[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 68: Chương 65





Ở một góc ngoặt cách không xa tiệm thuốc, Quách Kỳ Lân tựa vào tường thò đầu ra, một tay cầm dây thừng, một tay cầm bao tải, hắn thấy toàn bộ quá trình Mạnh Hạc Đường bị bắt, nhất thời kinh ngạc nói: Quỷ thần ơi! Tình huống này là sao! Dương Cửu Lang còn phái thêm người khác hả?
E là đụng phải hàng thật rồi! Đào Dương nhíu mày thật chặt, vội lay Quách Kỳ Lân: Đại Lâm! Huynh mau về báo với Cửu Lang đi, ta nghĩ cách đuổi theo bọn họ!
À! Được! Quách Kỳ Lân cũng không kịp phản ứng gì, ngây ngốc đáp lời, ném dây thừng và bao tải, chạy bước nhỏ về phía nhà họ Dương.
Đào Dương nhìn chằm chằm hướng mà chiếc xe kia rời đi, đoán chừng bọn họ chắc là đến ngoại thành, vội vàng quay người rẽ vào đường nhỏ đuổi theo!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của y, chiếc xe kia chạy thẳng một đường tới cửa thành, tốc độ xe đi cực nhanh, trong xe cũng lắc lư dữ dội, Mạnh Hạc Đường bị trùm bao tải, nằm ở hàng ghế ngồi phía sau, liều mạng giãy dụa.

Các người là ai? Thả ta ra!
Tiếc là toàn thân đều bị dây thừng buộc lại, Mạnh Hạc Đường vốn không vùng ra được, đành phải căng cổ, liều mạng la hét: Cứu mạng! Cứu mạng!
Bọn cướp giật mình, sợ y sẽ kinh động đến người đi đường, đành phải đánh một chưởng cho y ngất đi, sau đó kéo bao tải ra, nhìn kỹ mặt Mạnh Hạc Đường, thấy sắc mặt y hồng hào, không giống một người bệnh, bọn cướp kia vội vàng nhìn về phía ghế lái: Đại ca! Hình như bắt nhầm người rồi!
Đại ca của bọn cướp nghe vậy thì nhìn Mạnh Hạc Đường thông qua kính hậu, cũng không khỏi nhíu mày, ông chủ muốn bắt là bắt con ma lao Châu nhị thiếu gia của hiệu thuốc Châu Ký kia, người này rõ ràng không phải! Nhưng phải làm sao đây?
Hay là quay lại một chuyến đi? Một tên cướp khác đề nghị.

Bây giờ mà quay lại chính là tự chui đầu vào lưới, nhưng ông chủ mà biết bắt nhầm người chắc chắn sẽ tức chết, đại ca nhất thời cũng không quyết định một cách chắc chắn được, vừa nghĩ có nên ném luôn Mạnh Hạc Đường xuống hay không thì tên cướp dò xét Mạnh Hạc Đường từ nãy giờ la lên: Đừng quay lại! Đừng quay lại! Ta biết hắn, hắn là phu nhân của con ma lao đó, con ma lao kia xem hắn như châu báu, có hắn ở đây còn sợ con ma lao đó sẽ không tự mình tìm tới cửa sao!

Ngươi chắc chưa? Đại ca hỏi.

Tên cướp kia gật đầu nói chắc nịch: Không sai đâu, hôm hôn lễ bọn hắn ồn ào xôn xao, con ma lao đó cãi nhau với cha xong còn đổ bệnh vì để giữ lại hắn đấy, cả thành ai cũng biết!
Vậy là được rồi! Đại ca nhẹ nhàng thở phào, tìm một nơi hẻo lánh để ẩn nấp, giẫm mạnh phanh lại, thả một tên cướp xuống, dặn dò hắn: Ngươi đi báo tin cho nhà họ Châu, nói muốn phu nhân của hắn còn toàn mạng thì đến tìm chúng ta!
Rõ! Tên cướp kia đáp lời, quay người chạy về hướng nhà họ Châu.

