Tuy vậy, Viên Phong cũng không phải hạng xoàng, nhanh chóng định thần. Ánh mắt loé lên, miệng lẩm bẩm gì đó. Thanh đao dưới tay bắt đầu rung lên.
Lý Quý thấy vậy liền cảnh giác.
.
“Lần này… đánh thật rồi….”
.
Vừa nghĩ vậy, bóng dáng Viên Phong chợt biến mất.
Bên trên, sắc mặt Mặc Long liền đại biến.
.
- Phùng huynh, tiểu tử này tốc độ sao lại….
.
Phùng Diêm Sâm gật đầu.
.
- Không dấu gì Mặc huynh, Viên Phong cũng là một trong những đệ tử đặc biệt của ta.
.
- Huyết Đao Kinh vốn lấy tĩnh chế động, lấy chậm mà chế nhanh. Nhưng đứa nhỏ này dù luyện thành Huyết Đao Kinh nhưng lại đi ngược lại với đường lối này, chỉ chuyên chú tu luyện..... tốc độ.
.
Mặc Long nghe vậy không khỏi khen ngợi.
.
- Không tệ.. không tệ… chả trách mà thanh đao của hắn có chút mỏng dài thế kia….
.
…. nếu có không gian phát triển… tiểu tử này sau ắt sẽ trở thành bậc tông sư.
.
Nghe vậy, Phùng Diêm Sâm chỉ mỉm cười, gật đầu. Chợt nhìn về phía Lý Quý có chút phức tạp.
.
- Tiểu tử kia không dùng kiếm mà lại dùng châm…. Quả thật là kì lạ….
.
Ánh mắt Mặc Long có chút phức tạp.
.
- Ta trước đây cũng không rõ vì sao hắn lại khăng khăng chọn châm làm vũ khí. Nhưng đến giờ có thể thấy…. Phi châm rõ ràng điều khiển…
.
Phùng Diêm Sâm tiếp lời.
.
- Linh hoạt hơn kiếm….
.
Ông ta dừng lại một chút, sau đó nhíu mày.
.
- Không chỉ linh hoạt… mà còn hiểm hóc hơn nhiều….
.
Lý Quý lúc này khuôn mặt vô cùng căng thẳng, chợt hắn thấy tiếng gió sau lưng truyền đến. Ánh mắt loé lên, nhanh như chớp nhảy bật lên cao. Cúi đầu nhìn xuống đã thấy một đao của Viên Phong chém ngang qua vô cùng hiểm hóc.
Nhưng Lý Quý cũng không bị động, xoay người lộn mấy vòng, bàn tay phất ra.
.
.
“Keng… keng…”
.
.
Viên Phong nhanh như chớp đưa đao lên đón đỡ. Phi châm rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã hướng về hạ thân của hắn cắm tới.
Hắn vội chấn kinh nhảy sang trái, nhưng vừa nhảy lên đã thấy trước mặt có một thanh châm khác đang phóng tới.
Không kịp suy nghĩ, chỉ nghe miệng Viên Phong lẩm bẩm.
.
.
- Huyết Đao Kinh….. Chấn Lộ.
.
.
Thanh đao chợt quét vòng tròn quanh người, đao khí cuồn cuộn bao bọc xung quanh chấn các thanh châm bay tứ tán.
Vừa đình chỉ, đã thấy Lý Quý không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ sau lưng. Cả người cúi thấp một cước đá tới.
.
.
“Hự…”
.
.
Lý Quý tung cước bất ngờ, Viên Phong chỉ kịp chéo tay đón đỡ. Cước lực cực mạnh, khiến hai tay hắn tê rần, chấn Viên Phong trượt dài trên sàn.
Viên Phong chỉ kịp giữ thăng bằng để cơ thể không ngã, vừa định thần đã thấy đối diện Lý Quý chắp tay.
.
- Viên ca… đã nhường ta rồi.
.
Nghe vậy, ánh mắt hắn bất ngờ, nhìn xuống đã thấy hai chân rơi ra khỏi vạch kẻ trên võ đài. Chẳng biết nghĩ gì, Viên Phong bật cười một tràng.
.
- Ha ha ha… Lý đệ … hay lắm hay lắm….
.
