Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 25: Gặp lại



3 năm sau

"Lão đại, lễ đính hôn của tiểu thư Quan gia, chúng ta có đi không?"

Một bóng hình chìm trong bóng tối nhưng không thể che đậy được khí chất ngút trời của người đó. Một tiếng cười lạnh lẽo vang khắp căn phòng.

"Sao lại không đi chứ, chuyện vui thế sao ta không thể góp mặt."

Tên thủ hạ có chút lúng túng nhìn chủ nhân của mình.

"Nhưng...nếu thế, ngài sẽ lộ mặt sao?"

"Đã đến lúc rồi."

Một người đàn ông trầm ngầm đứng trên tầng hai ché khuất bản thân mình trong bóng tối. Tay hắn cầm ly rượu, tay còn lại đút túi quần. Hắn đang chờ. Chờ địch thủ của hắn.

Tiếng chân lộp cộp vang vọng trên hành lang đằng sau hắn.

"Lão đại, chủ bang Dục Nại vẫn chưa đến."

Bỗng hắn quay người lại.

"Đến rồi."

Hắn vừa dứt lời, cả sảnh tầng một liền chìm trong im lặng. Một tốp người áo đen mở cánh cửa, kéo nhau ùn ùn vào đại sảnh.

Hắn cùng dảo bước xuống dưới cầu thang. Mắt vẫn không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của những người ngoài cửa.

Cả đại sảnh im phăng phắc. Một người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đen bước vào. Một tấm lưới đen che khuất mặt cô ta. Thuộc hạ hai bên cúi gập người. Đằng sau cô ta là một chàng trai trong bộ comple quyến rũ. Những tưởng họ là một cặp nhưng sự sùng bái của người đàn ông và sự kiêu ngạo của người phụ nữ khiến ai cũng nhận ra họ là mối quan hệ chủ tớ.

Mọi người trong đại sảnh đều lặng thinh, không ai dám ho he. Đến khi người phụ nữ tháo tấm che mặt ra, ai cũng phải hốt hoảng. Tiếng rì rầm xôn xao không ngớt vang lên.

"Đó không phải là con gái của Lâm Đức Tiệp sao?"

"Cô ta là Lâm Diệp Mi mà."

....

"Cô sao còn dám vác mặt tới đây!!!"

Tiếng nói mang theo sự tức giận của một thiếu nữ vang lên.

Không ai khác là Quan Dục Nhi.

Diệp Mi đưa chiếc màn che cho Mặc Ngộ đằng sau rồi tiến về phía Dục Nhi.

Tiếng guốc lộp cộp và quyền uy của Diệp Mi khiến mọi người phải kính nể mà lùi lại. Tất cả tạo thành một đường dẫn thẳng từ chỗ Diệp Mi đến chỗ Dục Nhi và vị hôn phu của cô ta. Diệp Mi nở một nụ cười nhẹ khi đứng trước mặt Dục Nhi.

Dục Nhi mặt mày đỏ lựng. Cô ta dơ cao tay muốn tát vào mặt Diệp Mi. Chưa kịp ban cái tát trời giáng vào mặt người phụ nữ mà cô coi như rác rưởi kia thì tiếng nói lạnh như đá khiến người khác phải rùng mình đã làm cô khựng lại.

"Quan Dục Nhi, cư xử đàng hoàng cho anh! Đây là khách của chúng ta."

Dục Nhi mắt ngùn ngụt lửa giận quay sang nhìn anh trai.

"Em không hề mời cô ta đến đây."

"Thật không?"

Tiếng nói mang đầy hàm ý của Diệp Mi vang vọng trong đại sảnh.

Dục Nhi vênh mặt lên với lời nói này của Diệp Mi. Cô ta chắc chắn không có mời ai tên là Lâm Diệp Mi cả.

Diệp Mi chỉ cười nhẹ. Mặc Ngộ đứng đằng sau nhanh chóng lấy ra một tờ giấy màu trắng sang trọng, cúi người đưa cho Diệp Mi. Cô cầm lấy rồi chậm rãi mở nó ra.

"Kính mời bang chủ của Dục Nại đến góp vui cùng Quan gia chúng tôi trong ngày đại hỉ..."

Cô còn chưa đọc xong, tiếng xì xào xung quanh đã to dần lên. Dục Nhi mặt tái mét. Trước đấy sau khi nghe tin Diệp Mi là con gái của Lâm Đức Tiệp cô đã hơi sợ. Nhưng cũng không đến nỗi như bây giờ. Tình thế hiện tại là cô đang đắc tội với một bang chủ hùng mạnh nhất nhì Đông Nam Á. Bang phái mới nhưng lại lên như diều gặp gió vô cùng vững mạnh. Bang chủ chưa từng lộ mặt mà hôm nay...lại trực tiếp đến tham dự buổi lễ đính hôn của cô với cái tên Lâm Diệp Mi.

"Quan tiểu thư, vừa ý cô chưa?"

Dục Nhi nuốt một ngụm nước bọt lớn, tay bám lấy người hôn phu bên cạnh cũng đang tái mép. Mắt cô theo phản xạ ngước lên cầu cứu anh trai. Dục Nam tựa như pho tượng đứng trên cầu thang nhìn người phụ nữ anh yêu.

Anh nhớ cô rất nhiều. Anh lật tung từng ngóc ngách trên thế giới để tìm cô nhưng kết quả là con số không. Mà bây giờ cô lại ở đây, ngay trước mặt anh.

Bao năm qua tưởng chừng như trái tim đã chết, đã hết yêu nhưng ngay tại đây bây giờ hai con người ấy đã biết rằng mình chưa hề hết yêu mà chỉ là yêu sâu đậm hơn thôi.

Vote, vote, vote!!!