- Có gì đâu mà em phải bất ngờ, em cứ ngồi yên đó đi để cho tôi làm
- H…hở?
Chưa kịp để cô phản ứng thì Lục Sở Uyên đã giành lấy tấm thảm trải rồi thuần thục trải xuống cỏ sau đó giành luôn đồ ăn trên giỏ rồi thu xếp gọn gàn trên thảm còn cô thì vẫn ngạc ngờ không nói nên lời.
- Xong rồi em có thể gọi bác gái đến cùng ăn thôi
- À được rồi, vậy chủ tịch đợi tôi một chút
Thẩm Viên Hân nhẹ nhàng đi đến chỗ bà mà chợt thấy bà ấy ngủ rất ngon cô nghĩ chắc là bà bị cơn đau hành hạ mỗi đêm nên không ngủ được giờ phải ngủ lúc này nên cô không dám đánh thức bà dậy mà lặng lẽ ngồi kế bên bà, đang miên man kể một số chuyện cho bà nghe thì chợt một cánh tay của bà buông lỏng rơi tự do.
Trong lòng cô lúc này có một cảm giác khó thở đến lạ thế là cô ngồi xổm xuống trước mặt bà khẽ lay lay người bà, chẳng phải bà nói muốn ngắm ánh nắng sao? sao lại ngủ mất tiêu rồi.
- Mẹ ơi, dậy đi nào con sẽ giới thiệu mẹ với chủ tịch của con nhé…
Nhưng cô lay lay người bà mãi không thấy bà nhúc nhích hay động tĩnh gì, bỗng một ý nghĩ trong đầu cô xuất hiện giây lát sau cả người Thẩm Viên Hân như chết lặng không thể tin được cô thực sự không tin chuyện đó xảy ra, trái tim cô trở nên kích động không ngừng lắc đầu vì cô không tin đây chính là sự thật.
Khoé miệng cô run rẩy khẽ gọi một tiếng mẹ lần nữa.
- Mẹ ơi
Nhưng bà Thẩm vẫn cứ ngủ mãi không hề dậy, hơi thở của cô dần trở nên nặng trĩu hốc mắt bắt đầu cay cay.
- Mẹ ơi, mau dậy đi mà mẹ đừng làm con sợ có được không…
Cơ thể Thẩm Viên Hân ngày càng run rẩy không nhịn được nữa mà bật khóc đến đáng thương miệng thì không ngừng gọi mẹ, Lục Sở Uyên cũng giật mình nhanh chóng chạy đến sau đó anh cũng hiểu ra ngay chuyện gì xảy ra.
- Mẹ ơi…Mẹ ơi…mẹ mau dậy đi mà mẹ…mẹ ơi…
Lục Sở Uyên đau lòng ngồi xuống ôm lấy cơ thể run rẩy ấy của cô, một cú sốc quá lớn và đến rất bất ngờ đã làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô gái nhỏ này, cô vẫn không ngừng khóc tay thì nắm chặt lấy tay mẹ mình.
…
Ngay tang lễ của bà Thẩm cũng diễn ra vì không có người thân thích nhiều nên chỉ tổ chức nhỏ một phần không muốn ồn ào cô muốn mẹ mình được yên tĩnh, Thẩm Viên Hân chỉ thẩn thờ ngồi một góc không khóc không nháo nữa chỉ ngồi như người không hồn dù cho mọi người an ủi như thế nào cô cũng không thể để vào tai.
Lục Uyển Nhi cũng ngồi bên cạnh an ủi cô nàng nhìn cô như thế này cũng rất đau lòng cho cô, ngay cả Dương Nghị cũng đến nhưng cô không có tâm trạng để ý đến anh ta nhìn cô như cái xác không hồn khiến anh ta càng tự trách mình hơn vừa thấy đau lòng khi thấy bộ dạng này của cô, cô nàng Uyển Nhi thấy anh ta còn mặt dày đến đây thì không khỏi tức giận nhưng cũng phải kiềm chế lại vì ở đây là nơi tang lễ của bà Thẩm.
- Anh đến đây làm gì, thấy Viên Hân chưa đủ đau lòng hay sao?
- Tôi…
Thẩm Viên Hân lúc này mới lên tiếng có lẽ vì khóc quá nhiều nên giọng khàn khàn như muốn mất tiếng.
- Cứ kệ anh ta đi
Dương Nghị vì không muốn cô trở nên kích động nên cũng không nén ở lại quá lâu lúc này anh ta nên cho cô bình tĩnh lại, lúc rời đi anh ta vô tình đi ngang qua Lục Sở Uyên mà anh cũng không thèm liếc lấy anh ta.
Thấy anh đã đến cô nàng Uyển Nhi nhanh chóng dường lại chỗ mình cho anh, người hai ngồi im lặng Thẩm Viên Hân khẽ lên tiếng.
- Tôi thực sự vẫn chưa tin bà ấy mãi mãi rời xa tôi, ở trong đâu đó tôi thấy bà ấy vẫn còn sống
Lục Sở Uyên khẽ nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng trầm ấm nhưng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được.
- Người cũng đã đi rồi tôi chỉ mong em hãy chấp nhận sự thật, sống thật tốt có lẽ là điều mà bác gái mong muốn nhất
Thẩm Viên Hân khẽ cúi gằm mặt xuống không cố nén nước mắt chầm chậm nói.
- Anh nói rất đúng, người cũng đã đi mà như vậy cũng tốt
Anh có hơi ngỡ ngàng với câu nói của cô, lúc cô ngẩng mặt lên anh lại thấy đôi mắt cay đỏ trong hốc mắt.
- Anh biết không? Đêm nào bà ấy cũng thấy đau đớn vì căn bệnh cứ hành hạ đến chợp mắt ngủ cũng không được, có lẽ sự ra đi cũng là một giải thoát cho bà ấy, chỉ là…
Cô nói đến đây bỗng ngừng, Lục Sở Uyên như ngầm hiểu liền nói tiếp câu sau của cô.
- Chỉ là em không nỡ chấp nhận được việc bà ấy rời xa em?
…
Tang lễ của bà Thẩm cũng đã diễn ra được một tuần rồi tuy nhiên Thẩm Viên Hân cứ luôn tự nhốt bản thân ở trong phòng, cô nằm co ro người trên giường bên cạnh là chiếc điện thoại bên trong màn hình chính là hình ảnh của cô và mẹ mình.
Cô khẽ nhấn mở video những khoảnh khắc vui vẻ của hai người lập tức hiện lên, cô vừa xem vừa bật cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.