.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Giữa tiếng mưa nặng hạt lộp bộp bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh.
Bên trong gian nhà, Lý Xuân Hồng đang dang rộng hai chân, Lý Quý cũng đã cởi sạch y phục nằm lên người nàng, nhưng hạ thân lại tách ra.
Chỉ là lúc này khuôn mặt Lý Xuân Hồng đã đẫm mồ hôi, đau đớn khó dấu.
Giọng Lý Quý đầy áy náy.
- Tỷ…ta xin lỗi. Ta không biết ngươi đau như vậy.
Lý Xuân Hồng bên dưới âm hộ đau như xé thịt, thở hồng hộc.
Nãy giờ đã hai lần, Lý Quý cho hạ thân của hắn vào, nhưng Lý Xuân Hồng vì quá đau nên đã đẩy hắn ra .
Hắn cảm xúc lúc này lẫn lộn, trong người vừa dục vọng dâng trào như nước lũ, vừa nhìn bộ dạng đau đớn của tỷ tỷ mình mà khó xử.
Không lâu sau, nàng ta mới bớt đau đớn một chút, khẽ định thần.
- Không, là do ta…đệ hãy thử lại lần nữa, lần này...cứ mặc kệ ta.
Thấy hắn chần chừ khó xử, khuôn mặt Lý Xuân Hồng nhăn nhó nhìn hắn đầy quyết tâm.
- Nữ nhân nào...rồi cũng phải trải qua việc này, ta sẽ chịu được.
- Đệ...đệ...thử lại đi.
Nghe nàng ta nói vậy, hắn khẽ gật đầu.
Dương vật to lớn bên dưới chầm chậm xâm nhập vào hạ thân lông lá của Lý Xuân Hồng. Chưa vào được một thốn đã thấy có gì đó ngăn lại, cảm giác đầy chật chội.
Lúc này chỉ thấy nàng ta nhắm mắt, hàm răng cắn chặt, hai tay bên dưới đang bấu chặt lấy tấm đệm vải.
Cả người gồng lên, mồ hôi đã ướt đẫm, đau đớn không sao tả hết.
Nhưng Lý Xuân Hồng vẫn cố gắng chịu đựng, hàm căn cắn chặt lấy môi. Sợ vì quá đau sẽ vô thức gây ra tiếng động khiến Lý Quý chùn bước.
Lý Quý nhìn bộ dạng đau đớn của tỷ tỷ, ban đầu thì thấy áy náy lẫn thương xót, nhưng dần dà, trong đầu hắn chợt phát sinh những khoái cảm kì lạ đầy sai trái.
Đó là khoái cảm chinh phục thường thấy của nam nhân, chính là lấy đi lần đầu tiên của một xử nử.
Nhưng xử nữ này còn là thân nhân, vì vậy còn khiến cho dục vọng Lý Quý dâng trào xen lẫn với tội lỗi hơn bao giờ hết.
Lần này không thấy Lý Xuân Hồng la hét lẫn xô hắn ra, Lý Quý bạo gan dồn sức xuống hạ thân mạnh hơn nữa.
Bất chợt...
Có tiếng xoạt rất nhỏ phát ra.
Dương vật hắn như đâm xuyên qua gì đó, tiến vào động huyệt vô cùng chật chội bên dưới.
Bên trong đang bóp chặt đến mức cả hạ thân đang truyền đến từng cơn đau đớn.
Nhưng cảm giác kia không hề làm hắn khó chịu, mà càng khoái cảm hơn, Lý Quý cắn răng thúc mạnh hạ thân tới, mao côn to như cổ tay đã mất hút bên trong âm hộ của Lý Xuân Hồng.
Không còn khoảng cách nữa, lúc này bên dưới cả hai đã dính chặt vào nhau.
Lý Quý vừa tiến vào được liền lo lắng, nhanh chóng nhìn lên tỷ tỷ.
Chỉ thấy Lý Xuân Hồng khuôn mặt đỏ bừng, hai hàng lệ đã lăn dài, nàng cắn chặt môi đến rỉ cả máu.
Nhìn xuống dưới , âm đạo của Lý Xuân Hồng từng dòng máu đỏ sẫm rỉ ra, ướt cả hạ thân hắn lẫn trúc sàng bên dưới.
Hắn có chút áy náy, dù đã vào sâu bên trong âm hộ nhưng cũng chỉ để im vậy, không có động đậy gì.
Chầm chậm cúi xuống sát mặt Lý Xuân Hồng, khẽ an ủi.
- Đã vào rồi, sẽ không còn đau nữa.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng chợt bật khóc.
Từng tiếng, từng tiếng nấc khiến hắn khó xử vô cùng.
