Nếu thời gian quay ngược về nửa giờ trước, Chu Tắc Phong sẽ rời khỏi nơi này mà không quay đầu lại, ít ra cậu cũng không đến nỗi bị trói vào ghế chẳng thể cựa quậy giống như bây giờ.
Chu Tắc Phong giãy giụa, miệng cậu bị dán băng keo, chỉ có thể kêu ưm ưm trong miệng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
Người đàn ông thong thả đeo găng tay cao su, vỗ vỗ mặt Chu Tắc Phong, chiếc kính gọng vàng phản chiếu mây đen bên ngoài cửa sổ, có thể thấy mưa to sắp ập đến.
Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị đến mức tàn nhẫn, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng: "Ngoan, tôi thích chó con vâng lời."
Chu Tắc Phong cương cứng mất kiểm soát, ham muốn xuất tinh sắp trào ra khỏi cơ thể cậu, nhưng tất cả những tiếng rống giận và thở dốc đều bị miếng băng dính tĩnh điện chặn lại, cơ thể cậu cứ như bị nhiễm độc, mà đầu sỏ gây nên chính là bàn tay đang châm lửa khắp người Chu Tắc Phong.
Cậu đã nhìn thấy bàn tay của người đàn ông, trắng bóc thon dài, nhưng giờ đây chúng được bao bọc trong đôi găng tay cao su, khiến chúng trở nên vừa cấm dục vừa gợi tình.
Chu Tắc Phong không nhìn thấy gì, nhưng cậu có thể nghe thấy âm thanh đôi găng tay đó đang chơi đùa với dương v*t của mình, tiếng nước lép nha lép nhép tự nhiên khiến người ta phải liên tưởng nhiều thứ.
Chu Tắc Phong cố gắng thôi miên bản thân, hiện tại người đang mang đến khoái cảm cho cậu là một người phụ nữ, thế nhưng trong tâm trí cậu cứ không ngừng hiện ra khuôn mặt cậu nhìn thấy khi mới bước vào nhà.
Vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, sống mũi cao thẳng, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi son, ngay cả khi anh ta đang sục *** cho đàn ông thì vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng chỉn chu.
Chu Tắc Phong ngửa đầu ra sau, khoái cảm đã đạt đến đỉnh điểm, trên tay người đàn ông có vết chai, quẹt mạnh qua đầu khấc, lấy móng tay đâm vào miệng lỗ tiểu, một tay khác đang vân vê hai hòn dái của cậu, rõ ràng chỉ bị chơi đùa dương v*t, nhưng Chu Tắc Phong lại cảm thấy toàn bộ cơ thể và tâm trí của mình đều nằm dưới sự kiểm soát của lòng bàn tay người đàn ông.
"A... Ưm! Sắp bắn rồi..." Chu Tắc Phong cuối cùng cũng có thể nói được, nhưng người đàn ông lại ác ý rút tay ra.
Chu Tắc Phong đã đạt đến cực điểm, thậm chí một hạt bụi rơi vào *** cậu lúc này cũng có thể khiến cậu xuất tinh.
Nhưng trên thực tế, cao trào của cậu bị cắt đứt đột ngột, cậu không thể xuất tinh, người đàn ông cướp đi khoái cảm của cậu không nói tiếng nào, để mặc cho Chu Tắc Phong rơi vào sự trống rỗng vô biên.
Dục vọng có thể biến con người thành bất kỳ dáng vẻ nào, thậm chí trở thành nô lệ bò rạp dưới đất. Bằng không, một tên trai thẳng cực ghét đồng tính như Chu Tắc Phong sẽ không ngờ được có một ngày, cậu sẽ nói với một người đàn ông khác:
"Làm ơn, hãy để tôi xuất tinh."
Chu Tắc Phong chưa bao giờ nghĩ rằng Đoạn Khải sẽ lừa mình.
Quay trở về mấy ngày trước, mọi thứ bắt đầu từ việc vớ và quần lót của Chu Tắc Phong ngày càng vơi dần.
Cậu có nằm mơ cũng không ngờ được, Đoạn Khải, người bạn cùng phòng vì để kiếm tiền thêm mà bán đồ nguyên vị, bởi vì cung không đủ cầu mà ăn cắp quần lót và vớ của cậu, rồi bán chúng cho một người đàn ông trong nhóm đòi mua bằng một số tiền lớn.
