Dục Tu Ký

Chương 107: Quỳ Tổ



“Chẳng nhẽ như Liễu Thanh nói…. khi chiếm được thân xác nữ nhân… dần dần sẽ chiếm được…?”

.

.

Nhưng suy đi nghĩ lại, dù việc này có xảy ra đi nữa, Lý Quý cũng chẳng có hại gì.

Chỉ là càng lúc hắn càng phân vân hơn….đó là....

.

...có nên…

.

….xuống tay với Hồng Nhược Lan…?

.

.

Lý Quý không hề biết rằng, ngoại trừ việc chiếm được thân xác của Hồng Nhược Lan, còn có một nguyên nhân khác khiến nàng ta tâm tính thay đổi…

.

…chính là…

.

.

….Hợp Hoan Đại Pháp….

.

.

….Pháp môn độc bộ của tông chủ Hợp Hoan Tông này…. Từ cổ chí kim, nguy hiểm nhất không phải là khả năng tấn công thần thức, hấp thu âm khí….

….mà chính là người luyện toả ra Chí Dương Chí Cương Khí…. khiến bất cứ nữ tử nào tiếp xúc lâu ngày cũng đều dần dần vô thức nảy sinh tình cảm.

Việc này thậm chí, ngay cả Liễu Thanh cũng không nhận ra….

…..Nhưng Đan Hiểu trước đây tinh ý ..... đoán không hề sai.

.

.

Quỳ Tổ…. Tổ sư khai phái Hợp Hoan Tông phát hiện ra các nữ đệ tử khi giao hoan với các nam tử môn phái khác lâu ngày đều nảy sinh tư tình ….

….mà đều lần lượt phản bội Hợp Hoan Tông, trở thành nội gián cho các môn phái khác….

Việc này khiến Quỳ Tổ vô cùng đau đầu, thậm chí có nhiều lần muốn giải tán tông phái.

Ông ta chu du tứ hải, trải qua vô số năm tháng sống như phàm nhân, sau này vô tình được một cao nhân chỉ điểm, tìm ra được cách khống chế nữ đệ tử hoàn mỹ vô khuyết.

Quỳ Tổ lúc đó đã là Thiên Ma đại thành nhưng thấy vị cao nhân kia cũng không nhìn ra manh mối gì.

Vị cao nhân kia lang bạc ở một tu chân giới cấp 3, là một lão già rách rưới chẳng khác gì phàm nhân, lão ta rượu chè, ăn chơi trác táng, suốt ngày ru rú trong lầu xanh, nhưng tu vi…..

….lại….sâu không thấy đáy.

Hoặc cũng có thể nói..... Quỳ Tổ.....

....Không thể nhận biết được lão nhân kia rốt cuộc.....

.

....là phàm nhân hay tu sĩ.

.

Lão nhân bộ dạng bê tha kia thấy Quỳ Tổ sầu thảm, mượn rựu giải sầu thì chợt tạt vào, ngời ở phía đối diện, thậm chí lão ta còn vô sỉ uống ké mấy húp rượu.

Quỳ Tổ thấy bộ dạng rách rưới của ông ta cũng không cố kị, đang ngà ngà say nên buộc miệng hỏi như một thói quen.

.

- Làm sao để khống chế nữ nhân hoàn mỹ, không bị phản bội ?

.

Đây là câu nói mà Quỳ Tổ gặp ai cũng hỏi.

Vô số lần trước, vẫn chưa ai có câu trả lời thoả đáng…Nhưng….

.

….Lần này lại khác.

.

Lão già kia chỉ để lại vài câu nói sau đó cười ha hả bỏ đi.

.

“ Nữ nhân đã yêu ngươi rồi…. kêu nàng ta nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nàng ta cũng tuyệt ko phân vân.”

.

“Cảnh giới tối cao nhất của khống chế con người…. chính là tình cảm.”

.

“Thứ này còn lợi hại hơn các pháp quyết khống chế thần hồn hay các loại thề độc vô số lần.”

.

.

Quỳ Tổ nghe vậy trợn tròn, giật mình choàng tỉnh.

Ánh mắt vô cung chấn động.

