Dục Tu Ký

Chương 112: Bảo Đồ



.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Hồng Nhược Lan lưỡi đang cuốn vào bên trong miệng hắn.....

.... bỗng thấy bên dưới đang có vật cứng đang chạm vào bụng mình, ánh mắt tiếu ý, rút miệng ra.

Nàng ta trong nháy mắt quay lưng lại, bờ mông khẽ vểnh lên, mỉm cười thâm ý.

.

.

- Có muốn….

.

.

Lý Quý liền bật cười, vỗ mông Hồng Nhược Lan.

.

- Đã trễ rồi… nên xuất hành thôi.

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy nhướng mày, thu lại tư thế kia. Không lâu sau, ánh mắt chợt nhớ ra gì đó.

Thu thập máu của Hạo Phi, Hồng Nhược Lan lấy trong nhẫn trữ vật ra một quyển trục nhàu nát đang cuộn lại, miệng niệm vô số pháp quyết.

Trước ánh mắt tò mò của Lý Quý, quyển trục đang luộn lại kia bay lên không, từ từ mở ra càng lúc càng lớn, còn lập loè tinh quang sáng rỡ…

Thấy tràng cảnh trước mắt, ánh mắt hắn khó hiểu.

.

- Đây là….

.

Hồng Nhược Lan lau mồ hôi trên trán, nói chầm chậm.

.

- Đây là thứ ta hứa khi ngươi giao Hạo Phi ta sẽ đưa cho ngươi…

.

Ánh mắt nàng ta thâm ý.

.

- Dù ngươi nuốt lời…. nhưng….

.

Lý Quý nghe vậy thoáng qua thất vọng.

.

- Còn tưởng thứ gì… ta…

...đâu cần bản đồ làm gì a…

.

Hồng Nhược Lan trợn mắt, đi đến trước mặt hắn.

.

- Này… ngươi ngu ngốc thật sự hay giả vờ a… thứ này… cả trăm vạn linh thạch cũng không mua được đâu a…

.

Nghe đến trăm vạn linh thạch, Lý Quý ánh mắt sáng lên.

.

- Cái gì....?

......Thật sự ?

.

Dứt lời, hắn liền chộp đến quyển trục trước mắt. Không lâu sau, ánh mắt chấn kinh, hít mấy ngụm lãnh khí.

.

.

“Mụ nội nó… nàng ta không có nói ngoa a…”

.

.

“Bản đồ này… thể hiện rõ ràng vô số tam cấp, tứ cấp giới lân cận Mãn Hoang giới a…”

.

.

Lý Quý nhìn những kí hiệu hình tròn nằm rải rác giữa các giới, ngón tay chỉ đến đầy tò mò.

.

- Ký hiệu này là…

.

Hồng Nhược Lan nhoẻn miệng đầy đắc ý.

.

- Đây chính là thứ khiến bảo đồ này… trở nên vô giá…

.

….kí hiệu kia chính là các truyền tống trận cổ nối liền giữa các giới.

.

Lý Quý cũng không xa lạ gì truyền tống trận, đây là các trận pháp để di chuyển khi ở khoảng cách vô cùng xa.

Mỗi lần sử dụng truyền tống trận tốn không ít linh thạch. Mặt khác, để dựng nên truyền tống trận, cần rất nhiều đại sư trận pháp tốn không ít công phu, chi phí này không biết bao nhiêu kể xiết.

Chính vì vậy, ở phương Bắc xa xôi này, vô cùng hiếm thấy.

Ánh mắt hắn đảo qua địa đồ, chỉ thấy phương Bắc này có 3 truyền tống trận, cái gần nhất cũng cách nơi đây gần cả ngàn dặm, nằm trong một khu rừng rộng bát ngát.

Lý Quý tặc lưỡi.

.

.

“Trời ạ… đáng giá... đáng giá....

.....không có bản đồ này… làm thế nào.... phát hiện ra được truyền tống trận kia a….”

.

.

Đang miên mang đã nghe Hồng Nhược Lan nói.

.

- Bản đồ này, Thi Tông tốn gần cả ngàn năm mới thu thập được.

.

- Mỗi một môn phái chỉ biết được một đến hai truyền tống trận cổ, để môn phái trong trường hợp nguy hiểm có thể đào thoát. Đây vốn đều là bí mật chân truyền của các đời tông chủ khác truyền xuống.

.

- Thi Tông ta dùng Dục Thi Quyết cài cắm nhân thủ ở vô số môn phái....

....trải qua không biết bao nhiêu năm mới thu thập được những vị trí truyền tống giá trị này đấy.

.

.

- Chỉ có máu của đệ tử chân truyền, đà chủ hoặc trưởng lão của Thi Tông mới có thể mở ra quyển trục này.

.

Lý Quý đầu gật gật, nói khẽ.

.

- Chả trách trước đây ngươi nói…. phải giao Hạo Phi cho ngươi, ta mới cầm đến tay. Thì ra là nguyên nhân này…

.

