Dục Nam từ trên cao dán mắt vào bóng hình vừa quen vừa lạ kia. Người phụ nữ kia đã không còn thuộc về anh nữa. Cô xinh đẹp, quyến rũ, thông minh và sắc sảo hơn nhiều trong trí nhớ của anh. Cô ngày trước là con hổ con mà anh nuôi dưỡng, sủng nịnh, giờ đã là con đại bàng to lớn mà anh chẳng thể với tới được.
"Nam à, sao chẳng nói người ta tiếng nào đã bỏ đi vậy. Em ngủ dậy chẳng thấy anh đâu."
Một cô gái, đúng hơn thì chẳng khác nào con đĩ đang uốn éo cơ thể quanh cánh tay Dục Nam, nhằm kích thích dục vọng. Bầu ngực to lớn của cô ta không ngừng cọ cọ vào cánh tay Dục Nam.
Dục Nam quay sang nhìn cô gái bên cạnh, mặt không cảm xúc.
"Bao nhiêu?"
Cô ta thấy vậy liền không ưng ý, hơi có chút tức giận nhưng mau chóng giấu đi. Chưa đàn ông nào có thể chống cự lại sức quyến rũ của cô ta.
"Ứ, ừ, em muốn anh cơ."
Hùng Kiện đằng sau cũng không khỏi chướng mắt.
"Nhã tiểu thư, cô hãy đi theo tôi lấy ngân phiếu, tiền công của đêm hôm qua. Cô muốn bao nhiêu chúng tôi cũng đáp ứng."
Nhã Cảnh Phương kiêu căng quay sang nhìn thẳng vào Hùng Kiện.
"Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi. Thuộc hạ mà cũng đòi lắm mồm."
Nhã Cảnh Phương lại hớn hở quay sang nhìn Dục Nam. Bàn tay cô ta mò xuống hạ bộ hắn, không ngừng cọ xát. Một lúc sau cũng không thấy phản ứng của Dục Nam, cô ta liền thọc hẳn tay vào trong quần âu, nắm chặt lấy côn thịt của hắn. Cô ta vuốt lên xuống, côn thịt trong tay đã bắt đầu phình trướng, nóng hổi đến bỏng tay. Nhã Cảnh Phương cười thầm nhìn lên Dục Nam.
"Em muốn anh."
Dục Nam quay sang khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ ửng vì dục vọng.
"Được nếu cô muốn."
Hắn bế cô gái trong tay lên. Nhã Cảnh Phương trong lòng vui sướng, ôm chặt lấy cổ hắn. Dục Nam đi về căn phòng ngay cạnh cầu thang đi lên.
"Em không muốn vào phòng đâu. Chán lắm. Hay chúng ta mạo hiểm ra sân được không. Chắc không có ai ngoài đấy đâu."
Dục Nam không nói gì, đi về cầu thang phụ hướng thẳng từ tầng hai ra sân. Hắn hất cô ta xuống khoảng đất khuất sâu trong sân.
"Cởi quần áo."
Nhã Cảnh Phương hớn hở liền cởi chiếc váy đỏ thẫm xẻ ngang dọc trên người ra. Dục Nam ngắm nhìn thân thể cô ta rồi kéo khoá quần. Dương vậy thô to liền bật nảy ra.
"Dạng chân."
Nhã Cảnh Phương dạng to chân hết cỡ, cô bé bên dưới không che đậy hiện hết ra trước mặt hắn. Dục Nam quỳ xuống, nâng hai chân cô ta lên vai. Với một cú thúc mạnh, côn thịt ngậm trong cửa huyệt. Nhã Cảnh Phương thét lên. Dục Nam ra vào liên tục với tốc đọ chóng mặt. Nhã Cảnh Phương bên dưới rên rỉ không ngớt.
Nơi giao hợp của hai người, mật dịch chảy ồ ạt như suối. Sắp lên đến đỉnh thì bỗng tiếng nói vang lên từ phía sau.
"Không ngờ dạo này khẩu vị của Quan thiếu lại thấp thế. Đến một con đĩ anh cũng ngủ cùng. Chậc chậc."
Diệp Mi đang tựa trên thân cây gần đó.
Nửa trong sáng, nửa trong tối khiến cô mờ ảo như một bóng ma nhưng lại mang sự quyến rũ ma mị không lối thoát.
Dục Nam cứng người. Mọi động tác của anh đều dừng lại. Nhã Cảnh Phương thì thét lên rồi mặt đỏ bừng vì giận. Ai cho cô ta dám gọi cô là đĩ. Dục Nam cuối cùng cũng bắt đầu có phản ứng. Anh đứng dậy kéo khoá quần. Nam căn to chướng chưa được thoả mãn được trả về chỗ cũ. Nhã Cảnh Phương vội vàng mặc lại quần áo rồi đứng lên.
"Cô bảo ai là đĩ, cô mới là con đĩ dâm loạn. Cô không biết xấu hổ mà nhìn người khác ân ái à!"
Nhã Cảnh Phương mặt đỏ tái đang định xấn tới thì một cánh tay đã nâng cô ta đập thẳng lên thân cây gần đó.
Dục Nam với ánh mắt đỏ quạch chừng chừng nhìn Nhã Cảnh Phương. Bàn tay anh đang bóp chặt lấy cổ Nhã Cảnh Phương khiến cô ta không thể thở nổi. Cô ta không ngừng rẫy rụa.
"Cô là ai mà dám nói cô ấy là đĩ hửm."
"Đủ rồi."
Diệp Mi thở dài nhìn cảnh tượng trước mặt. Thật là. Cô ngồi đấy nghỉ ngơi một chút thôi cũng không yên ổn, lại nghe thấy tiếng động rồi cảnh dâm loạn kia liền đập vào mắt. Ngồi chịu đựng một chút thì liền không nhịn được mà muốn phá đám trò vui.
Dục Nam liền buông Nhã Cảnh Phương ra. Cô ta thở hồng hộc dưới chân hắn.
"Cút."
Nhã Cảnh Phương sợ quá liền khập khiễng bỏ đi. Không quên ghi mồi thù sâu nặng với người phụ nữ kia.
"Diệp Mi."
Cô liền nhanh chóng dơ tay ý bảo hắn dừng.
"Em hiểu, đừng giải thích. Chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Chuyện của anh, em sẽ không tham gia." (Thế ai vừa là người phá hoại cuộc vui của người ta lúc nãy-.-)
Dục Nam cúi đầu rồi bỗng anh ngước mắt lên.
"Anh nhớ em."
Dục Nam xoay lưng bỏ đi. Chờ cho đến khi không còn thấy bóng dáng anh nữa thì Diệp Mi liền ôm lấy thân thể bé nhỏ của mình. Đôi vai gầy run nhẹ.