Chỉ con ma lao kia thật sự cưng hắn như vậy! Đại ca lo lắng thở dài, sau đó giẫm mạnh chân ga, tăng tốc lao về phía ngoại thành.
Một bên khác, Châu Cửu Lương chạy tới nhà họ Dương bằng tốc độ nhanh nhất, lười gõ cửa mà đi thẳng vào luôn, một đường chạy đến phòng, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi còn đang bàn bạc bước kế tiếp sau khi trói được Mạnh Hạc Đường là gì, lúc vô tình thoáng nhìn thấy Châu Cửu Lương vội vã chạy tới, Trương Vân Lôi sợ đến mức lập tức bật dậy: Tiêu rồi tiêu rồi! Cửu Lương tìm tới rồi! Nhất định là Quách Kỳ Lân đã bại lộ! Phải làm sao đây!
Yên tâm đừng nóng, yên tâm, ta thấy hắn không giống như tới để tìm chúng ta tính sổ đâu.

Dương Cửu Lang vỗ vai y, sau đó đứng dậy đón tiếp: Cửu Lương, ngươi...!
Cửu Lang! Châu Cửu Lương kêu một tiếng, vì chạy quá gấp mà thể lực không chịu nổi, đột nhiên hai chân mềm nhũn ngã xuống đất!
Này! Dương Cửu Lang vội tới đỡ hắn dậy, Trương Vân Lôi cũng vọt ra, thấy Châu Cửu Lương lo đến mức trở nên như vậy, y oán trách trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang, nhưng vẫn không tiết lộ kế hoạch của hắn ra.
Châu Cửu Lương không còn sức để đứng lên nữa nên ngồi luôn dưới đất, thở hồng hộc, đưa tay níu chặt lấy tay áo Dương Cửu Lang: Cửu, Cửu Lang, tiên sinh bị người ta bắt cóc rồi, mau, mau giúp ta nghĩ cách cứu huynh ấy đi!
Dương Cửu Lang lập tức giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc: Hả? Bắt cóc hả!
Châu Cửu Lương gật đầu: Phải, ngay trước cửa tiệm thuốc nhà ta, hai người áo đen đột nhiên lao ra, xem chừng hình như là có âm mưu từ trước!
Chuyện này giải quyết kiểu gì đây! Dương Cửu Lang cau mày ra vẻ lo lắng, toàn bộ là vì để diễn trò, cũng vì để thăm dò Quách Kỳ Lân với Đào Dương có bị lộ thân phận hay không, Dương Cửu Lang vội hỏi hắn: Ngươi có thấy rõ hình dạng của hai tên cướp đó ra sao không? Bọn chúng chạy về hướng nào?
Châu Cửu Lương còn đang thở hổn hển, cẩn thận nhớ lại: Vóc dáng rất cao...!
Cao hả? Dương Cửu Lang nhướng mày, Trương Vân Lôi cũng thấy hết sức lạ, hai người Quách Kỳ Lân với Đào Dương có cao hả?
Châu Cửu Lương gật đầu, tiếp tục hồi tưởng: Nhìn rất to con.

Còn to con nữa! Dương Cửu Lang hoàn toàn bối rối, Trương Vân Lôi cũng nhíu mày khó hiểu, Đào Dương gầy gò nhỏ bé có thể tính là to con à? Quách Kỳ Lân nói béo thì còn được chứ to con thì không dính tới hắn rồi?
Dương Cửu Lang càng nghe càng cảm thấy lạ, lại hỏi hắn: Ngươi thấy mấy người?
Ít nhất là ba người, hai người ra tay, còn có một người ở trong xe...khụ khụ! Châu Cửu Lương nói đến đây thì ho khan mấy tiếng, đẩy Dương Cửu Lang thúc giục: Bọn chúng đi về phía cửa thành, mau lên! Mau đi tìm! Khụ khụ!
Chuyện này, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Dương Cửu Lang rốt cuộc cũng cuống lên, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống thuận khí cho Châu Cửu Lương, thân hình cao, to con, còn ba người nữa, sao có thể là Quách Kỳ Lân với Đào Dương được! Đây là hàng thật rồi!!
Trời ơi! Mạnh ca thật sự bị bắt cóc rồi! Trương Vân Lôi cũng nhận ra, cuống đến độ sắp nhảy dựng lên: Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta mau báo quan đi!
Châu Cửu Lương không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, hắn phản ứng chậm, cuống quít đưa tay ngăn lại: Không được báo quan, chọc giận bọn họ không biết có thể nào làm tiên sinh bị thương hay không!
Nói rồi vội nắm chặt cánh tay Dương Cửu Lang, khẩn cầu nhìn hắn: Cửu Lang, thân thể này của ta ngay cả đi đường xa cũng không đi được, thật sự không giúp được gì, huynh giúp ta một chút, mau cứu huynh ấy đi!

