Dục Tu Ký

Chương 124: Nhân ảnh.... mập mạp



Lý Quý cũng vô cùng bất ngờ, vừa thấy nhân ảnh kia, hắn vội giật mình. Nhanh chóng định thần.

Nữ tử hồng y này khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng làn da cả người trắng bệt, tu vi Địa Ma tầng 1… không cần suy nghĩ cũng biết....

....chính là cỗ cương thi Vân Tông mà Hồng Nhược Lan trước đây đã nói.

Chợt liếc về phía Hồng Nhược Lan.

.

- Ngươi…

.

Hồng Nhược Lan hàm răng cắn chặt, khuôn mặt nhìn Lý Quý gật đầu mấy cái đầy quyết tâm.

.

- Chớ có tuyệt vọng, còn nước còn tát.

.

Nghe vậy, Lý Quý thần sắc vô cùng phức tạp. Trước đây khi hắn hành hạ phu phụ Hạo Phi, Hồng Nhược Lan… khi Hạo Phi lâm vào đường cùng… mất hết ý chí, Hồng Nhược Lan cũng là người kiên cường khuyên ngăn Hạo Phi.

Không ngờ… bây giờ…

Hồng Nhược Lan cùng hắn lâm vào tuyệt cảnh như thế này… cũng là...

.

.

.

.... Chính nàng ta khuyên ngăn hắn.

.

Không phải Lý Quý tuyệt vọng, mà hắn quá thực tế, bởi tình cảnh hiện tại… không hề có chút cơ hội nào trở mình để sống sót cả.

Khuôn mặt hắn đang có chút phức tạp thì đã nghe.

.

- Tiện nhân…. Vậy thì ta tiễn ngươi đi trước.

.

Thấy một đao của mình bị chặn đứng, Phùng Hi Bạch vừa xấu hổ, vừa tức giận. Bả Phì Đao trên tay nhanh chóng thoái ngược.

Cả Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm thấy vậy cũng không hề có động tĩnh gì, cũng chẳng ngăn cản Phùng Hi Bạch.

Hắn xông tới nhanh như chớp, không chút nương tay, thế đao chém ngang nhắm về nhân ảnh phía sau Lý Quý vô cùng lăng lệ, tạo ra tiếng xé gió.

.

.

“Xẹt…”

.

.

Hồng Nhược Lan vô cùng bất ngờ, Phùng Hi Bạch tấn công nhanh như chớp nhất thời khiến nàng chấn kinh.... vội điều khiển cỗ cương thi kia đón đỡ.

Nhưng lúc này đã muộn, cỗ cương thi kia vung hai dải lụa trắng ra sau vô cùng nhanh…. Nhưng...

.... đại đao đang tiến về phía nàng còn nhanh hơn.

Đứng trước lằn ranh sinh tử… thời gian như chậm lại… khuôn mặt Hồng Nhược Lan vừa tuyệt vọng… vừa không cam tâm… nhưng..

.

.

...chẳng thể làm được gì.

.

.

Chỉ có thể trợn tròn nhìn lưỡi đao kia nhắm về phía cổ mình xé gió lao tới. Việc duy nhất nàng có thể làm là... nhắm nghiền mắt.

Bởi.... nàng cũng không muốn thấy tình cảnh đầu mình.....

.... lìa khỏi cổ.

.

.

.

Nhưng ngay lúc này… dị biến phát sinh.

Thanh đao chỉ còn cách cổ Hồng Nhược Lan chưa tới một thốn đã đứng khựng lại.

Phùng Hi Bạch vô cùng chấn động, khí kình Huyết Đao Kinh, cùng quán tính của thanh đại đao đang chém tới vô cùng dũng mãnh… làm sao có thể đứng khựng lại giữa khoảng không….

.

.

.

….hệt như có một thứ gì đó vô hình đang kẹp chặt lấy Bả Phì Đao của hắn vậy.

.

.

- Khốn kiếp… tại sao…

.

.

Hắn tức tối dồn linh lực cuồn cuộn vào hai tay, khiến cả người run rẩy, bàn chân trụ như lún xuống đất. Nhưng....

.... thanh đại đao không hề có chút động tĩnh nào.

.

.

.

Ngay lúc này.