Hồng Nhược Lan đi đến bên cạnh, nhướng mày.

.

- Thế nào…. có ta đồng hành… đã thấy lợi ích chưa ?

.

Không biết nghĩ gì, Lý Quý có chút phức tạp.

.

- Ngươi thật sự… dám theo ta… ?

.

- Ta sẽ trở về hội họp với Hợp Hoan Tông… nơi đó… nơi đó… mọi người có không ít địch ý với Thi Tông….

.

…..ngươi hối hận vẫn còn kịp a…

.

Nghe vậy nàng ta chợt nhướng mày.

.

- Ngươi… sẽ để ta bị mấy ả lăng loàn kia bắt nạt ?

.

Lý Quý gãi gãi đầu.

.

- Các nàng… cũng không tệ như ngươi tưởng….

.

Hồng Nhược Lan sực nhớ ra gì đó, khuôn mặt tức tối.

.

- Khốn kiếp… Ả gì dùng xuân dược nhét vào miệng ta nhỉ, báo hại ta….

.

Nói đến đây, nàng ta khuôn mặt chợt đỏ bừng. Lý Quý cũng không khá hơn.

.

- Chính là Tuyết Nhi… nàng ta…. tính tình cổ quái… chỉ là….

…. có chút phá phách a...

.

Nghe Lý Quý nói vậy, Hồng Nhược Lan ánh mắt chợt loé.

.

- Thì ra ả ta tên Tuyết Nhi…. sẽ có ngày ta…

.

Lý Quý nghe vậy ho khan liên hồi.

.

“Chưa gì đã thấy phức tạp rồi…..”

.

.

“Ta chưa đủ rắc rối hay sao a…. chẳng mang theo nàng ta… là sự lựa chọn sai lầm ?”

.

.

Hắn vội định thần, một tay nâng cằm Hồng Nhược Lan, nhướng mày thâm ý.

.

- Tin ta đi… ngươi không muốn dây vào nàng ta đâu a….

.

Hồng Nhược Lan vội hất mặt ra.

.

- Xí… ngươi làm như ta sẽ sợ a…

.

Lý Quý thấy bộ dạng của Hồng Nhược Lan cũng không khỏi mỉm cười, sắc mặt thoải mái không ít.

.

- Thôi được rồi, mang lại y phục… đi thôi.

.

Bên trong huyệt động kia, chỉ còn văng vẳng tiếng nói.

.

“Rốt cuộc đã được mang y phục…”

.

“Ngươi….”

.

“Ta nói sai sao…. Mấy tuần qua… chỉ toàn trần truồng…

.

…còn chẳng phải do ngươi….”

.

“Khốn kiếp… bên trong ốc đảo kia… ngươi làm gì là việc của ngươi… ta đâu quản….”

.

“Ngươi không quản nhưng cứ mấy canh giờ lại tiến vào dày vò ta thế kia…. mang y phục làm quái gì….”

.

“Này….tráo trở… chính miệng ngươi nói ở trên ốc đảo này, việc gì phải mang y phục a …”

.

“Lúc đó ta và ngươi đang giao hoan… tất nhiên không cần mang y phục rồi….”

.

“Sau khi giao hoan ngươi cũng nói vậy a….”

.

“Chẳng phải ngươi dày vò phía sau ta…. đau chết đi được… đứng còn không nổi… làm sao có thể mang a…”

.

“Ta không cãi với ngươi nữa….”

.

“Này… phía sau ta… sướng lắm đúng không ?”

.

“…..”

.

“Sao vậy…? Chặt lắm nhỉ….? Lúc ngươi mới đưa vào… đau chết đi được..”

.

“….”

.

“…. nhưng dần dần cảm giác cũng không tệ….”

.

“….”

.

“Bên trong có…. Ngươi có sợ bẩn không ?”

.

“….”

.

“Chắc không đâu nhỉ…. ngươi đã mấy lần phóng xuất vào bên trong rồi a…”

.

“….”

.

“Chỉ là hậu quả… lần nào ta cũng là người dọn dẹp a….vừa bẩn vừa khó ngửi chết đi được….”

.

“….”

.

“Giao hoan với một người hoài thai như ta… ngươi có thấy bất tiện không ?

.

“….”

.

“Này… sau này đứa bé trong bụng lớn thêm…. phía trước cũng không tiện… ta sẽ để ngươi vào phía sau nhé….”

.

“….”

.

“Dù sao âm đạo và hậu đạo cũng chẳng thông nhau… không ảnh hưởng đến đứa bé nhỉ…?”

.

“….”

.

“Ta cũng không muốn thứ gân guốc của ngươi chạm vào đứa bé trong bụng đâu a….”

.

.

“Ngươi… khốn kiếp… ngươi nói đủ chưa…. Mau mang y phục vào…”

.

.

“Sao vậy…. ta nói có gì sai à ? Dù sao việc này cũng phải nói trước a, sau này ngươi vào âm hộ chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến....”

