Đừng Chơi Cùng Cậu Ta

Chương 3: Biển hiệu trung học Tỉnh Nam



Edit:Mihn

———————————————————————————————————

"Bái bai. " Trần Ngân nhớ bản thân chỉ nói 2 chữ này trước bỏ chạy hơn nữa lúc bỏ chạy cũng chẳng có ai đuổi theo cậu.

Sau đó, Trần Ngân phân tích lý do vì sao bản thân lại bỏ chạy, chủ yếu là vì đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một cảnh như vậy, mặc kệ người đó có phải là bạn cùng bàn của cậu hay không,dù sao trong phim chỉ cần người qua đường vô tội gặp phải xã hội đen mua sắm thì nhất định sẽ bị một rìu chém chết.

Vậy nên bạn học Trần Ngân, người tham sống sợ chết, đã bỏ chạy mà không thèm suy nghĩ.

Nhưng tối về ngẫm lại, Trần Ngân thấy mặc dù bản thân nhanh trí nhưng hành động ấy có chút hèn nhát, cậu quyết định nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy thì nhất định phải bình tĩnh.

Ngày hôm sau, những nghi vấn mãnh liệt về bạn cùng bàn khiến Trần Ngân đến trường sớm nhưng cậu không ngờ bạn cùng bàn còn đến sớm hơn cậu, lúc này mới chỉ có ba bốn học sinh nội trú đến, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, Thịnh Trường Lưu đã đeo tai nghe đọc sách rồi, hắn như cũ vẫn mặc đồng phục học sinh, ngoan ngoãn như một học sinh giỏi bước ra từ sách khác với bộ dạng lưu manh ở sau quán rượu hôm qua.

"Đây, bữa sáng tôi mua cho cậu." Trần Ngân tự nhiên đặt bánh trứng lên bàn Thịnh Trường Lưu, Thịnh Trường Lưu ngẩng mặt lên, mím môi rồi cười:"Cảm ơn cậu, nhưng tôi đã ăn sáng rồi."

"Không sao, buổi sáng khi nào cậu đói thì ăn."

Trần Ngân đặt balo xuống, không phát hiện trên người Thịnh Trường Lưu có bất thường gì, cậu lấy bừa 1 quyển sách trong balo rồi thò đầu sang nhìn cuốn sách Thịnh Trường Lưu đang cầm, đấy không phải sách của trường phát mà là 1 cuốn sách giáo khoa tiếng Pháp.

"Cậu định đi du học à?"Trần Ngân hỏi.

Thịnh Trường Lưu lắc đầu, hắn cất sách vào ngăn bàn.

"Cậu tùy tiện xem qua đi mà sao hôm nay cậu đến sớm thế?"

"Ờm..." Trần Ngân kéo dài giọng: "Chỉ là tôi muốn hỏi cậu mấy câu."

Thịnh Trường Lưu gật đầu: "Ừ? Có vấn đề gì à?"

Sau khi quan sát tứ phía, Trần Ngân đột nhiên đến gần, cách Thịnh Trường Lưu chưa đến 10 phân, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có anh em sinh đôi phải không?"

Trong mắt Thịnh Trường Lưu hiện lên một tia hoang mang, nhưng rất nhanh đã hiểu được, hắn kéo dài khoảng cách với Trần Ngân:"Sao cậu lại hỏi như thế?"

Trần Ngân bĩu môi: "Chập tối qua, tôi thấy một người trông giống cậu, nhưng..."

Trần Ngân đánh giá Thịnh Trường Lưu từ trên xuống dưới: "Nhưng tôi cảm thấy đấy không thể là cậu được."

"Đấy là tôi." giọng của Thịnh Trường Lưu rất nhỏ nhưng câu trả lời ngắn gọi ấy lại khiến Trần Ngân nghẹn thở, đột nhiên cậu cảm nhận được cảm giác nguy hiểm, bị soi mói đêm qua.