Chưa bao giờ, Lý Quý thấy tỷ tỷ mình khóc như vậy.
Lúc này chỉ biết cúi xuống ôm Lý Xuân Hồng vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cơ thể tỷ tỷ hắn.
Lý Quý kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không có hành động gì nữa.
.
.
.
Không lâu sau, cơn đau dần vơi, cảm thấy Lý Quý chỉ ôm chầm lấy mình, không chút cử động, Lý Xuân Hồng đầm đìa nước mắt thều thào.
- Xin lỗi...là ta làm đệ…mất hứng.
Lý Quý gượng dậy, nhìn nàng lắc đầu, tỏ ý không sao, khẽ hỏi.
- Tỷ...có còn đau không ?
Nàng gật gật đầu mấy cái, hai tay lau lấy nước mắt, nhưng lau bao nhiêu, nước mắt lại tuôn ra bấy nhiêu.
Không lâu sau, Lý Xuân Hồng cố gắng bình tâm, kiềm chế nước mắt.
- Đệ có biết Hồ Bát ca ca ?
Nghe tỷ tỷ hắn hỏi vậy, Lý Quý vô cùng bất ngờ. Chợt khuôn mặt đăm chiêu, như đang hồi ức.
Không lâu sau, hắn chợt nhớ ra, ánh mắt mở to.
- Là lão Hồ cuối thôn lúc trước hay đuổi đánh đệ ?
Thấy bộ dạng kia của hắn, Lý Xuân Hồng khuôn mặt giãn ra, khẽ cười quên cả cơn đau, đầu ngón tay nàng nhấn lên trán hắn.
- Đều là do lỗi của đệ. Ai bảo đệ suốt ngày nhìn lén muội muội của Hồ ca ca tắm làm gì.
Lý Quý khuôn mặt méo mó.
- Lão ta có chút nóng nảy. Dạo trước còn nhỏ đệ bị lão bắt gặp, đệ nói. Ta nhìn em gái lão thì cùng lắm khi khác cho em gái lão nhìn lại là hoà a.
Hắn kể đến đây, khuôn mặt cực kì biểu cảm.
- Thế là lão ta điên tiết lột sạch y phục của ta rồi đuổi đánh từ đầu thôn đến cuối thôn, khiến ta trở về không biết ăn nói với mẫu thân như thế nào.
- Phụ thân chiều hôm đó hái thuốc về, xui xẻo không có thu hoạch, nghe chuyện của ta, còn đánh thêm một trận nữa.
Nghe đệ đệ mình kể vậy, Lý Xuân Hồng bật cười.
- Hôm đó là ta xoa thuốc lên mông cho đệ.
Lý Quý có chút xấu hổ.
- Thôi bỏ đi, mỗi lần nói là mỗi lần xấu hổ.
Hắn chợt nhướng mày.
- À sao bỗng nhiên...tỷ lại nhắc tới lão Hồ ?
Lý Xuân Hồng thu lại nụ cười, chợt một tay vòng qua lưng hắn, một tay đặt lên má Lý Quý. Nàng nhìn vào mắt hắn thật sâu, sau đó khẽ đảo mắt, nhìn xuống hạ thân cả hai đang dính chặt bên dưới.
Khuôn mặt vô cùng phức tạp.
- Phụ thân đã gặp gia đình bên kia, định sang năm gả ta cho Hồ lão ca. Ta…cũng rất thích huynh ấy.
Lý Xuân Hồng miên man.
- Mấy năm qua, ta luôn tò mò…không biết sau này…lúc động phòng với Hồ lão ca sẽ như thế nào.
Chợt nàng ta bật cười, nhưng ánh mắt lại ngấn lệ.
- Không ngờ …lại đau như thế này.
Lý Quý nghe qua sao không hiểu ý của tỷ tỷ.
Chữ đau của Lý Xuân Hồng có 2 nghĩa, vừa đau về thể xác vì rách xử nữ mạc, vừa đau về tâm hồn vì bây giờ Hồ lão ca kia cùng với Vĩnh Lạc thôn đều đã chết chả còn ai.
Hắn khẽ đặt tay lên khuôn mặt Lý Xuân Hồng, lau đi nước mắt.
- Thất bại thì không nói, nếu huyết thù báo thành, ta....
...Ta sẽ tìm cho tỷ một đức lang quân như ý.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng nhìn Lý Quý, ánh mắt trìu mến.
- Ta chỉ mong đệ an toàn, chúng ta cùng trả được huyết thù. Còn những chuyện khác…chẳng còn quan trọng nữa.
Sau đó đảo mắt ra cửa, có chút thẩn thờ.