.

.

“Khốn kiếp…. ta không cần ngươi đồng hành nữa….”

.

.

“Ấy ấy…im lặng… ta im lặng được chưa…

….Thật khó tính…”

.

.

.

.

.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hồng Nhược Lan lẫn Lý Quý đã đứng trước một cánh cổng to lớn, bên trên ghi 3 chữ đỏ rực đầy uy thế.

.

…Thần Kiếm Tông…

.

Dù đã biết trước Lý Quý ẩn thân ở Thần Kiếm Tông, nhưng nàng ta là người của tà phái, đứng trước sơn môn của một môn phái chính phái....cũng không khỏi có chút lo lắng.

.

- Phục dụng đi, linh lực sẽ từ màu đen chuyển sang trắng.

.

Lý Quý đưa một viên đan sang cho Hồng Nhược Lan. Nàng ta thoáng hiện lên ngạc nhiên, sau đó cầm lấy nuốt xuống. Lúc này mới yên tâm không ít.

.

- Chuyển Khí Đan cũng đã phục dụng rồi, trở vào Tử Loa Ốc đi, lúc cần thiết ta sẽ gọi…

.

Hồng Nhược Lan nhướng mày.

.

- Sao vậy ? Ngươi sợ cái gì…. Linh lực trắng tinh thuần thế này… còn sợ gì. Ở phương Bắc này, tu sĩ còn chưa nhận biết Thi Tông nhiều đâu a..

.

Lý Quý sắc mặt phức tạp.

.

- Không phải chuyện đó…

.

Hồng Nhược Lan ánh mắt như suy nghĩ, chợt trợn tròn nhìn xuống bụng mình.

.

- Là vì ta đang hoài thai….

.

Hắn lắc đầu.

.

- Cũng không phải chuyện này…

.

Hồng Nhược Lan càng lúc càng khó hiểu.

.

- Vậy thì ngươi sợ cái gì….ta không sợ thì thôi hà cớ gì ngươi lại sợ a…

.

Lý Quý nuốt nước miếng mấy cái, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.

.

.

.

- Vậy….

....ngươi chớ hối hận a…

.

.

.

.

Từ sơn môn Thần Kiếm Tông đi vào nội môn con đường ngoằn nghèo. Cờ phướng đèn lồng treo khắp nơi.

Dường như Thần Kiếm Tông chuẩn bị cho tỷ thí hội vô cùng chu toàn.

Không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng Lý Quý lẫn Lý Xuân Hồng chẳng có tâm tư đâu tận hưởng.

Chỉ thấy sắc mặt cả hai xám xịt, bước đi vô cùng nhanh chóng.

Xung quanh vô số tiếng bàn tán không chút cố kị.

.

.

“Ấy ấy nhìn kìa…. tên Lý Quý phế vật kia mất tích đâu cả tháng trời… bây giờ ta mới thấy mặt a…”

.

.

“Đúng vậy… còn tưởng hắn chết ở xó xỉnh nào rồi a…”

.

.

“Làm nghĩa tử của Liễu Phu nhân mà không biết quý trọng cơ hội, suốt ngày nhận nhiệm vụ linh tinh rồi ra ngoài lêu lỏng a…”

.

.

“Đúng vậy… ngươi xem… lần này còn dẫn về một nử tử hoài thai nữa….”

.

.

“Chẳng lẽ Lý Quý là tác giả…?....”

.

.

“Ngươi nghĩ tên phế vật kia có thể làm nử tử người ta hoài thai ?.... ta cười chết mất a….”

.

.

“Đúng vậy a…. tên phế vật kia làm nữ tử phàm nhân hoài thai thì được…. còn bộ dạng nữ tử kia, còn cả nhẫn trữ vật… dường như là tu sĩ a….”

.

.

“Chẳng hiểu sao Thần Kiếm Tông lại xuất hiện tên phế vật như hắn a…”

.

.

“Này… hắn trước đây không có linh căn… có thể tu luyện là kì tích đấy….”

.

.

“Ta nhổ…. chân truyền đệ tử của chưởng giáo, hưởng thụ nội viên linh khí nồng đậm…. Có là heo mẹ cũng phải biết tu luyện a….”

.

.

“Lần này trở về đúng lúc này, hẳn là muốn tham gia tỷ thí hội a….”

.

.

“Ta nhổ…. tu vi thế kia… không đến lượt hắn xuất trận a….”

.

.

.


Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký.

Đa tạ các vị cộng đồng truyenyy là.

Đạo hữu ( Hoii ) đã ủng hộ TLT lẫn Kim Phiếu ( Vẫn luôn cảm kích sự ủng hộ lẫn động viên của đạo hữu a)

Đạo hữu ( quanghda2 ) đã ủng hộ Kim Phiếu.

Đạo hữu ( pqthai ) đã ủng hộ TLT

Tạ hạ vô cùng cảm kích a !