mới gom đủ dũng khí để ngập ngừng hỏi, “…Sở Nhược Đình, ta… Có phải ta thật sự đã tổn thương ngươi không? Trong trí nhớ của ngươi, có phải ta thật sự đã…dùng chủy thủ…”

Hắn không thể hỏi nữa.

Hắn biết mình chắc chắn đã làm thế.

Chứ không sao Sở Nhược Đình lại nói vậy.

Tạ Tố Tinh thận trọng vuốt ve cổ tay trắng nõn và mắt cá chân mảnh khảnh của nàng.

“…Đau lắm phải không.”



Chân tay bị đóng đinh, chủy thủ rạch mặt đến mười bảy, mười tám nhát…đau lắm phải không?

Sở Nhược Đình nghe vậy liền mở mắt, mắt nàng hơi ướt và chứa đựng nỗi căm hận lạnh băng.

Nàng nói, “Tạ Tố Tinh, ta thật lòng muốn giết ngươi.”

Nhưng nàng không làm được.

Nàng thậm chí bó tay chịu thua trước Ám Chướng Thuật của Lâm Lộc Vũ.

Những lời này khiến Tạ Tố Tinh nhẹ nhàng thở hắt ra.

Nàng vẫn hận hắn, còn hận là tốt rồi…

Tuy Tạ Tố Tinh muốn hỏi có phải nàng trùng sinh không, nhưng khuôn mặt trắng bệch suy yếu của Sở Nhược Đình làm hắn chẳng thốt nên lời.

Tại sao mọi việc lại thành thế này? Đáy lòng Tạ Tố Tinh hoang mang tự hỏi.

Nửa năm trước, hắn cảm thấy mình là kẻ đáng thương bị người nhà vứt bỏ và Kiều Kiều là sự cứu rỗi của hắn. Hiện tại, hắn gỡ bỏ hiểu lầm với người nhà, Kiều Kiều cũng biến đổi thành dáng vẻ khác với hắn nhận định. Mọi sự cố chấp gàn dở trong hắn đều thành trò hề! Nếu không quen biết Sở Nhược Đình thì còn đỡ, nhưng hắn đã quen và bị nàng hấp dẫn tới mất kiểm soát.

Sở Nhược Đình tựa chén rượu kịch độc.

Tạ Tố Tinh biết mình không thể uống nó song chẳng kìm được dục vọng nơi nội tâm; hắn muốn tiếp cận, muốn đụng vào, muốn chiếm hữu.

Hắn nâng gương mặt trắng xanh của nàng rồi đặt một nụ hôn.

“Sở Nhược Đình…thành thật xin lỗi.”

Tạ Tố Tinh trải dày đặc những nụ hôn lên mặt nàng. Đôi môi vừa mỏng vừa lạnh mơn trớn cái trán, lông mày, chóp mũi, cuối cùng bao phủ bờ môi mềm khiến hắn nhớ mãi không quên.

Sở Nhược Đình chưa thể triệt tiêu thuật trói thân của Huống Hàn Thần, nàng đành trơ mắt nhìn Tạ Tố Tinh vác theo gương mặt đẫm máu mà làm loạn trên môi mình.

Hắn dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì để tổn thương nàng mà còn dám hùng hồn cầu xin nàng tha thứ! Sở Nhược Đình thèm khát bóp cổ lẫn cào nát mặt hắn. Chắc vì quá tức giận nên cơ thể bị Ám Chướng Thuật ăn mòn chạm cực hạn. Vị tanh ngọt trào dâng trong cổ họng Sở Nhược Đình, nàng lập tức phun ra máu.

Tạ Tố Tinh liếm những giọt máu mang vị ngai ngái, mặt hắn đầy vẻ hoảng loạn.

Hắn ôm Sở Nhược Đình, tay thăm dò mạch đập yếu ớt của nàng mà lòng đau cùng cực.

Sở Nhược Đình tính huy động linh lực để đuổi màn sương đen kia nhưng lực bất tòng tâm vì linh lực bị khóa. Lệ rơi từ khóe mắt nàng rồi biến mất vào lọn tóc mai, thiếu nữ gượng cười, “Ta…sắp chết nữa nhỉ?”

“Không đâu, không đâu.”

Ngón tay Tạ Tố Tinh run rẩy chùi vết máu ở khóe miệng nàng, tim hắn như bị đao cắt.

Chính lúc ấy, hắn bỗng nhớ tới một chuyện. Đôi mắt thiếu niên tỏa sáng, hắn mừng như điên, “Sở Nhược Đình, ngươi biết thải dương bổ âm mà?” Hắn nắm tay nàng. “Nào! Thải ta đi!”Chú thích

[1] Thứ thúc đẩy hoạt động sống của sinh mệnh, do khí tiên thiên (nguyên khí) và khí hậu thiên (khí trời qua đường thở và khí của thức ăn) hợp thành.

[2] Thuật vách ngăn hắc ám.