- Thân làm tỷ tỷ mà còn ép buộc đệ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, trời đánh trăm lần không hết tội, ta nào dám mơ tưởng gì một đức lang quân tốt.
Lý Quý khuôn mặt chua xót, chợt vuốt má, kéo Lý Xuân Hồng nhìn về phía hắn.
- Ta hứa với tỷ, ngày nào ta còn sống, tuyệt sẽ không để tỷ phải thiệt thòi thêm lần nào nữa.
Lý Xuân Hồng nghe thấy có chút rung động, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng đệ đệ an ủi mình.
Chợt cảm thấy bên dưới hạ thân mình, vật cưng cứng kia đã mềm đi không ít.
Lý Xuân Hồng ngước lên nhìn Lý Quý mĩm cười, khẽ xoa đầu hắn.
- Thôi bỏ đi, ta…
…lại làm đệ mất hứng nữa rồi.
Lý Quý chưa kịp đáp lời đã thấy Lý Xuân Hồng ghìm đầu hắn xuống dưới bầu ngực mình, đôi mắt đỏ thẫm khích lệ, nhưng vẫn có chút ngại ngùng.
- Ta…ta…nghe nói nam nhân nào cũng thích chỗ này…đệ…đệ….ngươi...
Hắn không đợi nàng nói hết, chỉ gật nhẹ, tiến tới ngậm lấy nhũ hoa ửng hồng kia, đầu lưỡi đảo quanh. Hạ thân cũng bắt đầu động, nhè nhẹ nhịp tới.
Lý Xuân Hồng còn đau thì không nói, nhưng Lý Quý lúc này lại khoái cảm mãnh liệt, hạ thân nhấp tới càng lúc càng mạnh hơn, khiến cả cơ thể Lý Xuân Hồng nhấp nhô theo liên hồi.
Bầu sữa còn lại cũng bị hắn nhào nắn, động tác không chỉ mạnh mà càng lúc càng nhanh.
Nhìn ánh mắt tiểu đệ đầy si mê, Lý Xuân Hồng không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ lòng, nhíu mày cắn răng nhịn đau, không dám phát ra âm thanh gì.
.
.
.
Bên ngoài, không biết qua bao lâu, mưa đã vơi dần, tiếng sấm chớp cũng im bặt.
Chỉ còn nghe tiếng hạ thân cả hai ma sát, phát ra những tiếng động không có nhịp điệu gì.
.
.
.
“ Phạch Phạch….Phạch Phạch Phạch…”
.
.
.
“Phạch….Phạch Phạch…Phạch…”
.
.
.
Bên trong, cả hai tỷ đệ đang đầm đìa mồ hôi, nhưng khác hẳn lúc này, khuôn mặt Lý Xuân Hồng lại đang ửng đỏ, ánh mắt nhìn lên trần khép hờ đầy mê li.
Cảm giác bên dưới hạ thân chưa từng trải qua bao giờ, vừa sung sướng vừa đau rát xen kẽ, khiến Lý Xuân Hồng như mất cả lý trí.
Không tự chủ được phát ra từng tiếng rên khe khẽ.
Lý Quý dù có chút mệt nhưng dục vọng lẫn sung sướng truyền đến liên tục, còn cả tiếng rên của Lý Xuân Hồng, hắn càng rạo rực hơn.
Không lâu sau, Lý Xuân Hồng cảm thấy lúc này cảm giác sung sướng đã hoàn toàn lấn át cảm giác đau rát.
Có thể nói, lúc này nàng lúc này mới chân chính nếm qua hương vị trái cấm.
Cả người chủ động uốn éo rướn tới kết hợp với từng nhịp nhấp của đệ đệ mình.
Lý Xuân Hồng có cảm giác bản thân đã không còn tỉnh táo, nàng hai tay đầy mạnh bạo kéo đầu hắn xuống cưỡng hôn, khoá chặt môi mình lại.
Sợ trong cơn khoái cảm mãnh liệt này, vô thức phát ra những tiếng rên kì lạ đầy xấu hổ kia.
Nhưng dù vậy, từng tiếng…
- Ư..ư…ư ư….ư ư ư….ư…
Vẫn quanh quẩn bên tai Lý Quý.
.
.
.
Chưa tới một khắc sau.
Lý Xuân Hồng ánh mắt trợn ngược, cả người giật nảy dữ dội, miệng vô thức cắn chặt khiến lưỡi Lý Quý đau nhói.
Hắn giật mình mở mắt..
Trong miệng có vị mằn mặn của máu, ánh mắt đảo sang, chợt thấy biểu cảm kì lạ của Lý Xuân Hồng, như hiểu ra gì đó.