"Cậu sẽ không nói với người khác đâu nhỉ?"Thịnh Trường Lưu khẽ nhếch môi, ý cười không đạt đến đáy mắt nhìn Trần Ngân.

Trần Ngân vô thức lắc đầu, cậu và Thịnh Trường Lưu nhìn nhau, một lúc sau, khi Thịnh Trường Lưu tưởng rằng cậu định uy hiếp hoặc nói điều kiện bảo mật với mình thì Trần Ngân chợt hồi thần, ngưỡng mộ nói: "Đàn em của cậu nhiều thật đấy!"

Trong nháy mắt, Thịnh Trường Lưu thấy trên mặt Trần Ngân tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen tị.

"À đúng rồi, tôi còn mang quà cho cậu nữa đấy."Nói rồi Trần Ngân lục lọi ba lô của mình và lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp nhỏ được gói đẹp đẽ, cậu đặt cái hộp dưới bàn rồi mở ra, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn nè, cậu có thích không?"



Bên trong hộp là một chiếc bật lửa có lớp vỏ màu xanh lá, trông vô cùng tinh xảo.

Thịnh Trường Lưu cúi đầu nhìn cái bật lửa và nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đang cầm bật lửa hướng dẫn hắn cách sử dụng, lắc đầu: "Ở trường không được hút thuốc."

"Tôi biết có một nơi có thể khóa cửa mà không có camera. Đi nào! Tôi dẫn cậu đi."Trần Ngân kiên quyết cầm bật lửa dúi cho Thịnh Trường Lưu, nói rồi cậu đứng dậy, định dẫn Thịnh Trường Lưu vào hang ổ hút thuốc bí mật của Tỉnh Nam

Thịnh Trường Lưu không nhúc nhích: "Để lần sau đi, khi nào tôi muốn hút thì sẽ tìm cậu"

"Cũng được, nhưng mà tối qua cậu thật sự quá đẹp trai luôn, giống như trên phim ấy làm tôi ngắm đến ngu cả người luôn."Trần Ngân nhớ lại cảnh tượng tối qua, tính trẻ trâu bắt đầu bùng cháy, cậu nhịn không được mà không ngừng nói chuyện:"Tan học xong, cậu toàn ở với đám người kia phải không? Bình thường các cậu làm những gì vậy? Thu phí bảo vệ hay là băng phái đánh nhau?"

"Thỉnh thoảng gặp nhau 1 lần, chỉ nói chuyện phiếm, không làm chuyện phạm pháp." Thịnh Trường Lưu trả lời xong, không cho Trần Ngân cơ hội hỏi thêm nữa."Hôm nay Tiếng Anh phải chép từ mới, cô Anh nói những người không đạt yêu cầu sẽ bị giữ lại để chép phạt."

""Hả? Cô nhắc rồi à? Lúc nào thế?" Sự chú ý của Trần Ngân nhanh chóng bị dời đi,cậu chết lặng nói.

"Hôm qua, lúc cậu vẽ vịt vào vở từ mới trong giờ Anh." Thịnh Trường Lưu nhìn bạn cùng bàn vội vàng lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn ra, bắt đầu học thuộc, hắn thật sự không có đủ kiên nhẫn nhắc cậu từng tí từng tí một, trực tiếp cầm lấy sách giáo khoa trước mặt cậu rồi ném cho cậu quyển sách tiếng Anh bản thân đã đánh dấu trọng điểm của học kỳ này:"Cậu học thuộc cái này đi"

...

Sau khi vô tình phát hiện ra thân phận khác của Thịnh Trường Lưu,Trần Ngân nhanh chóng gia nhập lực lượng những người hâm mộ Thịnh Trường Lưu, hiện giờ toàn khối đều lan truyền tin giáo thảo là gay, thích Thịnh Trường Lưu, không chỉ tranh việc đưa trà sữa, cà phê cho Thịnh Trường Lưu với các học sinh nữ mà còn giành vị trí bạn cùng bàn của Thịnh Trường Lưu, hàng ngày câu dẫn Thịnh Trường Lưu.

