Dục Tu Ký

Chương 200: Thu



Nghe vậy, Lý Quý ánh mắt trợn tròn, nhất thời lâm vào trầm tư. Còn Du Thanh Nhược thì khuôn mặt vô cùng động nộ quát.

- Câm miệng ! Băng Cung hao tổn biết bao nhiêu tâm tư đan dược để bồi dưỡng hai ngươi, để giờ các ngươi thoái thác ?

- Hai ngươi Địa Tiên sơ kì, chỉ có xác không hồn, ngoại trừ làm lô đỉnh ra thì hai ngươi có thể làm nên trò trống gì ? Ta biết vậy trước đây giết quách hai ngươi cho rồi !

Chợt Du Thanh Nhược quay lên Lý Quý khó xử.

- Đại nhân lượng thứ, hai tiểu nữ hài này có chút ương bướng, ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn, đừng nghe lời bọn hắn nói. Hi vọng không làm đại nhân mất nhã hứng a.

Lý Quý ánh mắt chợt động, liếc sang Du Thanh Nhược.

- Có xác không hồn ?

Thấy hắn mở lời, Du Thanh Nhược gật đầu thở dài.

- Đại nhân không biết đó thôi, hai tiểu nữ này lúc mới mang về Băng Cung, thay vì uống sữa như cái tiểu hài khác thì lại nuốt linh dịch quý hiếm, thay vì ăn thì lại là ăn đan dược cực phẩm. Vì vậy dù tu vi có Địa Tiên đi nữa, cũng chỉ là một thân tu vi, cũng chẳng biết vận dụng linh lực, chẳng khác gì phàm nhân cả a.

Nghe đến đây, Lý Quý khẽ gật gù, chẳng biết nghĩ gì, như lâm vào trầm tư.

“Chả trách Du Thanh Nhược nói hai tiểu nữ này chỉ có xác không hồn….”

“Nhưng đã đạt đến Địa Tiên cảnh, mà lại không biết vận dụng linh lực, không tông không phái quả là kì lạ a”

“Quả thực không có tác dụng gì cả….chẳng khác gì phàm nhân. Nhưng nếu hấp thu hai tiểu nữ Địa Tiên sơ kỳ này, cùng lắm ta cũng chỉ đột phá Địa Ma tầng 7, còn không bằng dùng yêu đan ở Sâm Lâm đột phá a”

“Thật sự tu luyện tấn cấp Địa Cảnh, ở Mãn Hoang giới có nhiều người cả đời cũng không đạt tới. Hai nữ hài này chưa thành niên mà đã đều là Địa Tiên tầng 2, tu vi thậm chí còn cao hơn nội môn đệ tử ở Thần Kiếm Tông. Hơn nữa còn xinh đẹp lanh lợi, nếu hấp thu quả thực quá đáng tiếc.”

“Nhưng ngoại trừ hưởng lạc ra… thì có thể làm gì khác ?”

“Khoan đã, hiện tại hai tiểu nữ hài này như một tờ giấy trắng, nếu như dùng pháp môn của….”

Nghĩ đến đây Lý Quý ánh mắt chợt loé, nhìn xuống A Xi đang tựa vào ngực mình thút thít, A Nhược thì ánh mắt như vô hồn, chợt hỏi.

- Thanh Nhược, hai tiểu nữ hài này. Ta có thể tuỳ ý định đoạt ?

Nghe vậy, khuôn mặt Du Thanh Nhược nhăn lại khó hiểu.

- Tất nhiên rồi, đại nhân có thể hưởng lạc, chém giết gì cũng được. Tuỳ ý người định đoạt a ! Ta dù sao cũng chỉ theo cùng để hầu hạ ngươi, nhân tiện hướng dẫn hai tiểu nữ hài này một chút mà thôi.

Nghe đến đoạn chém giết gì cũng được, Lý Quý cảm nhận được tiểu nữ hài cơ thể đang nép vào lòng mình run rẩy, sợ hãi khó dấu. Nữ hài hai tay đang cầm mao côn bên dưới cũng chẳng khá hơn. Hắn bàn tay xoa đầu nữ tử bên dưới, bật cười một tràng.

- Hahaha. Được, được ! A Xi, A Mịch, ta hứa sẽ không hấp thu hai ngươi, hai tiểu nữ ngươi có muốn theo hầu hạ ta ?