Mặc Long, Phùng Diêm Sâm sắc mặt đại biến, cả hai đều trợn tròn… khuôn mặt cảnh giác hệt như gặp cường địch.

Trên bầu trời… bất ngờ có tiếng quát vang vọng cả hư không…

.

.

“Hỗn Đãn….”

.

.

“Hỗn Đãn….”

.

.

“Hỗn Đãn….”

.

.

“Hỗn Đãn….”

.

.

Chỉ qua mấy hơi thở, mọi người chưa kịp định thần đã thấy một đầu ngô công bất thình lình xuất hiện phía trên Vạn Kiếm Tông.

Đầu ngô công này lớn không sao tưởng tượng được, dài cả mấy trăm trượng. Bóng của đầu yêu thú này đổ xuống tạo ra một vệt đen khổng lồ như muốn che lấp cả quảng trường thần kiếm tông…

Toàn thân đen nghịt, hai bên có 4 cánh đen lớn… ở dưới nhìn lên có cả ngàn chân rết đang đung đưa. Chỉ một chiếc chân của đầu ngô công này đã lớn hơn một người trưởng thành.

Toàn trường ai nấy thấy đầu ngô công này sắc mặt đều trắng bệch, cả người vô thức run rẩy. Bởi uy áp đầu ngô công này phát ra đã là…

.

.

… Thiên Ma trung kì.

.

Có không ít đệ tử chưa qua lịch lãm, thấy vậy liền lắp bắp.

.

“Cái gì… đầu ngô công kia… phát ra tiếng người….”

.

“Ngu ngốc… tất nhiên không phải tiếng của con rết kia rồi….”

.

“Vậy thì là giọng nói của ai…”

.

“Ta làm sao biết… đầu ngô công này lớn thế kia… cho dù có người đứng bên trên làm sao thấy được…”

.

Linh thú dù trí tuệ có thấp, nhưng đồng cấp giao đấu thì hơn xa tu sĩ nhiều lắm. Việc này ai cũng đều biết cả.

Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm đều vô thức rút ra bảo khí… sắc mặt vô cùng khó coi. Chưa nhận biết tu vi của đối phương, nhưng để có thể áp chế đầu linh thú Thiên Ma trung kì này… tu vi… không thể lường được.

Mặc Long có chút suy nghĩ, sau đó liền chắp tay nói lớn.

.

- Chúng ta và đạo hữu dường như không quen biết gì nhau….cũng không thù không oán…

.

… Đây là địa bàn của chính phái…. hà cớ gì lại đến sơn môn Thần Kiếm Tông ta diễu võ dương oai…

.

Bên trên chợt có tiếng quát xuống.

.

.

“Không thù không oán ?”

.

.

Khí kình của người lạ mặt kia vô cùng khủng khiếp, tiếng quát vang vọng cả mấy chục dặm.

.

.

.

“Không thù không oán ?”

.

.

.

“Không thù không oán ?”

.

.

Thậm chí mấy vị thiên cảnh được Mặc Long an bài nghỉ ngơi ở phía sau hậu viên nghe thấy đều giật mình, ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Từ mấy hướng khác nhau đang cấp tốc trở lại quảng trường, tụ họp với đám Mặc Long.

Nhìn lên nhân ảnh đầu ngô công khổng lồ lơ lửng ở trên đầu, cho dù mấy người kia là thiên cảnh đi nữa cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

Ai nấy đều lục đục tế ra bảo khí… ánh mắt đầy cảnh giác liếc lên phía trên.

Văn Tịnh Kỳ lúc này đã định thần, vội rút lui. Nàng ta nhìn Ly Hợp kiếm còn cắm trên vai Lý Quý thần sắc vô cùng phức tạp, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

.

Không cần nói, Phùng Hi Bạch lúc này chẳng còn tâm tư đâu mà xuống tay với Hồng Nhược Lan, có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, người bí ẩn vừa đến cũng chính là kẻ vừa chặn lại đại đao của mình.

Hắn cũng vội thu hồi Bả Phì Đao, thoái lui về phía Phùng Diêm Sâm. Nhất thời nhìn về phía Hồng Nhược Lan đầy khó hiểu.

Nhưng biểu cảm trầm mặc của Hồng Nhược Lan lẫn Lý Quý càng khiến hắn khó hiểu hơn.

.

“Dường như bọn hắn…. cũng không quen biết lão quái vật kia…”

.