- Tỷ…ngươi…cũng…thật là…
Hắn chợt bật cười, cũng không muốn Lý Xuân Hồng mất hứng, hạ thân mạnh bạo hơn nữa.
Không lâu sau, Lý Quý cũng không chút kiềm chế, ồ ạt phóng xuất vào bên trong huyệt động ẩm ướt bên dưới.
Cả hai đều cảm thấy khoan khoái mãnh liệt không sao kể xiết, Lý Quý lúc này mỏi rã nằm vật lên người Lý Xuân Hồng.
Đầu đang đặt lên bầu ngực ấm nóng bên dưới.
Cả hai thở dốc hệt như cá bị bắt lên bờ.
Bất chợt.
Lý Quý cả kinh, sắc mặt đại biến.
.
.
.
Bởi vì…
.
.
.
.
Hắn nghe được âm thanh trong đầu.
- Lý Quý, nàng ta vừa mới thất thân, âm hộ lại đang chứa đầy hắc linh lực, mau chóng tận dụng thời cơ này đừng bỏ lỡ.
- Truyền linh lực vào đầu ngón tay, điểm theo thứ tự vào huyệt Mệnh Môn, Khí Hải, Bách Hội.
- Sau đó truyền Hắc Linh lực của ngươi vào huyệt Khí Hải của nàng.
Nhìn Lý Xuân Hồng ánh mắt nhắm nghiền, thở dồn dập, hẳn là chẳng nghe gì.
Hắn chợt cười khổ không thôi.
- Thì ra là…Liễu Thanh âm thầm quan sát, có lẽ...bà ta cũng đã biết hết mọi chuyện.
- Dù không còn chút ngại ngùng gì với Liễu Thanh, nhưng ta với tỷ tỷ…
- Ta với tỷ tỷ....trước mặt bà ta.
.
.
.
Chợt khuôn mặt Lý Quý méo xẹo.
Giống hệt như nam nam nhân ngoại tình mà bị bắt quả tang tại trận vậy.
.
.
.
- Mẫu thân ơi là mẫu thân.
.
.
.
- Ngươi cũng thật là…
…thật là…biết làm ta khó xử a.
Chợt lại nghe tiếng Liễu Thanh không vui.
- Nhanh lên, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì.
Hắn chợt giật mình, nhanh chóng điểm vào các huyệt trên trên người Lý Xuân Hồng theo lời Liễu Thanh. Sau đó truyền vô số tia Hắc Linh lực vào đan điền của nàng.
Lý Xuân Hồng thấy tiểu đệ điểm liên tiếp lên người mình cũng giật mình mở choàng mắt.
Nhưng khi thấy khuôn mặt hắn đổ mồ hôi vô cùng tập trung, nàng có chút suy nghĩ, chỉ im bặt nhìn hắn, cũng không nói gì.
.
.
.
Không lâu sau, sau khi làm xong tất cả, Lý Quý mới vuốt mồ hôi trên mặt, khẽ thở phào.
Lúc này lại nghe tiếng Liễu Thanh trong đầu.
- Không tệ. Như vậy...nàng ta coi như đã chính thức trở thành nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.
Hắn chỉ khẽ gật đầu, mặc cho Lý Xuân Hồng khó hiểu.
Giọng Liễu Thanh dặn dò.
- Mẫu thân khuyên ngươi…đây là lần đầu của tỷ tỷ ngươi, cho nàng khoái cảm một chút, sau này cũng bớt bài xích chuyện song tu.
- Giai đoạn đầu này tỷ tỷ ngươi hấp thu càng nhiều Hắc Linh khí càng tốt, ngươi cố gắng chịu khổ.
Như thấy được biểu tình của Lý Quý, giọng điệu Liễu Thanh bỗng kì quái.
- Thôi...
....ta không quấy rầy ngươi nữa…
Nghe đến đây, Lý Quý chợt thở phào, khuôn mặt méo mó.
- Rốt cuộc bà ta có còn phóng thần thức không a, cảm giác có người thầm quan sát thật…
…không thoải mái chút nào.
Tiểu huynh đệ…như muốn xìu mất a.
Chợt.
Hắn giật bắn mình.
Trong đầu bất ngờ lại nghe tiếng Liễu Thanh.
- À còn nữa, tiểu tử ngươi sáng mai hãy cứ nghỉ ngơi cho tốt.
- Chiều mai...
...bắt đầu luyện tập.
.
.
.
Ta là Phong Lưu Ca Ca, tác giả Dục Tu Ký.
Đa tạ đạo hữu truyenyy là
hungbv87
Đã ủng hộ TLT lẫn Kim Phiếu cho tại hạ a.
Sự ủng hộ của các đạo hữu là sự khích lệ vô cùng lớn. Một lần nữa đa tạ a !