Thấy biểu hiện của hắn, Lý Quý không khỏi dâng lên thiện cảm.
.
“Hắn tuy thua… nhưng lại không chút thất thố…”
.
“Là một người khẳng khái phóng khoáng a…”
.
.
.
Tiếng Tú Thư vang vọng.
.
- Trận thứ hai kết thúc… người chiến thắng….
.
Sắc mặt nàng ta có chút phức tạp, sau đó mới nói tiếp.
.
…..là Lý Quý….
.
Không có tiếng hoan hô, không có tiếng vỗ tay, toàn trường vô cùng im lặng. Ngay cả hai vị chưởng giáo bên trên ánh mắt cũng trợn tròn, không nói nên lời.
Đây là kết cục…. không ai ngờ tới….
Toàn trường im ắng, lúc này chỉ nghe tiếng vỗ tay của một người… chính là…
.
… Hồng Nhược Lan…
.
- Ha ha ha.. Hay lắm… hay lắm….
.
Sau khi nghe tiếng Hồng Nhược Lan, không khí mới có chút bớt cổ quái. Tiếng xì xầm bàn tán mới dần dần phát ra.
.
“Con mẹ nó… phế vật kia… vậy mà lại thắng….”
.
“Ta có nghe lầm không a… Viên ca mà thua…?”
.
“Sao lại như vậy được…..”
.
“Ha ha ha… phế vật kia thắng… trời ạ… hay lắm.. hay lắm… không làm mất mặt Thần Kiếm Tông ta a…”
.
“Ngươi cười cái gì…. Chẳng qua Viên ca nương tay mà thôi….”
.
Ngay cả Văn Tịnh Kỳ bần thần một hồi mới định thần được.
Dù nàng ta cổ vũ sư đệ mình, nhưng thật ra mà nói, đấu với Viên Phong dù có áp chế cảnh giới đi chăng nữa… tỷ lệ chiến thắng của sư đệ… phải nói là vô cùng thấp.
Cũng có thể nói… Lý Quý… không có chút cơ hội nào.
Bên trên, Mặc Long thấy Lý Quý chiến thắng, sắc mặc không chỉ không vui, mà còn có nét lo lắng khó dấu.
.
- Huynh có nhìn ra gì không ?
.
Phùng Diêm Sâm ánh mắt âm trầm.
.
- Không thấy gì…. chỉ là…
.
… khí lực…
.
… có chút mạnh mẽ khác thường so với Nhân Tiên tầng 2 …
.
.
Mặc Long nghe vậy đầu gật gật, lâm vào trầm tư.
Lý Quý trở về chỗ ngồi, mấy vị sư tỷ của hắn ai nấy thần sắc đều vô cùng tiếu ý, tiến tới chúc mừng.
Không lâu sau, nghe Tú Thư tuyên bố trận thứ 3 bắt đầu, mọi người mới trở về chỗ ngồi.
Ở phía sau, thần sắc Lý Quý có chút lo lắng…
.
“ Biểu hiện như vậy… có gì bại lộ không nhỉ….”
.
Ánh mắt hắn chợt nhìn Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm, thấy cả hai đều nhìn hắn. Lý Quý giật thót vội cúi gằm mặt.
Không lâu sau, hắn lén nhìn lên không thấy hai người kia nhìn nữa, mới thở phào.
.
“Sao hai lão ta lại…. nhìn ta… ánh mắt kì lạ vậy a…”
.
“Còn cả Mặc Long… sắc mặt không có chút vui vẻ… thật kì quái…”
.
Chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt hiện lên quyết tâm.
.
“Càng lúc càng thấy… có gì đó không ổn….”
.
“Không được rồi… trận tới… bằng mọi cách… phải thua cho được a…”
.
Lúc này, nếu các đệ tử chân truyền khác mà biết suy nghĩ của hắn, hẳn là tức chết. Tất cả đều mong muốn chiến thắng, làm rạng danh môn phái… duy chỉ có Lý Quý…
.
.
….là muốn thua.
.
Hai trận tiếp theo cũng vô cùng quyết liệt. Lần lượt là tỷ thí của Bạch Ninh Hinh và một nam tử gầy gò của Vạn Đao Tông.
