Tú Thư khuôn mặt khẽ cau lại, nhất thời bên dưới tiếng bàn tán im bặt.
.
- Thể lệ tỷ thí như sau.
.
- Thần Kiếm Tông, Vạn Đao Tông…
.
- Ngoại môn sẽ chọn ra 60 ngoại môn đệ tử. Tu vi từ Nhân Tiên tầng 1 đến Nhân Tiên tầng 5.
.
- Nội môn sẽ chọn ra 12 đệ tử. Tu vi từ Nhân Tiên tầng 6 đến tầng 9.
.
- Chân truyền sẽ chọn ra 4 đệ tử. Không giới hạn tu vi.
.
- Tất cả đệ tử ngoại môn, nội môn, chân truyền đều bốc thăm chọn đối thủ ngẫu nhiên.
.
- Tỷ thí này, chỉ là giao lưu cọ xát là chính… Vì vậy…
.
Khuôn mặt Tú Thư chợt đanh lại.
.
- Bất cứ ai xuống tay quá khích….sẽ….
.
.
….hừ.….
.
.
Chấp sự trong tông địa vị cực cao, hiển nhiên chúng đệ tử đều vô cùng kiêng kị. Nghe tiếng hừ của Tú Thư, đệ tử của Vạn Đao Tông lẫn Thần Kiếm Tông đều nuốt nước bọt mấy cái..
Hiển nhiên đệ tử nào trong quá trình tỷ thí, nổi lên sát ý…. Hẳn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp…
Chợt khuôn mặt Tú Thư giãn ra.
.
- Tất nhiên… đã là tỷ thí…
.
.
…thì phải có phần thưởng.
.
Nghe đến đây, vô số các đệ tử bên dưới khuôn mặt đều sáng lên, vểnh tai chăm chú lắng nghe.
.
- Ngoại môn đệ tử cả hai phái… thứ hạng thứ nhất đến thứ sáu. Đều….
.
.
…được thăng cấp thành nội môn đệ tử.
.
- Kèm theo đó, mỗi đệ tử sẽ được phát 20 viên Nhân Tiên Đan.
.
Nghe đến đây, vô số đệ tử ngoại môn tim đập thình thịch, không dấu nổi tiếu ý.
Với các đệ tử ngoại môn mà nói… Nhân Tiên Đan dù có quan trọng… Nhưng so với việc trở thành nội môn đệ tử....
....thì không thấm vào đâu.
Tăng cấp trở thành nội môn đệ tử, tài nguyên phân phát hàng tháng nhiều hơn so với ngoại môn đệ tử nhiều lắm, hơn nữa, còn được tiếp xúc với các công pháp cao cấp hơn.
Đó là chưa kể đến, cứ mỗi tuần, sẽ được tham gia dự thính do chính tu sĩ Địa Tiên chỉ dạy.
Ngay cả Lý Quý nghe đến đây cũng phải trố mắt.
.
.
“Phần thưởng này đối với ngoại môn đệ tử…. thật sự hấp dẫn a…”
.
.
Thấy khuôn mặt chúng đệ tử bên dưới đầy cuồng nhiệt, Tú Thư mới mỉm cười nói tiếp.
.
- Nội môn đệ tử, thứ hạng từ thứ nhất đến thứ tư. Đều được thưởng 2000 điểm cống hiến, miễn làm nhiệm vụ môn phái trong hai năm.
.
- Kèm theo đó, mỗi đệ tử sẽ được phát 50 viên Nhân Tiên Đan.
.
Nghe đến đây, bên dưới lại càng bùng nổ hơn nữa.
.
.
“Cái gì… tận 2000 điểm cống hiến…. ?”
.
.
“Sao phần thưởng lại cao như vậy…?”
.
.
“Ta vất vả làm nhiệm vụ môn phái một năm qua… chỉ được hơn 400 điểm cống hiến a…”
.
.
“50 Nhân Tiên Đan… còn được miễn làm nhiệm vụ môn phái trong hai năm ?”
.
.
“Ôi… hai năm không làm nhiệm vụ môn phái… tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện a…”
.
.
“Ta thì lại thích 2000 điểm cống hiến kia hơn… ngươi xem… chỉ cần 150 điểm là đã vào được thư khố môn phái 3 ngày rồi… 2000 điểm… con mẹ nó….”