Vừa dứt lời, hai tiểu nữ hài kia khuôn mặt đang sợ hãi, nghe đến đây bất giác hai mắt tròn xoe mở lớn, khuôn mặt nhỏ đầy hi vọng đồng thanh nói.

- Đại nhân nói thật ?

- Hahahaha. Thật ! Hai tiểu nữ ngươi có muốn cùng theo ta hành tẩu không a ?

Cả hai tiểu nữ đều gật đầu liên hồi.

- Tiểu nữ muốn a !

- Ta cũng muốn !

- Đại nhân không được !

Du Thanh Nhược vội ngắt lời, khuôn mặt có chút khó xử.

- Đại nhân, hai tiểu nữ này là chính trưởng tộc Du Phong Hiến sai ta mang đến để ngươi hưởng lạc, nếu như vậy…. ta làm sao biết ăn nói với Du trưởng lão a !

- Còn nữa, dù đại nhân không hấp thu đi nữa. Nhưng làm sao hai tiểu nữ hài này hầu hạ được, rách xử nữ mạc, coi như hai lô đỉnh này….

Chưa nói dứt lời, hai nữ tử này đã giật thót.

- Đại nhân, hai tỷ muội ta hầu hạ ngươi được !

- Chúng ta hầu hạ người được a !

A Mịch bên dưới nôn nóng không chút suy nghĩ cho mao côn gân guốc lớn hơn cả cánh tay mình vào miệng nhỏ, nuốt chặt lấy. A Xi bên trên thì vội lao lên hôn hít khắp mặt Lý Quý, nhất thời khiến hắn trợn tròn, bật cười thích thú.

- Đại nhân, mong người hãy suy xét thật kỹ a ! Nếu đại nhân cần…. ta sẽ báo cáo về Du gia mang đến cho ngươi hai nữ tử xinh đẹp khác để hầu hạ a.

Hai tiểu nữ hài kia nghe vậy giật thót, vội ra sức thể hiện. Nhưng vì chẳng có kinh nghiệm nên vô cùng vụng về, thậm chí A Mịch còn có chút bất cẩn cắn lấy mao côn bên dưới khiến hắn giật thót cười khổ.

Hiển nhiên Lý Quý cũng không trách cứ, chỉ thấy hắn khẽ ngửa cổ ra sau né tránh A Xi đang hôn hít mình, liếc về phía Du Thanh Nhược.

- Ngươi yên tâm, việc này ta sẽ nói lại với tả sứ. Du gia tuyệt sẽ không làm khó dễ ngươi. Còn nữa…

Lý Quý chợt hôn lên khuôn mặt nhỏ của A Xi bên dưới, mỉm cười xoa đầu.

- Nhờ Thanh Nhược truyền lời với trưởng lão, Tiểu Kê ta vô cùng hài lòng với món quà này của Băng Cung a !

Nghe đến đây, Du Thanh Nhược ánh mắt thoáng qua ngạc nhiên, không lâu sau mới gật đầu mỉm cười.

- Được rồi. Nếu đại nhân đã quyết định vậy. Ta cũng không nhiều lời nữa a.

Chỉ thấy Du Thanh Nhược liếc sang hai tiểu nữ phía trước.

- A Xi, A Mịch, đại nhân tấm lòng rộng lượng, hi vọng hai ngươi hầu hạ đại nhân chu đáo. Nếu như có gì bất cẩn, ta…

Lý Quý lúc này cũng không can thiệp, nhướng mày quan sát biểu hiện của hai tiểu nữ. Chỉ thấy A Mịch bên dưới vội rút miệng ra, nhìn sang Lý Quý ánh mắt cảm kích.

- Nhũ mẫu yên tâm. Hai tỷ muội ta sẽ hầu hạ đại nhân thật tốt a !

Dứt lời đã thấy A Xi bên trên ôm chầm lấy hắn, quay về phía Du Thanh Nhược gật đầu.

Chỉ thấy nàng ta quay sang hai tiểu nữ hài này có chút phức tạp. Thật ra mà nói, cả trăm năm qua, Du Thanh Nhược luôn đảm nhiệm việc nuôi dưỡng các lô đỉnh như thế này, cùng các lô đỉnh hầu hạ qua các đại nhân vật mà Băng Cung muốn kết giao hoặc ban thưởng. Cũng là lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy.