Bạch Ninh Hinh lúc này tu vi đã là Địa Tiên sơ kì, liền áp chế cảnh giới xuống Nhân Tiên tầng 9 để đấu với nam tử kia. Vốn dĩ nàng ta có lợi thế về cảnh giới lẫn khống chế linh lực hơn, nhưng vì thiếu sót kinh nghiệm thực chiến, phút cuối để thua nam tử gầy gò kia.
Đại tỷ Hồng Hi Văn thi đấu trận cuối cùng… đối thủ của nàng là một tu sĩ bộ dạng có chút lớn tuổi.
Nàng ta tu vi đã là Địa Tiên tầng 2, kinh nghiệm lẫn lịch lãm vô cùng phong phú. Dù có áp chế cảnh giới xuống Nhân Tiên tầng 8 đi nữa. Vẫn hạ được nam tử Vạn Đao Tông tóc bạc kia vô cùng nhẹ nhàng.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Chỉ thấy…
Khuôn mặt Lý Quý nhìn đối thủ bước lên võ đài vô cùng đặc sắc.
Lúc thì nhoẻn miệng cười, bỗng chốc lại nhăn nhó. Nhìn xuống tờ phiếu dưới tay, hắn lắc đầu mấy cái.
.
“Ta thật sự không muốn thua chút nào….”
.
“Thượng thiên trêu ngươi… con mẹ nó….”
.
“Thua dưới tay ai cũng được…. lại thua dưới tay tên đáng ghét này….”
.
“Biết vậy lúc nãy thua quách dưới tay Viên Phong vẫn dễ chịu gấp mấy lần a…”
.
Hắn vừa đi, khuôn mặt mếu máo.
Bởi… đối thủ của hắn… chính là…
.
.
… Phùng Hi Bạch.
.
.
Đám đệ tử thấy khuôn mặt nhăn nhó của Lý Quý thì lại hiểu sang ý khác.
.
“Ngươi xem…. hắn đang lo lắng kìa….”
.
“Chứ sao… ngươi nghĩ xem… nếu là ngươi… đối chiến với Phùng ca có sợ sệt không…?”
.
“Lần này… hắn thua chắc rồi… nhìn biểu hiện của Phùng ca… hẳn là không nương tay đâu a…”
.
.
Bên trên, Phùng Hi Bạch nhoẻn miệng cười vô cùng đắc ý. Đối thủ là Lý Quý… quả thật là hắn…
.
… cầu còn không được…
Không chỉ có Lý Quý khó xử, mà còn một người nữa… chính là Văn Tịnh Kỳ. Lý Quý cùng Phùng Hi Bạch đối chiến… đây là việc nàng không muốn thấy chút nào. Dù ai thắng ai thua đi chăng nữa… cũng đều là kết cục…
.
…. mà nàng không mong muốn ….
.
Sau khi giám sát Phùng Hi Bạch hạ cảnh giới xuống, Tú Thư mới lớn tiếng.
.
- Trận thứ năm, Lý Quý, Phùng Hi Bạch….
.
…. Bắt đầu…
.
Vừa dứt lời…
Phùng Hi Bạch đã nhảy vọt tới, Bả Phì Đao không chút lưu tình chém xuống. Hắn có chút xảo quyệt, đao đã chém xuống, miệng mới lớn tiếng hô.
- Lý đệ… cẩn thận.
.
.
.
“Ầm…”
.
.
.
Nhưng hiển nhiên Lý Quý chỉ kinh không hiểm, bởi lẽ áp chế tốc độ lẫn linh lực ở Nhân Tiên tầng 2, Phùng Hi Bạch….
.
… không thể gây khó dễ cho hắn.
.
Lý Quý hai chân phát lực, đã phóng sang bên trái từ lúc nào. Nhìn thấy hố sâu ở vị trí lúc nãy.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
.
.
“Tên này…. ra tay cũng thật….”
.
.
Nhưng Phùng Hi Bạch kinh nghiệm vô cùng phong phú, không hề cho Lý Quý ngơi nghỉ.
Chỉ thấy miệng Phùng Hi Bạch khẽ hô.
.
.
“Tất Phong Xà…..”
.
.
Chỉ trong nháy mắt, thanh Bả Phì Đao như kéo dài ra, uốn cong hướng về phía Lý Quý vô cùng quỷ dị.