.
.
.
Chợt có một đệ tử của Thần Kiếm Tông đứng lên phía trước, cúi người về Tú Thư chắp tay.
- Tiền bối, vãn bối có chút thắc mắc.
- Tỷ như vãn bối, tu vi Nhân Tiên tầng 2, bốc thăm ngẫu nhiên gặp đối thủ Nhân Tiên tầng 5…như vậy cũng có chút….
Nghe đến đây, chỉ thấy vị nữ chấp sự kia mỉm cười gật đầu.
.
- Hỏi hay lắm.
.
- Đây cũng là điều ta cũng đang dự định thông báo.
.
Khuôn mặt nàng ta đảo một vòng toàn trường.
.
- Đã là tỷ thí, tất nhiên phải công bằng.
.
- Kẻ nào tu vi cao hơn đối phương, phải tiến hành áp chế cảnh giới. Ta sẽ là người trực tiếp giám sát chuyện này.
.
Bên dưới không ít đệ tử gật đầu.
.
“Cũng hoàn toàn công bằng a… cho dù cao giai hơn, nhưng khi tán bớt linh lực để áp chế cảnh giới, hiển nhiên vẫn có lợi thế hơn đối phương a…”
.
“Rõ ràng rồi…. càng cao giai… khả năng điều khiển linh lực càng nhuần nhuyễn hơn a…”
.
“Ừ.. đó là chưa nói tu luyện càng lâu, kinh nghiệm lẫn lịch lãm đều hơn nhỉ…”
.
“Ta thấy vậy là công bằng rồi… nếu có bị bất lợi khi gặp đối thủ áp chế cảnh giới thì chỉ trách tu vi thấp hơn đối phương a….”
.
.
.
- Nếu không ai có thắc mắc nữa… vậy thì tiếp tục…
Tiếng của Tú Thư lại vang vọng.
.
- Tỷ thí hôm nay….
- Riêng chân truyền đệ tử….
.
.
….không có phần thưởng.
.
.
Bên dưới lại tiếng xì xầm nổi lên.
.
“Tất nhiên rồi…. đã là chân truyền, nhận không biết bao nhiêu ưu ái, cần gì phần thưởng a…”
.
“Hahaha… tuy nói vậy… nhưng ta đoán nếu khiến hai vị chưởng giáo hài lòng… chắc chắn sẽ có thưởng hậu hĩnh a…”
.
“Sao ngươi không nghĩ ngược lại… nếu biểu hiện không tốt… khiến chưởng giáo xấu mặt…. không chừng….”
.
“Này… ngươi nói ta mới để ý… tên phế vật kia có tỷ thí không nhỉ…?”
.
“Ừ nhỉ…. bên Vạn Đao Tông có 6 vị chân truyền đệ tử, còn Thần Kiếm Tông chỉ có 4 người…. hẳn là tên Lý Quý không tránh khỏi…..”
.
“Có lẽ vì số đệ tử chân truyền của Thần Kiếm Tông ít hơn hai vị, nên có lẽ toàn bộ đều được tham gia a…”
.
“Thảm rồi… lần này mất mặt rồi…”
.
“Sao vậy…?”
.
“Ngươi còn hỏi… Thần Kiếm Tông ta tên phế vật kia chắc chắn phải xuất trận rồi, ngược lại, Vạn Đao Tông 6 người chọn 4, tất nhiên phải chọn 4 đệ tử tu vi cao nhất rồi...”
.
.
.
Lý Quý nghe đám đệ tử xung quanh dần dần cách xa hắn ra, chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng bàn tán không chút cố kị.
Cho dù đã quen với việc này, nhưng đứng trước vô số ánh mắt trêu chọc như vậy, hắn không khỏi cả người ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Hắn đã vậy, Hồng Nhược Lan còn khó chịu hơn, khuôn mặt nhăn nhúm.
.
- Này… đứng bên cạnh ngươi… xấu hổ chết đi được.
.
Lý Quý khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
.
- Ta đã nói ngươi yên vị ở bên trong Tử Loa Ốc nhưng chính ngươi…
.
.
….kiên quyết không chịu a.
.