Dù ngoài miệng nàng luôn lớn tiếng quát nạt, nhưng dù sao cũng chứng kiến các luyến đồng lớn lên từ nhỏ, cũng có tình cảm nhất định. Nhất thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác vui mừng thay cho A Xi cùng A Mịch.

- Đại nhân à, đây quả thật là lần đầu tiên ta chứng kiến việc như thế này, hai tiểu nữ hài này nói cũng không sai, trước đây, các lô đỉnh khác đến tay các đại nhân đều chịu qua vô số dày vò. Nói đúng ra cái chết…. quả thật là quá nhẹ nhàng.

- Không thiếu lô đỉnh bị tra tấn dày vò, cắt cụt tay chân sống không bằng chết. Cũng không thiếu trường hợp bị cả các vị đại nhân cho vào đan lô nấu chín, luyện chung cùng đan dược. Thảm không sao tả hết, giờ đây thấy A Xi A Mịch như vậy, ta cũng….

Lý Quý nghe đến đây ánh mắt chợt loé, cảm thấy hai tiểu nữ vô thức run rẩy liên hồi, ánh mắt vô cùng sợ hãi. Nhưng hắn cũng tinh ý biết ý tứ của Du Thanh Nhược, nàng ta nói ra một phần để cho hắn biết, nhưng nhiều hơn…

…chính là răn đe hai tiểu nữ hài này. Nhất thời chỉ thấy hắn thở dài phất tay.

- Được rồi. Ta cũng biết ngươi muốn hai tiểu nữ này hầu hạ ta thật tốt, ta cũng biết ngươi nói vậy là để tốt cho bọn hắn a. Nhưng mà ngươi còn hù doạ nữa, không khéo hai tiểu nữ này tiểu cả ra giường đấy a !

Nghe vậy, Du Thanh Nhược bật cười một tràng gật đầu.

- Đại nhân quả thật hiểu ý ta. Vốn dĩ ta sẽ mang hai lô đỉnh sau khi đã hấp thu về để báo cáo với Du gia, nhưng giờ đã như vậy… coi như việc ta cũng đã xong, chẳng hay đại nhân có muốn ta hầu hạ nữa chăng ?

Lý Quý nghe đến đây nhướng mày cười như không cười.

- Ngươi thật có thể hầu hạ nữa ?

Dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt Du Thanh Nhược trầm xuống cười khổ.

- Quả thật hiện tại ta hữu tâm vô lực, cả người yếu ớt cử động cũng khó khăn, đại nhân không phải dục tu Băng Cung, nhưng pháp môn vô cùng tà đạo a. Đồng giai nhưng ta tự thẹn không bằng.

Bất chợt A Xi đang ôm lấy Lý Quý giọng nói lanh lảnh.

- Nhũ mẫu yên tâm, tỷ muội ta sẽ thay người hầu hạ đại nhân a !

Nghe vậy, Du Thanh Nhược nhìn sang gật đầu mỉm cười. Đang định chắp tay cáo từ thì đã thấy A Mịch rút miệng ra khỏi hạ thân Lý Quý, lục lọi trong đống y phục của mình lấy ra một chiếc lục lạc nhỏ, nhảy xuống giường tiến đến.

- Nhũ mẫu, đa tạ ngươi chăm sóc tỷ muội ta thời gian qua, dù ngươi có chút hung dữ, nhưng tỷ muội ta vẫn biết ngươi là người tình cảm, vô cùng quan tâm tỷ muội ta, A Mịch tặng ngươi a !

Cầm lấy chiếc lục lạc nhỏ kia. Du Thanh Nhược có chút bất ngờ, qua mấy hơi thở bất giác gật đầu mỉm cười, một nụ cười vô cùng hiền lành. Xoa xoa đầu A Mịch, nàng ta quay sang Lý Quý.

- Đại nhân, cáo từ a !

Chỉ thấy Lý Quý gật đầu mỉm cười.

Mang lại y phục trở về, bên ngoài Vạn Nhẫn Trang vẫn mưa tầm tã, Du Thanh Nhược dù cả người đau mỏi, nhưng cầm lục lạc nhỏ kia trên tay, vô thức lại mỉm cười khuôn mặt vô cùng yêu thích, như quên đi đau đớn.

Nàng cũng chẳng thể ngờ được, chính chiếc lục lạc nhỏ này, lại chính là thứ sau này cứu mạng nàng…

Và cứu mạng vô số người…

…. Băng Cung.