"Vậy Thịnh Trường Lưu sẽ không bị cậu ta câu dẫn chứ?"

Trong trạm tái chế giấy vụn ở cổng trường, một vài bạn học nữ đến giao giấy vụn, xếp thành một vòng tròn thảo luận.

"Không thể nào, gay vẫn là thiểu số, Thịnh Trường Lưu vừa nhìn đã biết là trai thẳng, có lẽ cậu ấy bị Trần Ngân quấy rối quá dữ dội." Một cô gái khác quả quyết nói.

"Nhưng Trần Ngân trông cũng rất đẹp mà, Lí Tư Vi cũng không đẹp bằng cậu ấy vả lại không phải biển hiệu trường mình cũng là mặt của cậu ấy à." Có người lại nói.

"Nhưng cậu ta là học tra, còn thường xuyên gây chuyện, hơn nữa tính cách như buoi **, các cậu không thấy thế sao?" Một nữ sinh kinh thường nói.

"Ừm... Tôi cũng thấy vậy, nhưng Trần Ngân cũng có ưu điểm đúng không? Ví dụ như... tốt bụng?"

Vừa lúc ấy, một giọng nam phát ra từ cửa trạm giấy vụn, mấy nữ sinh giật bắn mình, "biển hiệu trường" đứng ở cửa, cầm thùng giấy vụn trên tay, ánh mắt trong veo nhìn bọn họ.

Trần Ngân đứng ở đây một lúc lâu rồi nhưng mấy cô gái này nói chuyện quá nhập tâm, hoàn toàn không nhận ra cậu đang đứng đấy vả lại Trần Ngân cũng không tiện ngắt lời.

Trần Ngân thản nhiên bước vào trạm thu giấy, nơi mọi người chết lặng trong chốc lát:"Ai là người cân trọng lượng thế?"

Nữ sinh khen Trần Ngân đẹp, ngại ngùng giơ tay: "Cậu chỉ cần đặt hộp giấy ở đây là được."

Trần Ngân cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải người nói mình kẻ thất bại***

"Lớp 2 (9), 18 cân." Cô bạn kia báo trọng lượng của giấy vụn: "Cậu ký vào đây là được."

Trần Ngân nhận lấy cây bút bạn học nữ đưa cho, viết xong tên rồi đứng dậy, đi về phía cửa hai bước lại quay người lại, liếc qua nhóm nữ sinh kia, giọng điệu đùa giỡn nói: "Thật ra tôi là thẳng., và... tôi cũng không câu dẫn Thịnh Trường Lưu nên các cậu yên tâm đi."



Mấy cô gái có vẻ xấu hổ, một vài người còn không dám nhìn Trần Ngân, Trần Ngân nói xong rồi đi luôn, kể ra bắt gặp người nói xấu sau lưng cũng kích thích thật đấy may mà mà nội tâm cậu đủ mạnh mẽ.

Thịnh Trường Lưu, gần đây cậu có nghe được tin đồn gì không?" Trần Ngân, người buổi trưa giao xong giấy vụn, quay lại phòng học, hỏi bóng hỏi gió bạn cùng bàn.

Thịnh Trường Lưu đặt bút xuống, nhìn cậu bạn cùng bàn xun xoe mình mấy ngày nay: "Tin đồn gì?"

"Bọn họ nói tôi là gay còn nói tôi câu dẫn cậu."Sắc mặt Trần Ngân có vẻ khó tin:"Nó không phải quá rõ ràng tôi là trai thẳng à? Tiết tự học tôi nào tôi cũng lướt xem streamer nữ? Cậu nói xem đúng không?"

Thịnh Trường Lưu trầm mặc vài giây rồi nói: "Ngày nào cậu cũng mua nước ngọt mang đồ ăn vặt cho tôi, chuyện này quả thật sẽ khiến bọn họ hiểu lầm."