Toàn trường đều đang không hiểu chuyện gì.... Thì bất ngờ. Ở đầu ngô công, phía hai sợi râu khổng lồ đang lơ lửng trên không, có một nhân ảnh bước ra phía trước.

.

Chợt....Nhân ảnh kia đi không chút cố kị.....

.

.

.... nhảy xuống bên dưới.

.

.

.

“Rầm”

.

.

.

Cả đám đệ tử bên dưới thần sắc vô cùng chấn động.

.

“Mấy trăm trượng nhảy xuống… không tan xương nát thịt mà lại….”

.

“Ông ta là ai… thật là đáng sợ…”

.

.

Nhân ảnh kia hai chân vừa chạm đất khẽ cúi người, sau đó mới đứng thẳng lên. Nhìn dưới chân mình có một khe nứt rộng mấy trượng như không quan tâm, ánh mắt đảo một vòng toàn trường.

Chợt ánh mắt dừng về phía Lý Quý, sắc mặt chợt loé.

Lý Quý thấy nhân ảnh kia nhìn về phía này mỉm cười, hắn không chỉ vui mừng mà sống lưng chợt lạnh toát. Bởi nhân ảnh kia ….

.

.

....Vô cùng lạ lẫm.

.

Đây là một nam tử trạc 40, đầu trọc lóc không có cọng tóc nào. Nhưng lại vô cùng cao lớn, Lý Quý tự nhận mình cao ráo, nhưng nếu đứng gần lão ta… thậm chí còn chưa đứng được tới vai.

Dù cao lớn nhưng lão giả trung niên này vô cùng mập mạp, cơ thể béo núc tròn trịa. Nhìn y phục mà lão ta đang mang trên người, cùng với vô số trang sức lấp lánh. Giống hệt như mấy lão thương nhân phàm tục… chẳng có chút khí độ của tu sĩ gì.

Nhưng Lý Quý cũng không biết rằng, lão ra là....

..... đang nhìn về phía nữ tử sau lưng hắn chứ không phải nhìn về Lý Quý hắn.

Tất nhiên hắn cũng không thấy ở sau lưng mình, Hồng Nhược Lan thấy nhân ảnh mập mạp kia thì sắc mặt chấn kinh, tiếu ý trên mặt khó dấu.

Mặc cho đám người Mặc Long thất thố, lão giả mập mạp kia bước từng bước nặng nề về phía Mặc Long, một tay khẽ uốn cọng ria mép trên miệng, nhìn đến khinh khỉnh.

.

- Không thù không oán ? Nói hay lắm….

.

Lão ta cười lớn một tràng… sau đó ánh mắt nheo lại.

Ông ta vốn đã mập ục ịch, đôi mắt vốn đã bé, giờ nheo mắt lại chỉ thấy còn còn một đường chỉ đen, vô cùng buồn cười. Nhưng toàn trường chẳng ai dám cười lấy một cái.

.

.

- Con bà các ngươi … đám các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, còn dám giết nhi nữ của bổn toạ…

.

….còn dám nói không thù không oán… nước sông không phạm nước giếng…?

.

.

- Nói thật là hay…. đĩ mẹ nó… lão tử nhổ a…

.

.

Lão ta giọng nói khàn khàn, văng tục một tràng. Nhưng không một ai dám lên tiếng. Tất cả mọi người, ngay cả Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm đều không ngốc, nghe lão ta nói xong đều vô thức liếc về nhân ảnh hoài thai phía sau Lý Quý.

Thậm chí ngay cả Lý Quý nghe vậy cũng trợn trọn, sắc mặt đại biến.

Hắn cũng không hề ngu ngốc, nghe đến đoạn nhi nữ… Lý Quý đã có chút nghi ngờ …

Hắn quên cả cảm giác đau đớn ở bả vai. Nuốt nước miếng mấy cái, từ từ ngoái cổ ra sau nhìn Hồng Nhược Lan.

.

.

- Kia là… kia là…

.

.


Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký.

Một lần nữa đa tạ đạo hữu NgườiTrongDâmHồ của cộng đồng truyenyy.

Lại ủng hộ TLT cho tại hạ. Ta vô cùng cảm kích a !

Sự ủng hộ của các đh là kích lệ vô cùng lớn với ta.