Dục Nam không quay đầu, bước một thẳng lên phòng ngủ.
Vú Nhậm từ bếp chạy ra, lúc nãy bà cũng sợ quá. Từ trước đến nay, bà chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của Dục Nam. Lạnh khốc, vô tình.
"Uống đi cháu gái, cháu có sao không? Để ta đi gọi bác sĩ nhé."
Diệp Mi một tay đỡ cốc nước từ tay Vú Nhậm, một tay vỗ về Diệp Mi.
"Cô ý không sao đâu ạ. Thôi để con đưa cô ấy về nhà, vú không cần gọi bác sĩ đâu."
Diệp Mi mỉm cười nhẹ rồi trả lại cốc nước cho vú sau khi Như Ngọc uống không còn một giọt.
"Khụ...khụ...."
Vú Nhậm cùng Diệp Mi đỡ Như Ngọc ra xe. Nhưng vừa ra đến cửa, vệ sĩ đã chặn lại.
"Xin lỗi tiểu thư, nhưng....lão đại không cho phép tiểu thư ra ngoài. Mong tiểu thư hiểu cho, đừng làm khóc chúng tôi."
Diệp Mi hừ lạnh một tiếng, đang định dùng vũ lực đánh chết hai tên vệ sĩ trước mặt. Như Ngọc vội vàng can ngăn.
"Thôi Diệp Mi, mình cũng đỡ rồi. Cậu còn đang mang thai nữa, đừng đánh nhau, ảnh hưởng đến đứa trẻ."
Diệp Mi sau cùng cũng phải nhượng bộ, không phải vì đứa bé trong bụng, cô đã không ngần ngại mà ra tay rồi.
"Tạm biệt nha, có gì cứ gọi điện cho mình. Mai mình lại đến thăm cậu."
Diệp Mi cười tươi vẫy chào Như Ngọc mặt mũi tái xanh đang chui vào xe. Miệng vẫn còn cố cười cơ chứ.
Chiếc xe thể thao đã khuất trước cánh cửa cham trổ vàng thì Diệp Mi mới quay vào nhà.
"Con à, đang mang thai đừng tức giận nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi."
Vú Nhậm quan tâm lo lắng, dìu Diệp Mi lên phòng.
"Thôi vú, con tự lên được rồi. Con chưa đến nỗi đấy đâu."
Diệp Mi cười hiền dịu nhìn vú Nhậm. Vú mãi đến chân cầu thang mới chịu thả tay Diệp Mi ra, đứng dưới chân nhìn thân hình mảnh mai khuất dạng sau bức tường.
Diệp Mi mở cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vừa mới bước chân vào phòng đã bị một thân ảnh cao lớn đè ép vào cửa khiến cánh cửa đóng rầm. Vô cùng chói tai. Diệp Mi không kịp chuẩn bị tâm lí đã bị Dục Nam khuấy đảo trong miệng. Nụ hôn mềm mại không mang hương vị tình dục. Mà lại mang theo sự cưng chiều vô hạn. Diệp Mi cũng chẳng phản kháng, luồn lách vào miệng Dục Nam, cảm nhận mùi vị của riêng mình hắn. Ngọt, mặn, quyến rũ. Hai người đắm đuối một hồi cho đến lúc Diệp Mi gần như không còn dưỡng khí, Dục Nam mới luyến tiếc buông ra. Khuôn mặt cô đỏ hồng, đẹp mê li. Hơi thở nặng nề phả vào mặt hắn. Dục Nam cảm nhận rõ cu cậu đang nổi cờ trỗi dậy trong quần mình. Khỉ thật. Hắn buông cô. Khuôn mặt Diệp Mi lộ rõ vẻ thất vọng.
"Em có chuyện muố...."
Dục Nam vội vàng cắt ngang. Hắn lấy tay quẹt mồ hôi trên chán.
"Cho anh 5 phút được không?"
Diệp Mi ngơ ngác nhìn hắn hộc tốc hốc ga nhảy bổ vào phòng vệ sinh. Sau khi nghe tiếng nước chảy xối xả cô mới bật cười thành tiếng. Đúng là mới có tí mà đã nổi thú tính. Cô với hắn cứ thế này thì chắc chẳng nói chuyện nổi với nhau qua 2 phút mất.
Diệp Mi lặng lặng ngồi trên giường chờ đợi. Một lúc sau, thân ảnh cao to, lực lưỡng mới từ phòng vệ sinh đi ra. Dục Nam cuốn khăn quang eo, lộ ra cơ ngực vạm vỡ. Nước mát vẫn còn đọng đầy trên khuôn ngực rộng lớn. Lần này đến lượt Diệp Mi mất kìm chế, mặt cô đỏ ửng như quả cà chua chín.
Dục Nam nhìn qua rồi bật cười vang. Bỗng muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một tí.
"Em có cần phải vào tắm nước lạnh không, đừng thấy ngại, anh chờ được."
Diệp Mi ngẩn người mãi mới hiểu ra, trừng mắt nhìn anh. Dục Nam nhìn cái mặt đáng yêu kìa lại khiến hắn muốn ôm ấp, vuốt ve mà. Hắn nhẹ nhàng đến sau lưng ôm Diệp Mi, để cô tựa vào thân thể vững chắc của mình. Tay hắn ôm cái bụng đã hơi nhô lên của cô. Dục Nam tham lam, hít hết mùi hương của cô vào.
Bỗng Diệp Mi quay người lại nhìn hắn, mắt hơi nhíu lại.
"Tại anh mà em suýt quên. Em có chuyện muốn nói về tương lai của chúng ta."
Hu hu, không bé nào làm bìa truyện cho au à, bìa này xấu quá cơ. Au không giỏi mấy trò ghép ảnh đâu, mấy bé làm cho au đi. Au thương nha:))) *chụt chụt*