"Haizz, nó có lý do cả đấy~"

Trên mặt Trần Ngân hiện lên một nụ cười lấy lòng, cậu có hoi không mở miệng được, Thịnh Trường Lưu khẽ híp mắt: "Lý do gì? "

"Tôi muốn mượn đàn em của cậu dùng xíu." sau vài giây ngại ngùng, Trần Ngân hạ quyết tâm nói, cậu lo lắng nhìn Thịnh Trường, sợ bị từ chối, ngay lập tức nói thêm: "Nhưng chắc chắn không phải những việc bất hợp pháp đâu.Tôi khẳng định với cậu."

"Vậy thì để làm gì?"

Trần Ngân gãi gãi tai, trong lớp giờ khá ồn ào, cậu không dám lớn tiếng, chỉ đành nhích lại gần Thịnh Trường Lưu, một tay giữ vạt áo của hắn, một tay che lỗ tai hắn, dán mình vào, không biết đó phải là ảo giác của Trần Ngân không nhưng cậu cảm giác Thịnh Trường Lưu sững người trong giây lát.

"Tôi có mấy người bạn gần đây thường xuyên bị côn đồ ức hiếp, tôi muốn mượn đàn em của cậu để hù dọa đám côn đồ đó." Trần Ngân nói xong lùi lại một bước, thành khẩn nhìn Thịnh Trường Lưu.

Thịnh Trường Lưu chưa thích ứng với xúc cảm nóng ẩm bên tai cùng mùi bột giặt do Trần Ngân đột nhiên tới gần, hắn dừng lại vài giây mới nói: "Được."

Ánh mắt Trần Ngân lập tức sáng lên, cậu nắm lấy tay Thịnh Trường Lưu: "Cảm ơn cậu! Khi nào bọn họ rảnh rỗi, tôi sẽ bảo bạn tôi hẹn lũ côn đồ ra ngoài!"

Thịnh Trường Lưu khó chịu tiếp tục rút tay ra khỏi tay Trần Ngân: "Hôm nay sau khi tan học."

Cả hai người đều không tham gia buổi tự học buổi tối đó, hoàng hôn xế chiều rất đẹp, Trần Ngân đưa Thịnh Trường Lưu đến chỗ ở của bạn mình.

Mặt đường của quận Tỉnh Nam cổ xưa không bằng phẳng nhưng hai người càng đi tình hình mặt đường lại càng tệ, nó có xu hướng đi vào đường đất, hơn nữa cỏ dại ở hai bên đường cũng nhiều hơn, sắc trời tối dần, nhìn có chút ảm đạm.

Cách mục tiêu 500m, Thịnh Trường Lưu dừng chân lại, dưới ánh hoàng hôn khuôn mặt của Thịnh Trường Lưu càng trở nên trầm hơn, ánh sáng và bóng tối cắt khuôn mặt hắn thành những tia lập lòe, Trần Ngân quay đầu lại, có chút nhìn không rõ vẻ mặt Thịnh Trường Lưu, cậu cười an ủi: "Cậu đừng sợ, môi trường ở đây không tốt cho lắm nhưng chúng ta gần đến nơi rồi."

Thịnh Trường Lưu vẫn không nhúc nhích, anh mắt lập lòe nhìn chằm chằm Trần Ngân, trên mặt không còn chút hiền lành giả tạo nào nữa, giọng điệu hắn lạnh lùng, gằn từng chữ: "Bạn của cậu sống ở Cô nhi viện Cát Cát?"

* Bánh trứng

** và ***: từ lóng mang nghĩa châm biến, mỉa mai, coi thường

raw là 屌.丝, từ này có khá nhiều nghĩa ( thô lỗ, buoi, bất tài, người thuộc tầng lớp nghèo, đồ thất bại,...) vậy nên t sẽ sử dụng từng nghĩa theo tuỳ TH nhé.

Nhớ vote và cmt để ủng hộ tui nha (๑•̀ㅂ•́)و✧

———————————————————————————————————

Chúc mấy bà Valentine zui zẻ nha (*^▽^*)