Tiếng gót giày vang lên tiến về phía Đoan Chính Doãn đang ngồi thu lu ở góc phố. Cô ta không xu dính túi, không gọi được cho bố, không đi được đâu cả. Diệp Mi cúi người xuống nhìn cô ta.
"Đoan Chính Doãn, chậc chậc..."
Tiếng nói làm Đoan Chính Doãn phải ngẩng mặt lên.
"Diệp Mi! Tôi biết ngay là cô đã đuổi tôi đi mà! Cô đừng quên, tôi đang mang cốt nhục của Dục Nam. Anh ấy sẽ bảo vệ tôi. Cô đừng hòng được nước lấn tới."
Tiếng cười ròn tan phát ra từ Diệp Mi.
"Thế thì cô cần biết, một cái phẩy tay của tôi đủ để sinh linh bé nhỏ trong bụng cô chào tạm biệt ánh dương không. Tôi thực sự không muốn giết đứa bé nhưng nếu cô còn ăn nói không biết trước sau như vậy thì đừng nghĩ đến việc tôi sẽ nể tình. Dù sao trong bụng cô cũng là cốt nhục của người đàn ông tôi yêu. Nói thế nào thì..bản thân tôi cũng không nỡ."
Đoan Chính Doãn tức đến đỏ ửng cả mặt. Cô ta như con mèo bị kích động lao lên. Bàn tay muốn vồ lấy cổ của Diệp Mi.
"Dừng lại."
Đoan Chính Doãn bị hất mạnh về đằng sau. Cơ thể mảnh mai va vào vỉa hè xi măng lạnh lẽo.
Dục Nam đứng chắn trước hai người phụ nữ. Khuôn mặt lạnh băng hướng về phía cô.
"Cô lại muốn giết cô ấy lần nữa sao!?"
"Em, em...tất cả là tại chị ta. Chị ta cố tình kích động em rồi khiến cho anh nhìn thấy cảnh này. Không phải lỗi tại em."
"Có lời nào của tôi là sai sự thật không?"
Một câu nói khiến Đoan Chính Doãn cứng họng.
"Cô! Tôi sẽ bảo bố tôi khiến cô tan gia bại sản. Hừ. Một con điếm ngu ngốc như cô lấy gì để so sánh với...."
Đoan Chính Doãn còn chưa nói hết câu, một bàn tay lực lưỡng đã khoá cô vào bức tường đằng sau.
"Cô nói thử một lần nữa xem! Cô ấy là vợ tôi. Cô ấy là mẹ của con tôi. Cô, không xứng để nói chuyện hay nhắc đến tên cô ấy."
Dục Nam rít lên như con thua dữ. Những ngón tay thon dài bao chặt lấy cổ Đoan Chính Doãn. Đoan Chính Doãn gần như đã tác thở đến nơi thì Dục Nam liền buông xuống. Cơ thể mềm yếu trôi tuột theo độ dài của bức tường.
"Dục Nam, em cũng là mẹ của con anh mà."
"Đứa con trong bụng cô đến là ai cô còn không biết mà cứ nhận vơ."
Mắt Đoan Chính Doãn mở lớn khi nghe đến đây.
"Sao anh..."
"Đừng hòng nói dối. Tôi đã đi điều tra. Ngay trước đêm hôm cô ngủ với tôi, cô đã đi làm lại màng trinh. Trong thời gian trước đó, cô đã ngủ với bao nhiêu người liệu cô còn nhớ."
Khuôn mặt Đoan Chính Doãn trắng bệch như tờ giấy. Cô tưởng mấy chuyện này có thể giấu mãi mãi nhưng không ngờ lại được phơi bày ra nhanh như vậy. Cô còn mặt mũi nào mà nhìn người ngoài nữa chứ.
"Chờ đến khi thai nhi lớn hơn một chút. Tôi sẽ đi thử nước ối. Rồi lúc đó để xem nó có phải là con tôi hay không."
Chuyện cũng sắp hết rồi. Khi nào đủ 100k mình sẽ up chuyện mới. Trong thời gian đấy mình sẽ kết thúc chuyện này nhanh nhất có thể để chuẩn bị cho chuyện mới. Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Hãy nhớ vote ở cuối mỗi chap.
Chap có hơi ngắn thông cảm vì mai mình phải dậy sớm đi học.