Ngươi đừng vội, đừng nóng vội mà! Ngoài miệng Dương Cửu Lang an ủi hắn, còn bản thân lại sốt ruột đều chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, suy nghĩ một lát, lật đật la lên: Cửu Hàm! Cửu Hàm!
Đến đây! Đến rồi đây! Đổng Cửu Hàm lập tức chạy đến.
Dương Cửu Lang dặn dò: Ngươi mau phái người đến cửa thành quan sát, phái thêm người về xung quanh tiệm thuốc của nhà họ Châu xem một chút! Nhanh!
Đổng Cửu Hàm vừa định đáp lại, đột nhiên Đào Dương chạy tới, vừa chạy vừa kêu: Không cần không cần!
Sao ngươi quay lại rồi? Quách Kỳ Lân đâu? Dương Cửu Lang đón y, bây giờ hắn rất mong Đào Dương có thể nói cho hắn biết ba tên to con kia là do hai bọn họ thuê tới.

Ủa? Đào Dương hơi sửng sốt, nhìn trái nhìn phải: Đại Lâm còn chưa về sao?
Không phải các ngươi đi...không phải các ngươi đi dạo phố à! Trong lòng Dương Cửu Lang quýnh lên, suýt chút là để lộ.
Đào Dương liếc nhìn Châu Cửu Lương, lập tức phản ứng kịp: Phải, không sai, chúng ta đi dạo phố, đúng lúc trông thấy Mạnh ca bị người ta trói đi, ta bảo Đại Lâm về trước báo tin, ta lén đuổi theo bọn họ, sao huynh ấy còn chưa về nữa?
Tiêu rồi! Dương Cửu Lang bất đắc dĩ vỗ tay một cái: Người này còn chưa tìm được đã mất thêm một người khác nữa!
Ôi trời, trước cứ mặc kệ huynh ấy đi! Đào Dương vẫy tay, móc ra một bức thư từ trong túi đưa cho bọn họ: Các huynh mau xem cái này!
Vậy thì mặc kệ nó! Dương Cửu Lang nhíu mày nhận lấy bức thư: Cái này là cái gì?
Đào Dương giải thích: Ta rẽ vào đường nhỏ chạy đến cửa thành trước một bước, thấy bọn họ dừng xe trên đường thả một tên cướp xuống, sau đó ta đi theo hắn cả một đoạn, thấy hắn kẹp một bức thư lên khung cửa tiệm thuốc nhà họ Châu, vội lấy tới đưa cho các huynh!
Lấy ra ta xem! Châu Cửu Lương cũng không nghĩ tại sao Đào Dương lại phải đem thư tới đưa cho Dương Cửu Lang, lật đật bước tới cướp lấy bức thư mở ra nhìn sơ qua, trong đó viết địa chỉ và điều kiện của bọn cướp, nói là nếu muốn mạng của tiên sinh thì hắn nhất định phải đến địa chỉ này một mình trước khi trời tối!
Dương Cửu Lang nhìn thấy nội dung này, bấy giờ cướp lấy lá thư: Ngươi đừng tin cái này! Đây là gài bẫy ngươi đó!
Hắn không đề cập tới tiền chuộc cũng không nói mục đích, xem ra là nhắm vào ta! Châu Cửu Lương hít sâu, đẩy Dương Cửu Lang ra, đi ra cửa.

Này! Cửu Lương!
Ba người cùng bước tới ngăn hắn lại, Trương Vân Lôi vội la lên: Đệ điên rồi à! Đệ đi thì có ích gì! Lỡ như bọn hắn không chịu thả Mạnh ca, ngược lại còn kéo cả đệ vào thì sao!
Châu Cửu Lương lắc đầu: Trời sắp tối rồi, không còn thời gian nữa, đệ đi gặp bọn hắn trước, các huynh lén đi theo, tìm cơ hội cứu tiên sinh ra!
Dứt lời lại đẩy bọn họ ra lần nữa, nhanh chân đi về phía cửa, ba người cũng đuổi theo sát, vừa ra khỏi nhà, xe của Châu Cửu Lương đã lái đi, Đổng Cửu Hàm thấy thế thì nhanh chóng tới hậu viện lấy xe.

