Dục Nam im lặng nhìn con đường phía trước. Không một lời giải thích cho câu nói nửa hỏi nửa không này. Hắn thật khiến người khác khó đoán ý mà.
Diệp Mi đánh giá các nét cảm xúc trên khuôn mặt tuấn mĩ. Nhưng không có gì cả, không một cảm xúc nào được bộc lộ. Cuối cùng, cô chịu thua tiếp tục nhìn quang cảnh đang lao vun vút bên ngoài cửa kính.
Sự im lặng tiếp tục duy trì cho đến khi về Nhất Bảo thành - nhà của hắn.
Hai người chả nói gì. Vào phòng, cô tắm trước rồi mặc chiếc váy ngủ mỏng manh leo lên giường. Hắn cũng lặng lặng bước vào nhà tắm. Diệp Mi không mấy để ý chìm vào giấc ngủ luôn. Một lúc sau, hỏi thở ấm áp đều đều phả vào cổ cô. Dục Nam để lưng trần vừa tắm xong mà man mát ôm lấy thân thể bé nhỏ của Diệp Mi. Cô mơ màng cảm nhận được rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Mi ngáp dài, tỉnh dậy trên giường. Ánh nắng nhảy nhót trên tấm drap giường màu trắng. Thân hình bốc lửa nửa kín nửa hở ra sau chiếc chăn. Dụi mắt mấy cái, cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông đẹp như tượng tạc kia đã đập thẳng vào mắt cô. Cô lặng lặng đứng trước tủ quần áo lau khô đầu.
"Em chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ đến Quan viên."
Cô nhíu mày. Quan viên chẳng phải là...
"Nhà bố mẹ anh sao?"
Cô quay ngoắt lại nhìn hắn.
"Có vấn đề gì sao?"
Hắn nhướng một bên lông mày. Diệp Mi lan man suy nghĩ. Chắc cũng chỉ là một buổi tiệc của Quan gia thôi. Hắn dẫn cô đi theo cũng là chuyện thường.
Cô mở cánh cửa tủ quần áo, chọn lựa một bộ hợp mắt, màu sắc vừa phải. Chiếo áo trễ vai màu vàng nối với chân váy cùng màu bó sát lấy đôi chân. Diệp Mi để xoã tóc. Khuôn mặt dù không trang điểm vẫn hiện lên nét cao quý, xinh đẹp.
"Tôi chờ em dưới nhà."
Nói xong, Dục Nam bước ra khỏi phòng. Diệp Mi cũng chẳng nhìn lên, tiếp tục chọn guốc trong tủ. Xong xuôi, cô nhìn lại mình trước gương. Chiếc váy giản dị, màu vàng nhạt làm tôn lên nước da trắng ngần của cô. Đôi giày gót cao màu trắng tông suỵt tông với chiếc túi Gucci da cá sâu trắng. Hài lòng với vẻ ngoài của mình, cô bước xuống tầng.
Dục Nam ngồi trong xe thể thao xanh, nhìn đồng hồ. Khi thân hình mềm mại của Diệp Mi vừa ngồi bên cạnh ghế lái, hắn liền phóng vụt đi.
"Sao em lâu vậy?"
Cô chẳng trả lời hắn, để câu hỏi chìm vào với cái không khí ngột ngạt trong xe. Hai người theo đuổi suy nghĩ riêng.
Diệp Mi dạo này cảm thấy rất khó chịu trong người, hay tức giận. Cô thở dài, chắc do lâu ngày ở nhà không ra ngoài chơi.
Dục Nam để ý đến từng cử chỉ động tác của Diệp Mi. Rõ ràng hôm nay cô không thoải mái. Hắn hơi băn khoăn, mấy tháng nay ở với hắn, cô không hề bộc lộ khuôn mặt chán ghét. Hay do hắn không cho cô sang nhà Như Ngọc ngủ.
Lan man với tâm trí của bản thân, chiếc xe đã dừng lại trước cửa Quan viên mà lại chẳng ai động đậy muốn rời khỏi xe. Nửa ngày sau, Diệp Mi như tỉnh khỏi giấc mộng.
"Vào thôi không muộn."
Trước khi bước hẳn ra khỏi xe, Dục Nam quay lại nhìn Diệp Mi.
"Đừng vào trước, chờ tôi."
Cô cũng chẳng chống cự đứng chờ hắn bên cửa xe. Hắn một thân comple lịch lãm, choàng tay qua eo cô. Hai người bước thẳng vào căn nhà.
"Nam nhi nhi, con trai của mẹ."
Diệp Mi giật thót mình, nhịn cười khi nghe tiếng của người phụ nữ vọng ra từ trong nhà. Chắc đây là Quan phu nhân rồi. Hắn đứng bên cạnh, mặt mày đen lại, trên người sát khi toả ra như muốn đông lạnh bất cứ ai vừa nghe thấy tiếng gọi kia.
Diệp Mi và Dục Nam vừa bước chân qua cửa, một người phụ nữ đã ào ra, ôm chầm lấy hắn. Diệp Mi lùi lại phía sau cho hai mẹ con họ ôm ấp.
Quan phu nhân là một người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu, tầm năm mươi tuổi. Thân hình bà rất đẹp so với những người phụ nữ trung niên khác. Và cô nhận ra...Dục Nam rất giống bà ở đôi mắt và chiếc mũi cao. Những phần còn lại làm nên sự góc cạnh trong khuôn mặt hay giá lạnh trong tính cách chắc chắn là thừa hưởng từ cha anh.
Hai mẹ con đang "quấn quýt" lấy nhau trong sự gượng ép của Quan phu nhân. Trông mặt hắn đến là khổ sở mà. Bỗng bà Quan quay sang nhìn Diệp Mi đánh giá.