Định mở miệng hỏi cao danh quý tánh để đa tạ thì lão già kia đã bỏ đi mất.

.

.

Từ đó ông ta cũng trở về Mãn Hoang giới, không còn tìm kiếm câu trả lời nữa. Tốn gần cả trăm năm, Quỳ Tổ rốt cuộc sáng tạo ra Hợp Hoan Đại pháp.

Kèm theo việc thay đổi tông lệ vốn có….

Hợp Hoan Tông nhận ít nữ đệ tử lại….

Nhưng bù lại, tất cả đều phải lần lượt giao hoan với tông chủ… nữ tử nào càng gần gũi với tông chủ thì lại càng nắm giữ những chức vụ quan trọng trong tông.

Kể từ lúc này, vấn đề các nữ đệ tử phản bội mới....

.... triệt để chấm dứt.

Cũng vì lý do này.

Từ thời xa xưa, lúc Hợp Hoan Tông cũng chẳng phải bí ẩn như thế này, mà có không ít đồng minh thân hữu.

Trải qua nhiều thế hệ, mọi người dần dần phát hiện ra…. Những nữ tử nào tiếp xúc lâu ngày với Tông chủ Hợp Hoan Tông đều dần ngả vào lòng hắn.

Nữ tử bình thường thì không nói…. nhưng đáng nói ở đây …

.

….chính là……

.

.

…..các phu nhân của chưởng giáo khác…..

.

….. tỷ như Độc Tông, Hà Tông….

.

Bởi lẽ trước đây các đồng minh tà phái thường qua lại vô cùng thân thiết, cũng tương tự như phu phụ Mặc Long, Phùng Diêm Sâm vậy...

.

…. thậm chí tràng cảnh kia, ngay cả các nữ chưởng giáo của Thái Cổ Tông cũng không tránh khỏi….

.

Khiến mấy vị chưởng giáo kia điên tiết như thế nào cũng biết, không ít lần vì việc này mà Hợp Hoan Tông gây ra xích mích không đáng có.

Dần dần Hợp Hoan Tông bị bài trừ khỏi liên minh tà phái…. Tách biệt khỏi tu chân giới.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Hợp Hoan Tông ít người tiếp xúc, càng lúc càng trở nên thần bí.

Không biết trải qua bao lâu….tu chân giới bấy giờ chỉ còn biết Hợp Hoan Tông qua các nữ tử xinh đẹp, lăng loàn hoang dâm vô độ….

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Hồng Nhược Lan bất ngờ mút chặt lấy hạ thân lông lá, chợt khiến Lý Quý trở lại với thực tại. Ánh mắt hắn giật giật mấy cái.

.

.

“Chụt…. chụt…. sột sột…”

.

.

“sồn…. sột… sồn sột..”

.

.

Nhìn khuôn mặt si mê của nàng ta, Lý Quý bật cười.

.

- Càng lúc càng nhuần nhuyễn rồi a.

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy, ánh mắt như có ý cười. Nhưng cũng không có trả lời. Chợt nghe giọng Lý Quý.

.

- Nếu không phải Thi Tông thì ngươi…. cũng là nhân tuyển không tệ cho Hợp Hoan Tông a…

.

Hồng Nhược Lan hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn lấy mao côn một cái, khiến Lý Quý giật bắn mình.

.

- Hợp Hoan Tông ?....ta…

.

.

….Không hứng thú….

.

Chợt Hồng Nhược Lan mút thật chặt, sau đó rút miệng ra, bàn tay nhẹ nhàng vân vê mao côn của Lý Quý.

.

- Khi nào ngươi mới rời khỏi mỏ linh thạch này ?

.

Lý Quý thở dài.

.

- Hơn một tháng nữa.

.

Ánh mắt Hồng Nhược Lan chợt loé.

.

- Ngươi thật sự lấy bọn ta ra trao đổi với Huyết Sa ?

.

Nghe vậy, Lý Quý nhếch mép.

.

- Ta …. cũng không ngu…

....Huyết Sa …

....tin được sao ?

Hồng Nhược Lan khuôn mặt tò mò.

.

- Vậy rốt cuộc ngươi định thế nào ?

.

Lý Quý ánh mắt đăm chiêu.

.

