Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 31: Sẽ không lừa dối



Đêm khuya tĩnh lặng hai con người không ngừng quấn quýt và vồ vập lấy nhau, đêm nay như đã nói Lục Sở Uyên sẽ không buông tha cho cô mặc cho cô có cầu xin nhưng anh nào thèm nghe, cho đến khi thấy cô đã mệt lã người thì anh mới xuất vào trong cô rồi nằm xuống bên cạnh cô.

- A…thoải mái thật!

Lục Sở Uyên với vẻ mặt hết sức thoả mãn và sung sướng nhìn người nằm bên cạnh mình còn cô thì đang bực bội trong người, quá không công bằng tại sao hai người đều làm nhưng chỉ mình cô lại mệt mỏi vừa kiệt sức còn anh thì ngược lại, nhìn khuôn mặt nhởn nhơ đầy thoả mãn ấy của anh mà cô càng thêm tức giận liều hết sức bình sinh hung dữ cạp vào cổ anh dù có chút đau nhói nhưng anh thích cô làm điều đó với mình.

- Ngày mai đừng hòng đụng vào người em, nếu không em sẽ…sẽ cấm anh ăn chay tận một tháng đấy nhé

Anh lại thấy buồn cười với dáng vẻ xù lông của Thẩm Viên Hân, thật sự rất đáng yêu làm sao anh khẽ hôn nhẹ lên môi cô sau đó ngồi dậy.

- Ngoan, anh đưa em đi tắm ha

Thẩm Viên Hân bỗng đưa hai cánh tay ra giọng điệu có chút nũng nịu.

- Bế em…

Lục Sở Uyên buồn cười nhanh chóng bế cả thế giới của mình đưa vào tắm, cả hai người cùng nhau tắm uyên ương cả người cô dựa hẳn vào lòng ngực anh thế nhưng người nào đó cứ không đúng đắn dùng hai tay xoa bóp hai bên bầu ngực căng tròn của cô, Thẩm Viên Hân cảm giác ngực mình đã đau giờ bị người đàn ông này xoa bóp càng đau hơn cô bực mình khẽ đánh vào tay hư hỏng của anh.

- Đừng có bóp nữa đau chết đi được

- Chà, vẫn còn sức để đánh anh nữa sao hay là anh vẫn chưa đủ mạnh nhỉ?

- Ơ đừng mà đừng mà…tha cho em đi mà, em thấy mệt lắm rồi giờ chỉ muốn ngủ thôi…

Thẩm Viên Hân nghe xong lập tức trợn mắt sững người không lẽ anh còn muốn cô thị tẩm trong lòng cô không ngừng khóc thét lên, thể lực của người đàn ông này quá cao vẫn dư sức muốn làm tiếp chuyện đó chắc cô có ngày ngủm vì làm chuyện này quá nhưng mà ngủm kiểu này cũng quá xấu hổ đi.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên thứ ở giữa hai chân anh ngóc lên khiến cho cô giật mình khẽ quay người nhìn anh một cách không nói nên lời.

- Anh…anh…

Thế nhưng Lục Sở Uyên lại đưa gương mặt ngốc nghếch nhìn cô.

- Thực sự anh không hề cố ý nhưng cũng chỉ tại dáng người của em ngon quá làm chi giờ thằng nhỏ của anh rục rịch…

- Không được, không làm nữa tối nay em nhất định phải ngủ

Thẩm Viên Hân cương quyết nói nếu cô cứ chiều theo ý của anh thì khiến cho anh càng sinh hư, nếu còn làm nữa chắc chắn ngày mai cô sẽ không đi làm được. Anh dùng gương mặt đáng thương nhìn cô nhưng cô nào thèm để ý hất mặt sang chỗ khác, thấy bản thân không được yêu thương nữa thế là anh cũng chịu đành nghe lời cô.

Nằm trên giường anh ôm cô vào lòng, Thẩm Viên Hân rất thích khi được nằm trong lòng của anh như vậy vừa cảm thấy vững chắc vừa ấm áp lạ thường cô chỉ muốn như vậy mãi mãi thôi, bỗng cô ngước mắt nhìn anh khẽ thì thầm.

- Sở Uyên, em nhận ra…em yêu anh

- Hửm? Vậy những bình thường em không yêu anh sao bảo bối?

Thẩm Viên Hân mỉm cười khẽ lắc đầu.

- Không phải vậy, em vẫn yêu anh mỗi ngày mà chỉ là cảm thấy hôm nay cực cực yêu anh…

Trong lòng anh cực kỳ vui sướng khi nghe được những lời thâm thuý từ cô cuối cùng anh cũng được nghe lời yêu của cô, không ai biết được trong lòng anh vui như mở hội chỉ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì quá sung sướng, thế nhưng anh vẫn kiềm chế cảm xúc của mình lại hơn đừng quá lố lăng.

Lục Sở Uyên nhẹ nhàng bế cả người cô lên để cô nằm sấp trên người mình, đôi bàn tay hư hỏng xoa hai cặp mông tròn trịa của cô nhưng cô không để ý vốn dĩ cô đã quen với thói quen này rồi.

- Hân Hân em biết anh yêu em đến cỡ nào không, vì có được em mà anh luôn mọi thứ và bằng mọi giá

Cô mỉm cười tươi vừa xúc động trong lòng.

- Em biết chứ, suốt hai năm chờ đợi em thấy vất vả cho anh rồi sau này em sẽ bù đắp cho anh cả cuộc đời này, có chịu không nào

- Chịu…anh bằng lòng chịu, anh yêu em bảo bối à!

Thẩm Viên Hân với hốc mắt cay cay nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười xán lạn, cô khóc cũng chỉ quá đỗi hạnh phúc nghĩ lại so với ở bên cạnh Dương Nghị thì cô chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ nhưng khi được yêu anh được nhận sự yêu thương của anh cô mới buông lỏng người không tự gồng chính mình.

Hai bàn tay trắng nõn mềm mại khẽ chạm vào hai bên má của anh, thanh âm nhẹ nhàng êm ái.

- Em yêu anh, không chỉ về dáng vẻ của anh mà cả dáng vẻ của em những lúc ở bên cạnh anh, thế nên anh đừng lừa dối hay giấu bất cứ chuyện gì đó như tên khốn đó được không anh?

Cơ thể Lục Sở Uyên chợt sượng trân đôi đồng tử cấp tốc co rút khẽ nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh, anh dường như quên mất anh đã từng lừa dối cô một chuyện nếu như một ngày nào đó cô biết sự thật anh nhất định sẽ mất đi cô mãi mãi, đột nhiên anh có cảm giác chẳng lành.

- Khó khăn lắm anh mới có được em sẽ không để mất em đâu, anh hứa .