Hồng Nhược Lan khuôn mặt nóng ran.
.
- Sao lúc đó ngươi không nói oạch toẹt ra việc này đi a… nếu biết trước thế này… có đánh chết ta cũng không ra ngoài a…
.
Khuôn mặt Lý Quý nhăn nhó.
.
- Ngươi….
.
Lý Quý chưa kịp mở miệng thì đã nghe.
.
.
.
- Sư đệ, ngươi về từ lúc nào vậy ?
.
.
Nghe giọng nói kia, trong lòng hắn trước giờ như mặt nước yên tĩnh, bây giờ chợt như có vô vàn con sóng vỗ vào.
Cả người khựng lại, ánh mắt thất thố, từ từ quay đầu ra sau.
Bởi giọng nói kia… chính là….
.
.
….Văn Tịnh Kỳ…
.
.
Nhưng khi định thần lại, khuôn mặt hắn nhanh chóng trầm xuống.
Bởi lúc này, không chỉ có Văn Tịnh Kỳ, mà còn có cả Hồng Hi Văn, Bạch Ninh Hinh, mà quan trọng nhất.
Hồng Hi Văn lẫn Bạch Ninh Hinh đứng hai bên, chừa ra khoảng cách với Văn Tịnh Kỳ…..
…. Và một nam tử khác.
.
.
Chẳng ai khác, chính là….
.
.
…Phùng Hi Bạch.
.
.
Khuôn mặt Lý Quý thoáng hiện lên dị sắc.
Nhìn nhân ảnh nam tử bên cạnh Văn Tịnh Kỳ, Lý Quý như không thấy còn có 5 nhân ảnh 4 nam 1 nử ở phía sau nữa.
Nhưng Lý Quý kiềm chế cảm xúc vẫn rất tốt, thấy đám sư tỷ đang tiến lại, hắn nhanh chóng nặn ra một nụ cười dễ nhìn.
Văn Tịnh Kỳ là người tiến đến đầu tiên, khuôn mặt đầy tiếu ý.
.
- Sư đệ, cả năm qua có chút chuyện vướng bận, bây giờ mới gặp được đệ a…
.
Ánh mắt nàng ta đảo một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt nhu hoà gật gật đầu.
.
- Không tệ… không tệ chút nào. Bây giờ đã chân chính trở thành tu sĩ, khí độ cũng khác hẳn a…
.
Nhìn khuôn mặt Lý Quý có chút không tự nhiên, Văn Tịnh Kỳ khuôn mặt có chút khó hiểu, liền nhướng mày mỉm cười.
.
- Này… đừng nói là trước đây ta không đến chúc mừng đệ có thể tu luyện, đệ giận ta a….
.
Lý Quý vội định thần, mỉm cười lắc đầu.
.
- Tất nhiên là không rồi… ta nào có giận tỷ a…
.
- Ngược lại phải cảm ơn tỷ mới đúng… trước đây không thể tu luyện, cũng đều là tỷ động viên ta a…
.
….Mà thôi… không nói chuyện cũ nữa….
.
.
.
.
- Vị này là….
Cả Lý Quý lẫn Văn Tịnh Kỳ đều mở miệng nói cùng lúc.
Mà còn….
.
.
.
…. nói giống y hệt nhau.
Chỉ khác ở chỗ…. ánh mắt Lý Quý thì đặt lên Phùng Hi Bạch, còn Văn Tịnh Kỳ thì lại nhìn về Hồng Nhược Lan.
Thấy đối phương hỏi giống hệt mình, cả hai đều có chút thất thố.
Dường như trong lòng cả hai đều có quỷ, nhất thời khuôn mặt đều nóng ran lên.
Chưa kịp định thần đã thấy Hồng Nhược Lan mỉm cười nhìn về phía Văn Tịnh Kỳ chắp tay.
- Ta là Hồng Nhược Lan, là bằng hữu của Lý huynh a.
Đối diện, Phùng Hi Bạch nở nụ cười quỷ dị, chắp tay nhìn về phía Lý Quý, ánh mắt âm trầm.
.
- Thì ra đây là Lý sư đệ. Tại hạ là Phùng Hi Bạch, là…
.
.
.
.
….hôn phu của Văn muội…
.
.
.
.