- Đi bước nào, tính bước đó…

.

Lúc này, Hồng Nhược Lan chẳng biết sao khuôn mặt có chút phức tạp.

.

- Chừng nào còn ta bên cạnh…. hẳn Huyết Sa sẽ không dám vọng động.

.

Nghe vậy, Lý Quý không khỏi bất ngờ, liền nhìn nàng ta nhướng mày cười thâm ý.

.

- Này… Huyết Sa là đồng môn của ngươi đấy, còn ta….

.

….ta…. không sớm thì muộn, sẽ lấy mạng của ngươi a….

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy không khỏi giật mình, có chút thất thố.

Không lâu sâu, chẳng biết nàng ta suy nghĩ gì, đang quỳ thụp xuống chợt chống tay, bò lên phía trên Lý Quý, mặt đối mặt.

Lý Quý cũng không có né tránh, chỉ nghiêng đầu, nhìn chăm chú nàng ta, khoé miệng vẫn có ý cười.

Nhìn hắn thật sâu, chợt Hồng Nhược Lan mở miệng.

.

- Ngươi…. sẽ không giết ta….

.

Hắn nghe vậy có chút thất thố, đây cũng là vấn đề mấy ngày qua Lý Quý hắn phân vân.

Khuôn mặt vội định thần, nhướng mày.

.

- Sao ngươi lại chắc chắn như vậy ?

.

Hồng Nhược Lan nhìn xuống bờ môi của hắn, ánh mắt chợt mê man, một tay khẽ chạm vào bờ môi kia, miệng thì thầm.

.

- Trực giác…

.

Lý Quý nghe vậy chợt cười lớn.

.

- Hahaha…trực giác của ngươi lần này….

.

Chưa nói hết câu bàn tay Hồng Nhược Lan đã che miệng hắn lại, ánh mắt đang mê li chợt liếc lên.

.

- Giao Hạo Phi cho ta… ta sẽ cho ngươi một thứ ắt ngươi sẽ hài lòng….

.

Lý Quý nghe vậy chợt nheo mắt, khuôn mặt đầy cảnh giác.

.

- Không được…tuyệt….

.

Chưa nói hết câu lại bị Hồng Nhược Lan che miệng.

.

- Ta cũng không nói là bây giờ….

.

Phía đối diện, ánh mắt Lý Quý trợn lên đầy khó hiểu. Thấy vậy, Hồng Nhược Lan thoáng có sát ý.

.

- Ngươi cứ dùng Dục Thi Quyết hấp thu linh lực của hắn, nhưng khi rời khỏi đây… hãy giao hắn cho ta…

.

- Ngươi định … ?

- Có đồng ý hay không ?

Hồng Nhược Lan vội ngắt lời.

Thấy khuôn mặt hắn phân vân, Hồng Nhược Lan liền nói.

.

- Cho dù có Tử Loa Ốc, cùng với việc hắn đã mất hai tay, nhưng ngươi mang theo bên cạnh…. chẳng phải cũng có chút….

.

Ánh mắt Lý Quý đăm chiêu, bởi đúng như nàng ta nói.

Mang theo một Địa Ma đại thành, việc này vốn dĩ vừa bất tiện, vừa quá mạo hiểm.

Vốn trước đây Lý Quý định một tháng sau, sẽ hạ sát cả hai. Hắn chẳng ngu ngốc mà trao đổi với Huyết Sa….

Sau đó thong dong trở về Thần Kiếm Tông, hội họp với đám Liễu Thanh.

Lúc này, cho dù có bại lộ đi nữa, hắn cùng Hợp Hoan Tông đã cao chạy xa bay, muốn tìm kiếm cũng khó như mò kim đáy bể.

Tất nhiên, Lý Quý vô cùng tỉnh táo, cũng không bị những lời nói của Hồng Nhược Lan làm lung lạc, cũng không biết đang nghĩ gì, ánh mắt chợt loé, chẳng biết hắn đang hù doạ hay nói thật.

.

- Một tháng sau…lúc rời khỏi nơi này….

.

….cũng là lúc ta….

.

.

....Giết cả hai ngươi…

.

- Việc giao Hạo Phi cho ngươi… có còn quan trọng ?