(Đồ nguyên vị: quần lót, áo lót, vớ... đã sử dụng qua còn dính bẩn)
Thậm chí cậu ta còn lén quay một đoạn video Chu Tắc Phong đang tắm trong nhà tắm ở hồ bơi và đăng lên Twitter, bị bạn cùng lớp của Chu Tắc Phong phát hiện ra rồi chia sẻ nó cho Chu Tắc Phong, chủ nhân của video mới biết được cơ thể trần truồng của mình đã bị chia sẻ mười mấy nghìn lượt, mới thấy được vô số bình luận đòi chịch ở dưới video.
Chu Tắc Phong ghê tởm như thể nuốt phải một con sâu, mọi người xung quanh đều biết Chu Tắc Phong là người kỳ thị đồng tính, Đoạn Khải làm vậy đã giẫm lên bãi mìn của cậu, hơn nữa còn dám nhảy disco trên đó.
Chu Tắc Phong không nghĩ nhiều liền đấm vào mặt Đoạn Khải, hai người cùng nhau vật lộn, cuối cùng gặp nhau ở văn phòng cố vấn.
Đoạn Khải ngoan ngoãn nhận lỗi và chân thành xin lỗi Chu Tắc Phong, Chu Tắc Phong cũng không phải người nhỏ mọn, cậu chỉ yêu cầu xóa video đó rồi thôi.
Tối hôm đó Chu Tắc Phong mời Đoạn Khải ra ngoài ăn cơm, cả hai người đều say khướt, Chu Tắc Phong vỗ vai Đoạn Khải nói không chút suy nghĩ: "Chẳng phải hồi đó mày đòi sống đòi chết khi chia tay với bạn gái sao? Sao lại đột nhiên thay đổi tính hướng vậy?"
Chu Tắc Phong nhớ lúc đó Đoạn Khải đỏ bừng mặt, chỉ nín nghẹn thốt ra một câu: "Tao không phải."
Trở lại ký túc xá, Chu Tắc Phong nằm trên giường, thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, cậu nhìn chăm chú vào một điểm trong bóng tối, lắng nghe tiếng ngáy và tiếng nghiến răng của bạn cùng phòng, cũng không biết đã qua bao lâu, trong lúc ngẩn ngơ cậu cứ tưởng mình đã ngủ thiếp đi, nhất thời vô ý động ngón tay út, mới phát hiện mình vẫn còn thức.
Từ sau khi tạm nghỉ học quay lại, Chu Tắc Phong bắt đầu bị mất ngủ.
Hôm nay cậu đánh lộn, cũng không phải vì tức giận quá mức, mà là vì cậu có lòng riêng -- Những cảm xúc đau đớn, bối rối, lo âu và mất ngủ mà cậu đã trải qua khi tạm nghỉ học vì bị chấn thương cần một lối thoát, ngày thường tập luyện ở bể bơi vẫn mãi không đủ, cậu cứ tưởng hôm nay phát tiết một trận xong sẽ có thể ngủ yên, nhưng không ngờ cả đêm vẫn trằn trọc không ngủ được.
Ngày hôm sau thức dậy, khi Đoạn Khải đang rửa mặt thì nhìn thấy Chu Tắc Phong hai mắt gấu trúc giăng đầy tơ máu, cậu ta sợ hãi đến mức như nhìn thấy quỷ.
"Lại mất ngủ à?" Đoạn Khải ngậm bàn chải trong miệng nói không rõ ràng "Hôm nay có tập luyện nổi không?"
Chu Tắc Phong gật đầu, nhổ bọt, treo khăn mặt lên rồi chuẩn bị thay quần áo.
Đoạn Khải lần đầu tiên cùng cậu ra khỏi phòng, trên đường đột nhiên nói: "Hồi cấp ba tao cũng bị chứng mất ngủ, mẹ dẫn tao đi gặp một bác sĩ Đông y nổi tiếng, chữa bệnh mất ngủ hay lắm, tao vừa mới nhớ ra, mày có hứng thú thì tao cho thông tin liên lạc và địa chỉ nè."
Chu Tắc Phong đầu óc ong ong, thuận miệng đồng ý. Vài ngày sau, Đoạn Khải nói đã giúp cậu đặt lịch hẹn, ngày mai ông bác sĩ có thời gian rảnh.
Chu Tắc Phong không ngờ Đoạn Khải lại nhiệt tình như vậy, cậu tự cho rằng Đoạn Khải đang bù đắp lỗi lầm với mình nên không nghi ngờ gì.
Mãi đến khi đến nơi cậu mới phát hiện có gì đó không ổn.
