Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 27: Chương 27




Cô bất ngờ, ngơ ngác hỏi:
- Điện hạ, ngươi đến đây làm gì?
An Vương không biết trả lời sao, ấp úng nửa ngày:
- Ta...ta.

À...!ta đến đây vì chuyện của Vũ Văn Hộ.

Dấu chân được tìm thấy trong thư phòng đúng là của hắn.

Nhưng đã tra khảo nửa buổi rồi, dùng mọi cực hình nhưng hắn vẫn không chịu khai.

Vậy nên ta đến đây hỏi cô xem có cách nào không.
Có lí, cô tin ngay.

" Tra khảo tù nhân sao? Thú vị đây ".

Vậy là cô xung phong đi:
- Để ta qua đó thử xem sao.

Hai người ở đây nói chuyện đi ha.
Thời Nghi chạy một mạch ra cửa không ngoảnh lại, rất hào hứng." May là mình chạy nhanh, bằng không lại thành bình phong để hai tên đó nói qua nói lại, đau cả đầu "
Bát Vương gia thấy cô đi vội thế thì cũng muốn đi theo.

Nhưng vừa đứng dậy đã bị An Vương kéo xuống ghế:
- Bát Vương gia, ngài đi đâu vậy?
- Ta đi cùng cô ấy.
Tử Lâm chỉ tay ra cửa.


An Vương nhanh ý thoái thác:
- Địa lao là nơi thế nào? Bát Vương ngài lại là người thế nào? Thân phận vương gia tôn quý, sao có thể đến những nơi như địa lao chứ?
Có lí, Tử Lâm không thể cãi lại được, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay ở lại.

Chàng hậm hực không thôi:" Được lắm, An Vương điện hạ! Ngài dùng cách này để ta không thể ở gần Thời Nghi.

Đúng là gian xảo mà! "
- An Vương, sao ta lại thấy hình như điện hạ có tình ý với Thời Nghi vậy? Còn muốn tách hai chúng ta ra?
Định Luân một mực phủ nhận:
- Không có, vương gia nghĩ nhiều rồi.
- Thật sao? Không có thì tốt, không có thì tốt.

Dẫu sao ta cũng sẽ lấy nàng ấy làm chính phi, cả đời này chỉ có một mình nàng ấy là thê tử của ta.

Nhưng mà điện hạ thì khác, ngài còn có mối hôn sự đã định trước với Thái Bình công chúa...!Con người nàng ấy dù có tình cảm với ngài đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu làm thiếp đâu.

Vậy nên điện hạ nên từ bỏ thì hơn.
Chiêu này của Bát Vương đúng thật là cao tay.

Một bên là đánh dấu chủ quyền, bên khác là dập tắt hi vọng nhỏ nhoi của An Vương.

Khổ cho An Vương, đâu biết Thời Nghi chính là công chúa.

Bị Bát Vương xoay đi xoay lại như chong chóng
An Định Luân cười nhạt một tiếng, đáp lại rằng:
- Thời Nghi chỉ là một nữ tử bình thường ở nhân gian, vương gia hà tất phải nói những lời như vậy? Hơn nữa lấy một nữ tử bình thường, lại còn nói sẽ không nạp thiếp? Cái này có hơi phô trương.

E là Ngô thị sẽ phản đối.

Bát Vương
Tử Lâm vừa nhìn đã đánh hơi thấy mùi tình địch.

Có lẽ An Vương đã có tình ý với cô, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.

Tháng ngày còn dài, đợi Định Luân phát giác ra thì rất có thể Thời Nghi đã về chung nhà với Bát Vương gia mất rồi.

Tử Lâm nhìn chàng, ánh mắt khiêu khích nói:
- Chuyện nhà ta, điện hạ quan tâm vậy làm gì?
An Vương cứng họng, đành im lặng.

" Phải đấy.

Sao mỗi lần nói đến cô ấy mình lại trở nên kích động đến vậy? Ta cũng chẳng hiểu được chính mình ".

Định Luân ngồi trầm ngâm, trong lòng rối như tơ bò.

Câu nói của Bát Vương còn vang vẳng đâu đây...
Trong địa lao....
Địa lao nơi đây âm u và tối tăm.

Những âm thanh ghê rợn tùng đợt, từng đợt kéo đến.


Rót vào tai người một cảm giác khó tả, tê buốt cả sống lưng.

Càng đến gần lại càng đáng sợ.

Bước chân vào đây, cái không khí ảm đạm xâm lấn, không lấy một chút ánh sáng từ bên ngoài.

Tất cả đều tối như mực, duy chỉ những ngọn đuốc là vẫn phát sáng.
Vũ Văn Hộ bị trói trên cột, cả người vết thương chằng chịt do dùng hình.

Những vết hằn roi in hằn trên cơ thể, máu thấm ướt cả áo.

Tóc tai hắn bù xù, xõa xuống trước mặt.

Khuôn mặt hắn đã hốc hác, kiệt quệ chẳng còn tí sức lực
Còn cô, cô ngồi chiễm chệ trên ghế, các ngón tay đan vào nhau.

Một vài cọng tóc phất phơ, theo gió mà đung đưa.

Đưa mắt lên nhìn khuôn mặt tiều tụy đang chăm chăm nhìn vào cô kia, rướn người về phía trước, cô cất tiếng hỏi:
- Ngươi là....Vũ Văn Hộ?
Một âm thanh sắc đến gai người.

Không phải câu hỏi mà là câu mệnh lệnh thì đúng hơn.

Ở khoảng cách gần, hắn có thể cảm nhận được sự áp đảo từ tinh thần sắc lạnh của cô.

- Phải, là ta.

Ta sẽ không nói bất cứ điều gì các người cần.

Tốt nhất là nên thả ta ra, bằng không Cốc Chủ của bọn ta nếu biết được ta đang bị các người hành hạ, ông ấy sẽ sang bằng cả nơi này.

Truyện Hài Hước
Đối mặt với lời hăm dọa của hắn, cô không chút sợ hãi.


Ngược lại còn tỏ vẻ rất hưng phấn:
- Ồ? Cốc Chủ Thiên Vũ Cốc sao? Thú vị đấy, ta rất muốn xem thử ông ta có bản lĩnh gì?
Nhanh như cắt, cô xuất hiện trước mặt hắn, dùng ngón cái và hai ngón trước siết chặt cổ hắn.

- Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng nhỉ? Ta muốn xem ngươi có thể cứng miệng đến đâu.

Đợi khi Cốc chủA ngươi đến đây, e rằng ngươi đã thành một bộ xương khô rồi.

Chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn nhé?
Nói xong, cô nhếch mép cười, đôi mắt như rực lửa, hiện rõ hai chữ " chết chóc ".

Vũ Văn Hộ có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi:
- Muốn....muốn làm gì?
Cô cười:
- Ta thấy ngươi mình đồng da sắt đấy, đánh mãi cũng chẳng hó hé nửa lời.

Hoặc là cực hình đây chưa đủ mạnh, nên ngươi không thấy đau.

Hừm....!Lột da tróc xương, moi tim móc gan...!Cái này mới hợp với ngươi nhỉ?
Thời Nghi cong môi, tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Ánh mắt đầy ắp sát khí.

Nhìn thấy bàn tay thuần thục cầm con dao nhỏ trên tay, hắn run lên không ngừng.
Lát sau, trong địa lao truyền đến tiếng kêu thất thanh, vang vọng trong không trung.

Âm thanh vang lên tưởng chừng như có thể xuyên thủng cả bức tường vững chắc, chim đậu ngoài kia cũng bay toáng loạn..


— QUẢNG CÁO —