Đợi đem xe ra, đúng lúc Quách Kỳ Lân cũng chạy về tới, vịn đầu gối thở mạnh một trận, nhìn thấy Dương Cửu Lang, vội vàng nói với bọn họ: Cửu Lang! Không xong rồi, Mạnh ca bị bắt cóc! Là bị bắt cóc thật!
Dương Cửu Lang không thèm nhìn tới hắn, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, Quách Kỳ Lân thấy hắn máu lạnh như vậy thì thoáng chốc khó mà tin nổi: Này! Huynh bỏ mặc Mạnh ca luôn hả!
Trương Vân Lôi cũng không phản ứng lại hắn, lướt thẳng qua hắn ngồi vào xe, Quách Kỳ Lân lại sững sờ nhìn y, nhỏ giọng bĩu môi lầm bầm: Cậu cũng mặc kệ...!
Còn nói cái gì nữa! Bên này đã nghĩ xong kế hoạch cứu viện rồi! Đào Dương đi đến trước mặt hắn, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ủa? Không phải đệ đi...!Quách Kỳ Lân trợn tròn mắt, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Đào Dương lười nhiều lời với hắn, y hỏi: Chúng ta đi cứu Mạnh ca, huynh có đi không?
Hả? Quách Kỳ Lân sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì thấy bọn họ đều đã vào xe nên vội vàng chạy tới: Ta cũng đi!
Châu Cửu Lương đi đầu, còn lại bốn người theo sát phía sau, đợi sau khi ra khỏi thành, Châu Cửu Lương đến địa chỉ mà bọn cướp đưa, mấy người Dương Cửu Lang thì men theo đường tắc để đến địa chỉ đó.

Con đường tắc này thật ra cũng không phải là đường, cả đoạn đường dằn xóc, cỏ dại rậm rạp còn có một đống đá cũng thôi đi, đột nhiên Dương Cửu Lang còn đạp mạnh chân ga tăng tốc, ba người ở đằng sau ngồi không vững nên ngã thành một cục, Trương Vân Lôi la lên: Tự nhiên ngươi làm cái gì vậy!
Dương Cửu Lang nhếch môi: Chúng ta chạy tới trước một bước, giải quyết đám cướp đó, sau khi cứu Mạnh ca thì giả dạng làm bọn cướp, tiếp tục tiến hành kế hoạch lúc trước!
Quách Kỳ Lân không tin nổi nói: Huynh điên rồi hả! Còn tiến hành kế hoạch cái gì! Đây là bọn cướp thật đấy!
Dương Cửu Lang hừ một cái: Cướp thật thì sao? Tổng cộng không phải cũng chỉ có ba người thôi sao? Đi một tên rồi thì chỉ còn lại hai thôi!
Huynh đừng có xem thường hai tên kia! Tên nào cũng đều cao to 1m8 hết! Quách Kỳ Lân thật sự cuống, hắn tận mắt nhìn thấy thể trạng của bọn cướp, hai tên đó so với hắn có khi còn béo hơn tận ba cân, lật ngược cái thành này lên còn được nữa!
Sợ cái gì? Có ta đây! Dương Cửu Lang vẫn không thèm để ý, lại hỏi bọn họ: Này! Nếu thật sự đánh nhau, ba người các ngươi ai có thể lên?
Ta không thể! Trương Vân Lôi là người đầu tiên xua tay.
Quách Kỳ Lân cũng vội lắc đầu: Ta cũng không thể!
Đào Dương cũng lập tức nói: Ta cũng không...!
Đệ ấy có thể! Hai cậu cháu ngắt lời y, vô cùng khẳng định mà gật đầu.
Cuối cùng là có thể hay không? Dương Cửu Lang nhìn chòng chọc vào Đào Dương thông qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm mắng tên nhóc này đúng là không trượng nghĩa!
Có thể! Đào Dương bất đắc dĩ đưa mắt nhìn hai cậu cháu kia, cắn răng gật đầu, vội bổ sung thêm một câu: Nhưng mà đánh không tốt lắm, có thể không giúp được nhiều.

Không sao.

Dương Cửu Lang cười: Ngươi phụ trách bảo vệ hai người bọn họ là được rồi.

Lúc này Đào Dương mới thở phào nhẹ nhõm, thoải mái đồng ý: Chuyện này không thành vấn đề!.