Chu Tắc Phong đứng trước cổng một khu dân cư, nhìn địa chỉ trong điện thoại rơi vào trầm tư.
Ông bác sĩ Đông y mà Đoạn Khải nói... sống ở đây sao? Nơi này cũng quá cao cấp rồi, vị bác sĩ Đông y này chắc hẳn rất mát tay, nếu không ông ta cũng không mua nổi một căn nhà tốt như vậy ở khu này.
Lần theo địa chỉ tìm đến cửa, Chu Tắc Phong bấm chuông cửa, cửa vừa mở ra, đập vào mắt là một anh thanh niên cao gầy, thoạt nhìn khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
Anh ta mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú, vai rộng eo hẹp, nhưng lại ra vẻ người sống chớ đến gần, Chu Tắc Phong giơ tay chào hỏi với anh ta, anh ta lại chỉ nhìn Chu Tắc Phong từ trên xuống dưới, sau đó khẽ gật đầu, ra hiệu cho Chu Tắc Phong đi theo mình vào nhà.
Lúc này, một quả cầu lông trắng như tuyết bự chảng lao ra như một cơn gió, đến khi nó vui vẻ chạy vòng quanh chân Lục Chiêu, Chu Tắc Phong mới nhìn rõ nó là một con Samoyed.
Lục Chiêu ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt lạnh như băng nở một nụ cười, vuốt ve con chó đang hân hoan trong lòng, một người một chó cứ thể bỏ mặc vị khách Chu Tắc Phong ở một bên.
Con chó nhìn thấy Chu Tắc Phong, liền chui ra khỏi vòng tay của chủ nhân tò mò nhìn cậu, Chu Tắc Phong cũng cúi xuống sờ đầu nó, Samoyed ngẩng đầu lên cọ cọ vào tay Chu Tắc Phong với vẻ thích ý.
"Lên lầu đi. Bánh Tuyết con ở lại đây, không được đi lên." Lục Chiêu cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh y chang người.
Chu Tắc Phong nghĩ thầm, có lẽ ông cụ không thích chó, nên mới không cho nó lên đó.
Khi lên lầu, Chu Tắc Phong nhìn quanh bốn phía, đây là một căn hộ Duplex, được trang hoàng lạnh lùng và sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, ba màu đen, trắng và xám chiếm lĩnh không gian thị giác của Chu Tắc Phong.
Điều này hơi nằm ngoài dự liệu của Chu Tắc Phong, cậu vốn tưởng nhà của ông bác sĩ Đông y đức cao vọng trọng này nên được trang trí theo phong cách cổ xưa của Trung Quốc, nhưng không ngờ lại có gu thẩm mỹ mạnh mẽ như vậy -- có điều, nhìn người đàn ông dẫn mình lên tầng hai, cậu nghĩ thầm, chắc người này là con trai của vị bác sĩ Đông y, có lẽ căn nhà này cũng là anh ta mua cho cha anh ta.
Trên lầu hai có mấy gian phòng, người đàn ông dẫn Chu Tắc Phong đi vào một gian, Chu Tắc Phong còn chưa cẩn thận nhìn xung quanh, người đàn ông ở phía sau đột nhiên đóng cửa lại.
Lạ thật, ông bác sĩ Đông y đâu?
Thấy Chu Tắc Phong đang nhìn ngó xung quanh, người đàn ông nhíu mày hỏi: "Cậu tìm ai? Ở đây chỉ có hai chúng ta."
???
"Hả?" Chu Tắc Phong lấy điện thoại di động ra xác nhận lại lần nữa, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ anh chính là ông bác sĩ Đông y mà bạn cùng lớp của tôi nhắc tới sao?"
"Đúng vậy, sao cậu biết tôi họ 'Ông'?" Người đàn ông che miệng ho khan một tiếng.
Thằng quỷ sứ, tối ngày ông bác sĩ ông bác sĩ, hóa ra là một bác sĩ Đông y họ "Ông" sao?
Chu Tắc Phong cảm thấy mình bị Đoạn Khải hố rồi, còn hại mình làm trò cười trước mặt người ta, cậu lúng túng ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: "Vậy bác sĩ... Ông, chúng ta bắt đầu như thế nào?"
Thôi bỏ đi, chỉ cần chữa được chứng mất ngủ, có khi người ta tuổi trẻ tài cao thì sao?
"Cậu ngồi lên ghế bên cạnh cửa sổ đi, sau đó cởi quần áo ra."